Chương 72
Edit: Puta Ng
Beta: Yêutinh
Săn bắn của hoàng gia thông thường đều là đi ba ngày. Cần mất một khoảng thời gian đi đường, sau đó nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai mới săn bắn, buổi tối thứ hai tiếp tục qua đêm ở đó, ngày thứ ba khải hoàn hồi triều. Hàng năm Hoàng gia săn bắn đều như vậy, năm nay hẳn là cũng sẽ không ngoại lệ.
Bãi săn của hoàng gia có cung điện để nghỉ ngơi, căn bản không cần lo lắng sẽ màn trời chiếu đất.
Mặc dù như thế, Tề Diệp vẫn không chịu mang theo Hạ Uyển Chi đi săn bắn. Cho dù nàng làm nũng cũng không thuận theo, nàng cũng đành phải thuận theo.
Bởi vậy, trong cung Thục phi, Lâm Huệ, Triệu tu nghi thu thập cung trang đẹp đẽ chuẩn bị đi hành cung, Hạ Uyển Chi chỉ có thể ở Thanh Hoa cung im hơi lặng tiếng.
Hậu cung loạn thành một đoàn, dùng tiền bạc trang sức hi vọng hoàng hậu cho đi bồi giá. Năm nay hoàng hậu có thai, đương nhiên cũng ở hậu cung tĩnh dưỡng. Thái hậu không muốn ra cửa, liền ở lại trong cung.
Bữa tối Tề Diệp đi chỗ thái hậu dùng bữa, ngồi một lát rồi tới Thanh Hoa cung. Hạ Uyển Chi đang rửa mặt chuẩn bị ngủ. Trời mùa đông rất nhanh tối, kể từ sau khi nàng có tin vui liền thích ngủ hơn so với trước, cũng rất vất vả.
Trông thấy hắn đến nàng có hơi bất ngờ, vội hành lễ "Hoàng Thượng, ngày mai sẽ phải đi săn bắn ạ?"
"Ừ! Trẫm đi ba ngày sẽ trở lại, không cần lo lắng. Nếu săn được hồ ly, ta sẽ đem lông hồ ly để làm áo choàng cho ngươi, thế nào?" Tề Diệp biết nàng đã nghĩ thông suốt, sẽ không quấn quít lấy hắn đòi đi theo. Mặc dù hắn rất muốn mang theo nàng đi săn bắn, nhưng vì đứa nhỏ trong bụng, vẫn phải cẩn thận một chút. Lặn lội đường xa, xe ngựa mệt nhọc, hắn sợ nàng không chịu nổi.
"Tần thiếp chúc Hoàng Thượng thắng lợi trở về !"
"Có những lời này của ngươi, trẫm tất nhiên có thể thắng lợi trở về!" Tề Diệp cười, ôm lấy nàng ngồi trên giường. Hai người nói chuyện một chút. Ngày mai phải dậy sớm, hắn cũng không lưu lại, mà đợi sau khi nàng ngủ mới trở về Ngọc Long điện.
Ngày hôm sau lúc Tề Diệp rời cung, Hạ Uyển Chi tự mình giúp hắn mặc quần áo, không quên mang cho hắn một cái túi thơm. Tề Diệp cầm lấy túi thơm, nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình làm cho các phi tần khác vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Hoàng hậu âm thầm cười lạnh một tiếng, thầm mắng Hạ Uyển Chi hồ ly tinh không biết xấu hổ.
Thục phi tính toán ba ngày này nàng ta có đủ thời gian để khiến Hoàng Thượng vui vẻ, một lần nữa được sủng ái, càng nghĩ lại càng thấy khoan khoái nên căn bản không để ý chút tiểu tiết trước mắt.
Mặt trời mọc, Tề Diệp mang theo tầng tầng lớp lớp quân binh rời khỏi hoàng cung, đi đến khu vực săn bắn của Hoàng gia. Thái hậu mang theo bọn Hạ Uyển Chi trở về hậu cung. Lúc Hạ Uyển Chi quay lưng về phía hoàng hậu, cảm giác được ánh mắt nàng ta nhìn mình. Vẻ mặt Hạ Uyển Chi nhàn nhạt, thầm nghĩ hoàng hậu sẽ không thừa dịp Tề Diệp không ở trong cung xuống tay với nàng chứ?
