C.47
Nâng mắt nhìn lên, đoàn xe đưa tang màu đen giống như một đàn kiến, sau khi vượt qua đám cỏ hoang sinh trưởng tốt ở sườn núi thì hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn. Tiếp tục nhìn về phía trước dọc theo phương hướng này, là trấn nhỏ vùi lấp trong khe núi, con sông Bạch Luyện giống như băng qua từ trong trấn phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Đàm Như Ý thu hồi ánh mắt, chỉ chỉ nơi nào đó không xa trên sườn núi, "Nhà em ở đó."
Thẩm Tự Chước nhìn sang theo, nhà cửa sụp đổ một nửa, vôi sơn trên tường đã bị nước mưa cọ rửa hầu như không còn, lộ ra bùn nhão màu đỏ, giống như từng miệng vết thương màu đỏ sậm. Sau nhà thật sự có một gốc cây dâu tằm, cành lá sum xuê khẽ đung đưa trong gió lạnh.
Đàm Như Ý chợt sinh ra một suy nghĩ, núi thành núi hoang, hồn thành cô hồn, cô và Thẩm Tự Chước đều đã không còn quê hương nữa rồi rồi.
Thẩm Tự Chước nói: "Đi qua nhìn một chút."
Đàm Như Ý lập tức dẫn anh xuyên qua cỏ dại bao trùm đường nhỏ, đi về phía nhà cũ của mình.
Dọc đường đi qua một rãnh suối đã cạn nước, từ trên xuống dưới đều là rừng cây rậm rạp âm u, "Khi còn bé, ông nội sợ em chạy lung tung vào buổi tối nên lúc nào cũng nói trong rừng cây này có quái vật màu đỏ." Cô hoài niệm liếc mắt nhìn về phía rừng cây, "Thật ra thì bên trong có quả táo ăn rất ngon, chỉ có điều cuối cùng em vẫn không dám đi hái một mình."
Đi ngang qua một khu ruộng nước, còn nói: "Trước kia ở đây đào rễ diếp cá, chính là một loại thảo được tốt đấy nhé."
Vì vậy, mỗi khi đi qua cây tiêu, ruộng vừng(mè), giếng nước hay là đồi lúa mạch, Đàm Như Ý đều sẽ nói một chút. Thẩm Tự Chước ít mở miệng nhưng lại nghe rất nghiêm túc. Dần dần, đã đến nhà của Đàm Như Ý.
Nhà cửa chỉ còn lại một nửa, Đàm Như Ý chỉ các nơi cho anh, "Nơi này trước đây là phòng ngủ, từ khi lên trung học cơ sở trở về sau thì em ngủ trên gác lửng, ban đêm có thể nhìn thấy ánh trăng rọi vào từ nóc nhà ngói, đây là phòng bếp và lò lửa vẫn chưa sụp hết, lúc em bắt đầu nấu cơm cũng chỉ cao hơn bếp lò một chút, lúc nấu thức ăn đều phải đứng trên ghế." Đàm Như Ý dừng một chút, chỉ vào nơi nào đó ở phía nam, úp úp mở mở nói: "Anh nhất định không biết đó là nơi nào."
Thẩm Tự Chước liếc mắt nhìn, "Nhà vệ sinh?"
"Đoán lại."
"...... Nhà kho?"
Đàm Như Ý lắc đầu, cười nhìn anh, "Là chuồng heo."
Thậm chí nghe vậy cũng cười khe khẽ, Đàm Như Ý tháy vẻ mặt anh hơi nguôi giận, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó quay lưng lại bước qua vũng bùn lầy trên đất, nói tiếp: "Trước kia trong nhà còn nuôi một con chó, có hôm không biết sao lại bị rơi vào chuồng heo, bản thân lại không nhảy ra được. Bỗng chốc heo thì thở phì phò hét loạn xạ, chó thì sủa gâu gâu, hàng xóm nghe được còn tưởng rằng nhà em có trộm. Sau đó chó được cứu ra, nhưng trên người lại dính đầy bùn đất." Đàm Như Ý nhớ lại cảnh tượng đó cũng cảm thấy có chút khó mà nhìn thẳng, "Hết cách, giữa mùa đông xách tới dưới ống nước tắm rửa cho nó. Chờ lông được tắm sạch thì chó cũng sắp đông hỏng luôn, sau đó liên tục sáp đến chậu than, cuối cùng đám lông trên bụng bị nướng khét một mảng lớn." Cô chỉ chỉ bụng của mình.
Thẩm Tự Chước cười khẽ một tiếng.
