Chương 4: Kiếm chuyện

Chương 4 – Kiếm chuyện

Trên đường về, họ ngồi nhờ xe của Lư Lão Nhị trong thôn. Lư Lão Nhị chuyên đánh xe lừa chở người giữa thôn và huyện, nhưng không phải ngày nào cũng đi. Hôm nay họ may mắn gặp được.

Thừa Tuyển Doãn trả hai văn tiền rồi dắt Đường ca nhi lên xe.

Trên xe lúc này đã có người ngồi, một ca nhi có gương mặt xinh đẹp hừ mạnh một tiếng về phía Cảnh Đường Vân, Thừa Tuyển Doãn hơi nhíu mày.

Hắn nhận ra đó là Vân ca nhi, con nhà thợ mộc trong làng, ngồi cạnh là nương của cậu ta, Mục thị.

Mục thị nhìn cái sọt cao đến nửa người đặt trước mặt Thừa Tuyển Doãn, liền nói: “Ui, mua gì mà nhiều thế này?”

Bà ta vừa nói vừa với tay định thọc vào trong sọt, ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lập tức trở nên lạnh lẽo, nhưng có một bàn tay còn nhanh hơn cả hắn.

Cảnh Đường Vân kéo nhẹ một góc sọt, nhỏ giọng đáp: “Chỉ là chút đậu thôi.”

Ăn nhiều đậu dễ đầy bụng, người ta thường dùng đậu trộn với cám để cho heo ăn, chỉ những nhà cực kỳ nghèo mới ăn đậu thay cơm.

Mục thị lập tức mất hứng: “Cũng đúng, nhà các người thì mua nổi đồ gì tốt.”

Cảnh Đường Vân liền đậy cái sọt lại, rồi lén lút ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt sáng rực như chú cún con mong được khen ngợi, khiến người ta chỉ muốn đưa tay ra xoa đầu một cái.

Hắn không kìm được, len lén nắm lấy tay cậu rồi bóp nhẹ một cái.

Lúc về đến thôn thì mặt trời đang chói chang. Cảnh Đường Vân mặc khá nhiều, mồ hôi đổ đầy người. Thừa Tuyển Doãn sợ cậu vừa nóng vừa gặp gió lạnh dễ bị cảm nên nhất quyết bắt cậu đợi về đến nhà mới được cởi đồ.

Sau khi cởi áo bông, cậu định phụ hắn sắp xếp đồ mua về, nhưng hắn đã nhanh tay lẹ chân làm xong hết cả rồi.

Cảnh Đường Vân đành bất lực đi châm nước cho thỏ, nhưng châm nước xong lại phát hiện không thấy thỏ đâu.

Cậu quýnh lên: “Phu quân, thỏ chạy mất rồi!”

Hắn đang nhóm lửa, nghe giọng cậu liền bật dậy đi ra sân nhìn quét một vòng, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Không phải chạy, là bị trộm rồi.”

Vừa dứt lời, Ngưu thẩm nhà bên nghe động tĩnh liền bước ra, nhắc: “Thừa Nhị à, sáng nay nương ngươi có đến một chuyến, về rồi mà mùi thịt còn bay sang tận nhà ta đấy.”

Ý là thỏ đã bị ăn rồi, đừng mất công đến đòi làm gì nữa.

“Con biết rồi ạ.” Hắn chẳng hề bất ngờ, cảm ơn Ngưu thẩm một tiếng nhưng sắc mặt vẫn u ám.

Sắc mặt Cảnh Đường Vân cũng biến đổi, cậu vội vã chạy thẳng vào trong nhà. Thấy tiền giấu kỹ vẫn còn nguyên, cậu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

May mà phu quân đã nhắc từ trước, không được giấu tiền dưới gối, nếu không thì đống tiền này cũng không giữ nổi.

Cậu quay lại, thấy Thừa Tuyển Doãn vẫn đang mặt nặng như chì, dường như đang nghĩ ngợi điều gì. Cậu bước tới kéo kéo tay áo hắn, nhẹ giọng nói: “Thôi bỏ đi mình.”