Tề Diệp không ở trong cung, nàng không có chỗ dựa, thật đúng là khó được cơ hội tốt như vậy!
Hạ Uyển Chi lo lắng không phải dư thừa. Nàng đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, xác thực cảm thấy lúc này là cơ hội diệt trừ đối thủ tốt nhất, lập tức chuông báo động trong lòng rung lên. Trở lại hậu cung, nàng liền hành lễ cáo từ thái hậu, hoàng hậu. Sau khi trở về nàng lập tức phân phó bọn Hạ Bích cẩn thận làm việc, không thể để cho bất kỳ sơ suất nào xảy ra.
Hoàng hậu từ lúc Tề Diệp rời khỏi hoàng cung liền bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để diệt trừ Hạ chiêu nghi. Hoàng Thượng không ở trong cung đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một. Đem nàng ta loại trừ, tùy tiện giá họa cho một phi tần nào đó là được. Chỉ cần làm gọn gàng, hơn nữa, nàng thấy thái hậu cũng không thích Hạ chiêu nghi, đoán chừng sẽ không nhúng tay quá nhiều.
Nghĩ như vậy, hoàng hậu liền cảm thấy đắc chí, khoé miệng khẽ nhếch "Gần đây Vương chiêu viện có an phận không?"
"Hồi bẩm nương nương, nàng ta đã không phải là chiêu viện, đã là một thứ dân. Hoàng Thượng đã phế truất nàng ta!" Nguyệt Quế hảo tâm nhắc nhở lại khiến hoàng hậu không vui nhìn nàng ta. Nguyệt Quế bị hù doạ lấp tức quỳ trên mặt đất, vừa tự vả miệng vừa nói "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ sai rồi, nô tỳ lắm miệng, cầu xin nương nương khai ân."
"Được rồi, nói đi!" Hoàng hậu nhìn nàng ta tự trừng phạt một lúc, tỏ vẻ từ bi lên tiếng.
"Vâng!" Nguyệt quế chịu đựng đau đớn trên mặt, nói "Vương thứ dân rất không an phận, đòi ra khỏi lãnh cung, còn liên tục chửi mắng Hạ chiêu nghi, mấy tháng đều như vậy."
"Vậy là tốt rồi!" Hoàng hậu quỷ dị cười một tiếng, vẫy Nguyệt Quế "Hiện tại bản cung có việc cần ngươi đi làm. Nếu làm không tốt thì không cần trở về gặp bản cung, hiểu chưa?"
"Vâng!" Nguyệt Quế trong lòng hiểu rõ, chuyện hoàng hậu phân phó, phần lớn đều là chuyện đại sự.
Một ngày bình an trôi qua, hoàng hậu cũng không kêu nàng đến nói chuyện, Hạ Uyển Chi thở phào nhẹ nhõm. Buổi tối nàng càng đề phòng cẩn thận kỹ lưỡng hơn. Trời vừa tối liền đem cửa cung đóng kỹ, còn cho hai người Hạ Bích, Hạ Hà cùng nhau trực đêm, nếu không nàng nhất định không dám ngủ.
Nửa đêm, lúc Hạ Bích mơ màng, đột nhiên bị tỉnh giấc, dụi dụi mắt, phát hiện bên ngoài ánh lửa sáng choang, định mở cửa ra xem một chút thì phát hiện cửa bị khóa, lập tức kinh hãi.
Hạ Hà cũng tỉnh. Hai người đánh thức Hạ Uyển Chi đang ngủ say, nhìn lửa cháy ngập trời, lập tức thất kinh "Nương nương, nương nương, nên làm gì bây giờ?"