Đàm Như Ý gãi gãi đầu, xoay người nhìn thấy cây quýt sau nhà, chợt hỏi: "Có muốn ăn quýt không?"
Vẫn chưa tới mùa quýt chín, Đàm Như Ý đi dạo một vòng, chỉ chỉ một gốc cây trong đó, "Năm nay gốc cây này sinh trưởng không tệ." Cô đưa tay kéo nhánh cây xuống, với không tới nên khập khiễng nhảy lên, vẫn còn thiếu một chút.
Thẩm Tự Chước đi tới phía sau cô duỗi cánh tay dài ra hái được hai quả. Đàm Như Ý cầm một quả bắt đầu lột vỏ. Vỏ trái cây màu xanh tỏa ra một mùi hương chua chua. Đàm Như Ý nhìn múi quýt trắng như tuyết bên trong, có chút không dám cho vào miệng, liền nói, "Chúng ta tới tảng đá kia chơi kéo búa bao, người nào thua thì người đó ăn."
Thẩm Tự Chước nhìn nàng, "Được."
Ván đầu tiên, Đàm Như Ý thua. Cô lột một múi cẩn thận nhìn chốc lát, mạnh mẽ nhắm mắt nhét vào trong miệng. Nước trái cây chua lè chảy xuống giống như hòa tan cả hàm răng, Đàm Như Ý hít vào một hơi khí lạnh, nước mắt cũng chảy ra. Ngẩng đầu lại thấy Thẩm Tự Chước cười rất hả hê, tức không nhịn nổi, lại lột ra một múi nhét vào trong miệng anh, tiện thể che miệng anh lại không để cho anh phun ra.
Cho đến khi xác định Thẩm Tự Chước ăn hết cô mới buông tay ra, nhảy ra một bước cười nhìn anh. Thẩm Tự Chước không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Đàm Như Ý có chút lo lắng, không biết rốt cuộc anh có bị chua không, đang muốn mở miệng thì Thẩm Tự Chước chợt tiến lên một bước, đưa tay ôm cô vào ngực mình, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, ấp úng nói: "Anh không sao, em đừng lo lắng."
Trời cao mây nhạt không có một tiếng động, bỗng chốc chỉ còn tiếng vang rất nhỏ cây cỏ do gió phất qua.
--
Theo tập quán sẽ đưa đèn cho ông cụ Thẩm bảy ngày, Thẩm Tự Chước ở lại trấn trên trong nhà của Đàm Như Ý. Chuyện của công ty, Đường Thư Nhan đang giúp anh xử lý, chỉ nói là trước khi từ chức sẽ giúp anh một lần cuối cùng.
Ông nội Đàm cũng tham gia tang lễ, ông cụ Thẩm qua đời là một đả kích rất lớn đối với ông, tinh thần cả người cũng có chút uể oải. Lúc hóng mát vào buổi tối, ông nội Đàm ngồi trước nhà nói chuyện năm đó ông và ông cụ Thẩm cùng nhau đánh giặc với Thẩm Tự Chước. Những câu chuyện này, Thẩm Tự Chước đã từng nghe ông cụ Thẩm nói rồi, vậy mà vẫn nghe đến mê mẩn như cũ.
Lúc trời sắp tối, Đàm Như Ý cùng với Thẩm Tự Chước đi vào trong núi, đặt một ngọn nến trước mộ ông cụ Thẩm. Sau bảy ngày, ba người Thẩm Tri Hành vận chuyển bia đã khắc xong vào trong núi.
Đá hoa cương màu đen, có khắc cuộc đời hiển hách của ông cụ Thẩm. Sau khi lập bia xong, Thẩm Tự Chước tự tay trồng hai gốc cây quế trên phần đất trống trước ngôi mộ. Sau khi trồng xong anh để cái xẻng xuống, rồi đến trước mộ bia cung kính quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Đoàn người rời đi vào lúc hoàng hôn, trả lại vùng núi yên tĩnh cho ông cụ yên giấc ngàn thu.
Từ đó, cuối cùng mối liên hệ giữa người chết và nhân gian hoàn toàn cắt đứt.
Trong khoảng thời gian cử hành tang lễ, khóa dạy ở cung thiếu niên cũng đã kết thúc. Đàm Như Ý chỉ sợ dẫm vào vết xe đổ "Con muốn dưỡng mà cha không đợi"(*), sau khi bàn bạc với Thẩm Tự Chước dự định trước khi trường học khai giảng tạm thời sẽ không trở về Sùng Thành mà ở lại chăm sóc ông nội Đàm thật tốt. Dĩ nhiên Thẩm Tự Chước cũng đồng ý, chẳng qua là chuyện lĩnh chứng của hai người vẫn chưa xác định. Đàm Như Ý lại nói, "Tần Thiếu Du đã nói rồi, 'Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?'(**)." Cuối cùng, lại dặn dò Thẩm Tự Chước, "Khi nào công ty bớt bận, hãy thường xuyên về ở cùng bà nội đi."