Hạ Hà vội kéo căng giọng kêu cứu "Có ai không, đi lấy nước, đi lấy nước. . ." (đi lấy nước là cách nói tránh của cháy nhà, hỏa hoạn)
Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua ánh lửa, trong lòng hoảng hốt, vô duyên vô cớ sẽ không bốc cháy, cửa phòng cũng sẽ không bị người khóa lại từ bên ngoài. Nhất định là có người muốn thừa dịp Tề Diệp không ở trong cung, muốn hại chết nàng.
Người này, trực giác nói cho nàng biết chính là hoàng hậu, không nghĩ tới nàng ta thật sự làm. Muốn một mồi lửa thiêu chết nàng, một thi hai mệnh, bởi vậy, đứa nhỏ trong bụng nàng ta có thể độc chiếm sủng ái. Nàng ta ác độc như vậy, trước kia luôn hạ độc phi tần khác không cho phép mang thai, vậy hiện tại chắc chắn sẽ không cho phép đứa trẻ trong bụng nàng tranh giành tình cảm với con nàng ta.
Bây giờ không phải là lúc nghĩ nhiều. Việc cấp bách chính là có thể thoát thân, nếu không thật sự sẽ bị lửa thiêu chết. Hạ Uyển Chi vừa nghĩ vừa phân phó bọn Hạ Bích kiểm tra cửa sổ.
Vậy mà cửa sổ cũng bị chặn! Ngay cả cửa sổ cũng chặn lại chính là không để cho các nàng chạy thoát.
Mùi khói càng ngày càng nồng đậm làm người ta hít thở không thông. Hạ Uyển Chi cúi đầu ho khan, lấy khăn tay bịt mũi vẫn cảm thấy khó chịu, liền thấm một chút nước trà vào khăn tay, nhìn thoáng qua phòng bên cạnh, nói "Qua bên kia!"
Hạ Bích, Hạ Hà đuổi theo, đẩy thử cửa sổ phòng này. Có một cái cửa sổ không bị đóng quá chặt. Hạ Bích, Hạ Hà hai người lấy ghế phá cửa. Thật may là đằng sau không bị lửa cháy đến vì có nước. Hạ Uyển Chi được các nàng đỡ ra ngoài, cúi đầu ho khan vài tiếng, lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Hạ Hà "Nghĩ biện pháp ra khỏi cung, đi tìm Hoàng Thượng, nói Thanh Hoa cung vô cớ bốc cháy, Hạ chiêu nghi tính mạng bị đe dọa."
"Nương nương!" Hạ Hà kinh hãi.
"Nhanh lên! Phải chạy nhanh đi bẩm báo cho Hoàng Thượng!" Hạ Uyển Chi dặn dò.
Hạ Hà gật đầu "Nương nương cẩn thận, nô tỳ rất nhanh sẽ trở lại!"
Đưa mắt nhìn thân ảnh nàng ta biến mất trong màn đêm rồi nhìn phía trước ánh lửa đầy trời, Hạ Uyển Chi cùng Hạ Bích len lén rời đi. Nhờ ánh lửa, nàng trông thấy trong bóng tối có hai thân ảnh, áo choàng che đi dung nhan của bọn họ. Hạ Uyển Chi thấy rõ, trong ngọn lửa, người bên trái kia là Phượng bội.
Hạ Uyển Chi cắn môi, quả nhiên là hoàng hậu!
Lúc rời đi, mơ hồ nghe thấy một thanh âm quen thuộc. Không phải là Vương chiêu viện bị biếm lãnh cung sao?
"Cháy đi, cháy đi, tiện nhân, tiện nhân, đi chết đi, đi chết đi, thiêu rụi đi! Ha ha ha. . ."
"Nương nương, là Vương chiêu viện!" Hạ Bích cũng đã hiểu, lôi kéo tay Hạ Uyển Chi ra hiệu cho nàng xem.
Hạ Uyển Chi chỉ vào hai thân ảnh đang rời đi, nói "Vương chiêu viện chẳng qua chỉ là quân cờ mà thôi, nàng ta mới là người một tay bày ra màn này!"
"Nương nương, đây không phải là hoàng hậu sao?" Nhìn tới người cởi xuống áo choàng, Hạ Bích không chắc chắn nói.