(*): là một câu Cổ Ngữ, có nghĩa là "Con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ, nhưng cha mẹ lại không đợi được ngày đó". Xuất phát từ "Khổng Tử Gia Ngữ, cuốn hai, Trí Tư đệ bát" và xuất thân từ "Ngoại truyện Hàn thơ" cuốn chín: "Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, con muốn nuôi mà cha không đợi."
(**): Trích trong bài thơ "Thước Kiều Tiên" của Tần Quán.
Nguyên văn: Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch nghĩa: Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
Trong khoảng thời gian Đàm Như Ý ở nhà, Đàm Cát cũng trở về một lần. Đã lâu rồi ông nội Đàm không ở cùng hai chị em Đàm Như Ý nên nhất thời vui vẻ tinh thần cũng khôi phục chút ít.
Lúc rãnh rỗi, Đàm Như Ý hỏi ông nội Đàm có tin tức của ba mình không.
Ông nội Đàm cau mày nói: "Người lớn qua đời nó cũng không ra mặt, thật sự rất hồ đồ."
Đàm Như Ý hỏi một lúc cũng không có tin tức của Đàm Vệ Quốc, cũng không biết dạo này ông ta đang làm gì nữa, cô sợ ông ta lại xuất hiện bất thình lình nên lúc nào cũng lo lắng đề phòng. Cô đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn nói lại những lời mà Phương Tuyết Mai đã nói cho ông nội Đàm biết.
Ông nội Đàm lớn tiếng hỏi "Bao nhiêu?"
Đàm Như Ý dừng một chút, "Năm mươi vạn."
Ông nội Đàm giận dữ mạnh mẽ giẫm gậy, "Nó thật đúng là dám mở miệng! Năm mươi vạn! Một khi nhét số tiền này vào trong tay, bảo con ở nhà họ Thẩm ngóc đầu làm người như thế nào?"
Đàm Như Ý cũng có chút lo lắng, nghĩ tới những lời nói của Trâu Lệ, lại nghĩ hiện giờ ông cụ Thẩm đã qua đời, chỉ sợ sẽ có người vì vậy mà làm khó dễ.
Vậy mà trước mắt cô cũng không có tinh thần để bận tâm đến chuyện của bản thân, bởi vì chuyện của Đàm Cát đã trở thành vấn đề vô cùng cấp bách trước mắt -- việc này phải nói đến từ hôm đầu tiên Đàm Cát về nhà.
Bỏi vì nhớ đến chuyện của cậu và Hạ Lam nên bình thường Đàm Như Ý vẫn hay để mắt đến. Một hôm, nửa đêm cô thức dậy đi vệ sinh nghe trong phòng Đàm Cát còn truyền ra tiếng nói chuyện điện thoại. Cô không có ý làm kẻ nghe lén chuyện của người khác nên đứng một lát rồi đi về.
Kết quả ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa Đàm Cát vẫn gọi điện thoại với người khác vào nửa đêm canh ba. Thừa dịp lúc Đàm Cát đang gọi điện thoại, Đàm Như Ý dùng điện thoại nhà bấm số của Hạ Lam, quả nhiên là đường dây bận. Buổi tối hôm sau, Đàm Như Ý tiếp tục làm như hôm trước, vẫn là đường dây bận. Dù có trùng hợp đi nữa nhưng liên tục xảy ra hai lần, thì nhất định không có khả năng trùng hợp.
Nửa đêm mất ngủ, cô suy nghĩ lại mọi chuyện trước sau một lần, càng khẳng định phán đoán của mình, sau đó lại sinh ra cảm giác tức giận bị bạn tốt phản bội. Cô không biết trong hai người ai là người chủ động trước, nhưng nếu người chủ động là Hạ Lam......
Chuyện như vậy giống như một cây gai đâm vào lưng cô, thế nhưng cô vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng hỏi Đàm Cát. Đàm Cát là người có tính tình cởi mở, nhưng có một điều lại giống cô như đúc, chính là tính khí rất cao. Nếu tìm từ không thỏa đáng, rất dễ làm tổn thương tình cảm của hai chị em.