"Thấy rõ ràng, chuyện hôm nay, ta sẽ không để yên , Hạ Bích, ngươi nhìn." Hạ Uyển Chi nghiến răng nghiến lợi.
"Vâng!" Nhìn bóng người càng lúc càng xa, Hạ Bích siết chặt quả đấm.
Chờ hoàng hậu vừa đi, các cung nhân cứu hỏa mới chậm chạp đến. Nếu các nàng ở trong phòng, hiện tại đã bị đốt thành than đen rồi.
Đứng trên Tịch Nguyệt lâu, nhìn biển lửa ở Thanh Hoa cung bị dập tắt từng điểm từng điểm, Hạ Uyển Chi cười lạnh. Trước khi Tề Diệp còn chưa trở về, nàng chắc chắn sẽ không lộ diện.
"Nương nương, người cứu hỏa phát hiện trong phòng không có người bị thiêu chết!" Nguyệt Quế được tin tức, liền đẩy cửa đi vào hồi báo, lúc này trời đã bắt đầu sáng.
Hoàng hậu vừa nghe, trong nháy mắt tỉnh táo lại "Không có người?"
"Vâng! Nô tỳ đã cho người tìm ba lượt, trong Thanh Hoa cung không có người nào." Nguyệt quế cúi đầu xuống, chờ hoàng hậu phát hoả.
"Nói bậy, không phải là đã chặn hết cửa sổ hay sao. Chẳng lẽ nàng ta thật sự là hồ ly tinh biết pháp thuật?" Hoàng hậu không tin, nói "Không phải là đã bị đốt thành tro bụi chứ?"
"Có thể. . . Cũng cháy rất sạch sẽ !" Nguyệt quế rụt cổ một cái.
"Đồ vô dụng, còn lo lắng cái gì, đem người tìm ra, không thể đợi Hoàng Thượng trở lại. Nếu Hoàng Thượng trở lại, nàng ta còn sống, bản cung bận rộn một hồi không phải toi công sao?"
Nguyệt Quế gật đầu, đang định lui xuống lại bị hoàng hậu gọi lại "Vương thứ dân thì sao?"
"Nương nương yên tâm, mọi người đi cứu hỏa nhìn thấy, đều cho là nàng ta phóng hỏa. Nô tỳ đã đem người thu thập thỏa đáng. Cho dù Hoàng Thượng hỏi tới, cũng sẽ không hoài nghi đến trên người hoàng hậu ."
"Vậy là tốt rồi. Việc cấp bách bây giờ là tìm ra con tiện nhân kia, tìm được thì liền diệt khẩu. Bản cung không muốn đêm dài lắm mộng!"
"Vâng!" Nguyệt Quế gật đầu, vội vã rời đi.
Thanh Hoa cung đi lấy nước cũng kinh động đến thái hậu. Thái hậu nghe nói kinh hãi, tự mình đi Thanh Hoa cung xem xét, phát hiện thiên điện cơ hồ cháy sạch. Thật may là đã khống chế được lửa, chủ điện cũng không bị thiêu hủy.
Về phần người trong phòng, hỏi thăm phía dưới, tất cả mọi người đều không trả lời được, không biết là chết hay sống. Tối qua hỏa hoạn như vậy, khả năng còn sống cực kỳ nhỏ bé.
Hai người Hạ Hoa, Hạ Đồng không biết tình huống, tìm kiếm trong đống phế tích vừa khóc, vừa gọi nương nương, nương nương, hai tay rách da chảy máu vẫn không ngừng tìm kiếm.
Hoàng hậu lạnh mắt nhìn trong chốc lát rồi dẫn người rời đi. Những người còn lại đều tản đi, chỉ còn chờ Hoàng Thượng trở lại. Về phần người phóng hỏa, tối qua cung nhân tới cứu hỏa đều nói trông thấy Vương thứ dân ở trước lửa la to.