Mà trong lúc Đàm Như Ý đang khổ não làm thế nào để mở miệng với Đàm Cát thì có tin tức của Đàm Vệ Quốc.
Hôm đó cô mới trở về từ siêu thị, sau khi sắp xếp vật dụng hàng ngày từng cái một xong bắt đầu chuẩn bị ăn cơm tối, phía dưới chợt truyền đến tiếng hô to: "Ông nội Đàm!"
Đàm Cát và ông nội đi tản bộ ngoài bờ sông, Đàm Như Ý buông vật trong tay xuống, đi tới bên cửa sổ đáp một tiếng. Người tới thấy Đàm Như Ý ở nhà, lập tức xông lên lầu hai, vào nhà liền cao giọng nói: "Như Ý, cô mau đi...... Đi đến đồn công an trên huyện đi!"
Đàm Như Ý nheo mắt, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô vẫn chưa biết? Ba ... ba cô uống say bài bạc với người ta thua hết chỉ còn lại một cái quần cộc thôi, ông ta thua đỏ mắt nói muốn đánh cuộc một cánh tay với người ta, kết quả......"
"Kết quả như thế nào?"
"Thua! Lúc người đó tới chặt cánh tay ông ta, ông ta đã nhặt một ống thép bên cạnh đập xuống, đập liên tiếp năm lần khiến người đó bể đầu, chở đi bệnh viện không tới ba mươi phút đã chết rồi!"
Trong đầu Đàm Như Ý bỗng chốc vang lên "ông ông", chỉ cảm thấy giọng nói của người này càng ngày càng vang, ùng ùng làm cho lỗ tai thấy đau, cô cố gắng hết sức muốn phân biệt lời nói của người này, vậy mà trước mặt bỗng tối sầm, thân thể đã ngã xuống.
--
Lúc tỉnh lại chỉ thấy trước mắt đầy màu trắng, trong không khí phân tán đầy mùi nước sát trùng. Cổ họng Đàm Như Ý khô khốc, há miệng nhưng không nói nên lời. Mở mắt nằm một lát mới ngồi dậy, đang muốn xuống giường thì có người đẩy cửa vào, chính là Thẩm Tự Chước.
Đàm Như Ý sững người ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời sắc đêm đã khuya ngoài cửa sổ. Cô lập tức nhớ đến chuyện mình té xỉu, nhanh chóng lên tiếng hỏi: "Ba em...... Ông nội em......"
Thẩm Tự Chước nhíu chặt chân mày, vỗ vỗ vai cô ấn cô ngồi xuống giường, "Chuyện của ba em anh đã người ủy thác người khác ra mặt giải quyết, ông ở nhà nghỉ ngơi, Đàm Cát đang ở cùng với ông."
Đàm Như Ý thoáng thở phào nhẹ nhõm, vậy mà vừa nghĩ tới chuyện Đàm Vệ Quốc đánh chết người, trong lòng chợt sinh ra nỗi tuyệt vọng giống như chết. Trước kia, cô luôn cho rằng đủ loại khó khăn cô trải qua giống như một ngọn núi cao và hiểm trở, chỉ cần kiên nhẫn bò lên trên từng bậc từng bậc thì nhất định sẽ chinh phục được. Nhưng bây giờ chuyện này giống như một bức tường cao xuyên thẳng đến tận mây xanh, không có chỗ nào cho cô đặt chân chứ nói chi là muốn vượt qua.
Đàm Như Ý vẫn đắm chìm trong tâm sự của mình, không chú ý đến Thẩm Tự Chước đang nhìn chằm chằm vào cô. Đợi cô ý thức được thì mới phát hiện ánh mắt anh có chút kỳ lạ, thật giống như bản thân cô thành một người quái dị trong mắt anh vậy.
Trong lòng cô giật mình "Lộp bộp", "...... Tại sao nhìn em như vậy?"
Thẩm Tự Chước hít sâu một hơi, chợt nắm chặt lấy tay cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, "Có một tin anh không biết có nên nói cho em biết ngay bay giờ hay không?"
Đàm Như Ý nghĩ thầm, còn có tin tức nào đáng sợ hơn việc Đàm Vệ Quốc đánh chết người chứ, lập tức nói: "Anh nói đi, mặc kệ là chuyện gì em đều chuẩn bị tâm lý rồi."
Ánh mắt Thẩm Tự Chước dừng lại trên mặt cô, qua hồi lâu, trong lúc Đàm Như Ý suy nghĩ ngàn vạn lần đến các loại tin tức dữ đã xem thì mới dùng giọng điệu kích động không thể khắc chế được mở miệng: "Em... Em mang thai."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top