Đợi khi tìm được người, nàng ta đã thành một cái xác lơ lửng giữa Ngọc hồ. Thái hậu cho ma ma đi nhìn thoáng qua, rồi cho người khiêng xuống, chỉ nói chờ Hoàng Thượng trở lại xử lý.
Rất nhanh, đến chiều, một con tuấn mã vội vã lao vào Hoàng thành, cửa cung mở rộng ra, sau lưng chỉ có mười mấy thị vệ đi theo.
Tề Diệp thất kinh tiến vào hậu cung, không để ý tới ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi về hướng Thanh Hoa cung. Đến khi hắn trông thấy thiên điện Thanh Hoa cung một mảnh hoang tàn, kinh hoảng lùi về phía sau vài bước, nhắm mắt lại nghĩ mình nhìn lầm rồi. Đến khi tâm lo sợ trầm xuống, tay hắn run rẩy chỉ vào phế tích nói "Này. . . Đây là có chuyện gì?"
Nhìn thân ảnh hắn lung lay sắp đổ, Quang Thuận vội vàng đỡ hắn "Hoàng Thượng bảo trọng thân thể, nương nương không có việc gì!"
Nghe thấy động tĩnh, Hạ Hoa, Hạ Đồng từ trong đống hoang tàn ngẩng đầu, trông thấy Tề Diệp, liền tiến lên, phảng phất như người bò ra từ lửa than, toàn thân đen thùi lùi , không thấy rõ màu da "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, cứu nương nương, nương nương còn ở bên trong. Hoàng Thượng, cứu nương nương!"
Tề Diệp đang định tiến lên, Hạ Hà ngăn cản hắn "Hoàng Thượng, nương nương không ở bên trong. Xin Hoàng Thượng đi theo nô tỳ."
Tề Diệp nhìn Hạ Hà, gật đầu.
Hoàng hậu, thái hậu nghe nói, chạy đến, đã nhìn thấy Hạ Hà mang theo Tề Diệp đi tới Tịch Nguyệt lâu. Hoàng hậu ngoài ý muốn nói "Hoàng Thượng, đây là đi đâu?"
Tề Diệp lạnh lùng liếc nàng ta một cái, cước bộ không ngừng rời đi.
Hoàng hậu nhíu mày "Tìm được con tiện nhân kia không?"
"Nô tỳ vô năng, đã cho người lật tung hậu cung lên một lần, nhưng vẫn không thấy Hạ chiêu nghi." Nguyệt Quế khiếp đảm thưa.
Hoàng hậu hừ một tiếng, xem tình hình này con tiện nhân kia đã trốn thoát. Không nghĩ tới một trận lửa lớn như vậy lại đốt không chết nàng ta, thật đúng là mệnh lớn. Hoàng hậu không cam lòng, đi theo thái hậu xem một chút.
Một đám người đi qua đình đài nhà thuỷ tạ, hành lang gấp khúc. Nhìn một tòa lầu cao ở phía xa, đúng là tòa lầu cao nhất hoàng cung, Tịch Nguyệt lâu.
Hạ Hà dừng lại trước lầu, nói "Hoàng Thượng, nương nương ở phía trên." Lời còn chưa dứt, Tề Diệp đã giơ tay cho những người còn lại ở dưới.
Ở phía trên Hạ Bích nghe thấy âm thanh, nhìn thử xuống dưới đã thấy Tề Diệp tiến lên, cước bộ vội vã. Nàng vội vã đánh thức Hạ Uyển Chi, mừng rỡ "Nương nương, Hoàng Thượng đã trở lại, đang lên lầu!"
"Phải không?" Hạ Uyển Chi đứng dậy, nhìn bản thân chật vật, bất chấp trên tay một mảnh đen thùi lùi, lau lên trên mặt trên người, trông càng chật vật càng tốt.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, nàng đi đến đầu bậc thang, nhìn người chạy lên tới, nghẹn ngào lên tiếng, hai mắt đẫm lệ "Hoàng Thượng ~ "
"Uyển Nhi?" Tề Diệp ngẩng đầu, nhìn người trước mắt như dân chạy nạn, quần áo xộc xệch, tóc dài rối tung, mặt đen thùi lùi, chỉ lộ ra một đôi mắt to hắc bạch phân minh, nhìn thấy hắn, nước mắt chảy xuống, mặt lập tức tèm nhem.
Tề Diệp tiến lên vài bước, ôm lấy mặt của nàng cẩn thận nhìn kĩ một hồi, sau một khắc đem người ôm chặt vào trong ngực "Uyển Nhi, Uyển Nhi, Uyển Nhi của trẫm . . ."
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đừng bao giò rời xa tần thiếp nữa !" Hạ Uyển Chi gào khóc, âm thanh đột nhiên im bặt, cả người mềm ngã vào trong ngực hắn. Lần này không phải nàng giả bộ bất tỉnh, là thật sự hôn mê.
Tề Diệp kinh hãi, nghiêng đầu nhìn người trong lòng, gọi vài tiếng "Uyển Nhi. . ." Sau đó đem nàng ôm ngang người, vững vàng ôm nàng xuống Tịch Nguyệt lâu. Hoàng hậu, thái hậu nhìn thấy liền thất kinh. Hắn coi như không thấy bọn họ, cước bộ vội vã rời đi.
Thái hậu, hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái.
Tề Diệp phân phó gọi ngự y. Thanh Hoa cung bị thiêu gần một nửa, chủ điện coi như còn nguyên vẹn. Nhưng Tề Diệp không yên tâm để nàng ở bên trong, trực tiếp ôm người tiến vào Ngọc Long điện.
Thái hậu, hoàng hậu ở phía sau, tâm tư phức tạp. Ngọc Long Điện là nơi chuyên cho hắn nghỉ ngơi, làm sao có thể cho một phi tần vào ở? Đây chính là cực kì sủng ái!
Lâm ngự y rất nhanh đến Ngọc Long Điện. Tề Diệp thấy người nàng nóng lên không ít, hai mắt nhắm nghiền thì đau lòng hết sức. Tiếp nhận khăn Quang Thuận công công vắt, tự mình lau dấu vết trên mặt, trên cổ, trên tay cho nàng, còn có hai chân đều đen thùi lùi, giống như người từ chậu than bước ra, muốn bao nhiêu thảm hại liền có bấy nhiêu.
Lâm ngự y chẩn mạch, lo sợ bất an nói "Hoàng Thượng, nương nương kinh hãi quá độ, thân thể mệt nhọc, hơn nữa, còn động thai khí, bào thai trong bụng nguy hiểm."
"Dùng mọi biện pháp bảo trụ bọn họ, nếu không ngươi mang đầu đến gặp trẫm như thế đâu." Tề Diệp ném cái khăn đang cằm trong tay, khăn theo bả vai Lâm ngự y trượt xuống.
"Hạ quan đã rõ!" Lâm ngự y lập tức cảm thấy chiếu cố Hạ chiêu nghi là việc khổ sở nhất trên đời. Ba lần bốn lượt động thai khí, đầu của hắn cũng ba lần bốn lượt không yên ổn.
Mấy người Hoàng hậu đến Ngọc Long Điện, Lâm ngự y đã kê đơn thuốc thuốc đang định đi ngự y viện. Hoàng Hậu cho gọi người lại hỏi thăm vài câu. Nghe nói chỉ là động thai khí, trải qua tối hôm qua thập tử nhất sinh, hài tử và người lớn đều bình yên vô sự. Nàng ta còn biết trốn đi, thật đúng là đã xem thường nàng ta.
Hoàng hậu đi vào đã nhìn thấy Tề Diệp cầm lấy khăn thấm nước cho đôi môi của Hạ Uyển Chi.
Hạ Uyển Chi ngày càng nguy kịch. Đừng nói ăn cơm, ngay cả nước cũng không uống được một giọt, sợ vừa lộ mặt đã bị bắt được.
Hoàng hậu một tay che trời, ở giữa đống phế tích không tìm được nàng, nhất định sẽ hạ thủ lần nữa. Bởi vậy, từ sau khi chạy đi, Hạ Uyển Chi cùng với Hạ Bích hai người liên tục núp ở Tịch Nguyệt lâu.
"Hoàng Thượng, Hạ chiêu nghi không sao chứ?" Hoàng hậu tiến lên, nhẹ giọng nói "Thần thiếp cho người tìm nhiều lần cũng không thấy Hạ chiêu nghi, cũng may Hạ chiêu nghi bình an vô sự."
Tề Diệp nghiêng đầu nhìn nàng ta một cái, ánh mắt lành lạnh, giém chăn mền cho Hạ Uyển Chi rồi đứng dậy rời đi.
Hoàng hậu thức thời theo sau, rời đi còn nhìn thoáng qua người nằm trên giường, khẽ nắm chặt quả đấm.
"Trẫm chỉ đi ra ngoài một ngày, hậu cung này đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Hoàng hậu thật đúng là làm không xong!"
"Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai!" Hoàng hậu đã sớm chuẩn bị xong lí do thoái thác, cố làm ra vẻ kinh hoảng nói "Thần thiếp cũng không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy. Đều là Vương thứ dân gây họa, là nàng ta thừa dịp không ai chuẩn bị, phóng hỏa Thanh Hoa cung."
"Vương thứ dân?" Tề Diệp nhướn mi "Nàng ta không phải đang ở lãnh cung sao? Sao có thể đi đến Thanh Hoa cung phóng hỏa? Hoàng hậu tưởng trẫm là người ngu sao?"
"Thần thiếp không dám!" Hoàng hậu nói "Thần thiếp cũng không biết nàng ta sao lại xuất hiện. Nhưng tối qua cung nhân tới cứu hỏa đều nhìn thấy rõ ràng, là Vương thứ dân phóng hỏa đốt Thanh Hoa cung, trong miệng còn nói la hét ầm ĩ."
"Nói cái gì?" Tề Diệp nhìn chằm chằm hoàng hậu.
Hoàng hậu bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, lấy khăn lụa lau khóe môi, nói"Cụ thể nói gì thần thiếp cũng không rõ ràng lắm. Nếu Hoàng Thượng muốn biết có thể hỏi người cứu hỏa."
"Vương thứ dân đâu?" Con tiện nhân này!
"Tại Tích Sinh đường." Đó là nơi để thi thể.
"Chết rồi?"
"Vâng! Sáng nay cung nhân phát hiện ở Ngọc hồ. Đại khái là biết mình phạm phải sai lầm lớn, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, nên tự vận." Hoàng hậu nhàn nhạt thở dài, nói "Cũng may Hạ chiêu nghi bình an vô sự, nếu không thần thiếp thật đúng là đã phụ dặn dò của Hoàng thượng."
"Hoàng hậu thật sự nghĩ như vậy thì tốt rồi!" Tề Diệp lành lạnh nhìn nàng ta một cái, thấy nàng ta kinh hãi. Ở trước mặt nàng ta hắn phân phó nói "Cẩn thận điều tra xem tối qua ai canh gác, người trong lãnh cung còn có thể mọc cánh bay ra ngoài, trẫm cảm thấy thật kỳ lạ. Về phần Vương thứ dân, nghiền xương cốt thành tro!"
Nghe cuối cùng bốn chữ, hoàng hậu toàn thân run lên, nhìn xem sắc mặt hắn âm trầm, không dám thở mạnh một tiếng, nghiền xương thành tro. Vì tiểu tiện nhân kia, ngay cả người đã chết cũng không buông tha, Hoàng Thượng thật đúng là sủng ái Hạ chiêu nghi.
Quang Thuận công công lĩnh mệnh đi xuống tra xét.
Không bao lâu, hôm qua vừa vui sướng được xuất cung săn bắn , Thục phi sắc mặt khó chịu vì phải trở lại hậu cung, biết được Thanh Hoa cung bị thiêu, nhưng Hạ chiêu nghi chỉ bị chấn kinh quá độ. Thật không biết nên cao hứng hay nên nguyền rủa đây.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top