Phu quân hiếu thảo, cậu không muốn hắn bị kẹt ở giữa hai bên.

“Không bỏ được.” Hắn dứt khoát, lửa cũng không nhóm nữa, thu hết đồ đạc vào nhà, mang theo bình nước rồi kéo cậu lên núi.

Đúng lúc đó, ca nhi họ Hách - phu lang của lý chính, đi ngang qua, thấy họ liền hỏi: “Đi đâu thế này?”

Thừa Tuyển Doãn bày ra vẻ mặt u sầu đáp: “Để người chê cười rồi, trong nhà chẳng còn gì ăn, tôi định lên núi đào ít rau dại.”

“Giờ này còn đâu rau dại nữa, người ta đào hết từ đời nào rồi.” Hách thị biết rõ tình hình nhà họ Thừa, ánh mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn cũng lộ rõ vẻ thương hại.

Dù trong làng có đồn hắn lười biếng lại hay đánh người, nhưng ruộng nhà Hách thị sát cạnh nhà họ Thừa, mỗi lần cả nhà họ đi ruộng, ruộng nhà họ Thừa to thế mà chỉ thấy một mình hắn làm.

“Không sao.” Thừa Tuyển Doãn chán nản đáp: “Nếu không tìm được rau, đành phải đến tìm nương tôi vậy.”

“Ừm... cũng được.” Hách thị ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng thì chẳng tin hắn có thể mượn được đồng nào từ tay Lương thị.

Chờ Hách thị đi khuất, Cảnh Đường Vân mới ngẫm ra: “Phu quân, mình cố ý phải không?”

Thừa Tuyển Doãn chẳng tiếc lời khen: “Đường ca nhi nhà ta thông minh thật.”

Nhà họ Thừa giàu tới mức được ăn thịt, còn hắn, đường đường là con trai thứ hai, lại phải lên núi đào rau dại ăn.

Lương thị không quan tâm danh tiếng, nhưng Thừa Đại Tài thì là kẻ đọc sách, mà người đọc sách lại rất trọng danh dự. Lúc phân gia, chuyện nhà họ Thừa bị bàn tán đầy thôn, chỉ vì người chịu thiệt nhiều nhất là hắn lại không lên tiếng, nên mọi người chỉ dám bàn sau lưng.

Trước kia hắn im lặng vì còn ôm chút hy vọng về gia đình ấy, nhưng bây giờ thì không.

Chờ Hách thị lan truyền mấy lời hắn nói ra, Lương thị chắc chắn sẽ không ngồi yên được.

Cảnh Đường Vân được khen thì cười đến lộ ra hai lúm đồng tiền, ngây thơ hỏi: “Vậy giờ chúng mình có đi đào rau thật không?”

Thừa Tuyển Doãn lắc đầu: “Không đào rau, mình đi hái ít ớt.”

Cảnh Đường Vân ngơ ngác: “Ớt là gì vậy?”

Thừa Tuyển Doãn nắm tay cậu tiếp tục trèo lên, vừa đi vừa từ tốn giải thích.

Ban đầu hắn định mai mới lên núi hái, nhưng chuyện hôm nay xảy ra lại cho hắn nhân cơ hội diễn một màn hoàn hảo.

Tới lúc hái xong ớt về thì trời đã tối đen. Dân làng thấy họ thật sự vác một sọt đầy cỏ về, nhìn mà không biết ăn được không, ánh mắt ai nấy đều tràn đầy cảm thông.

Vừa đặt sọt xuống, Lương thị đã tới nơi.

Bà ta tới vô cùng rình rang: “Con trai à, nương đem tiền đến cho con đây! Con này, trong nhà hết gạo cũng chẳng nói, lại đi đào rau dại làm gì! Nói nương nghe một tiếng, chẳng lẽ lại không lo cho con sao?”

Bà càng nói càng lớn tiếng, như muốn để cả làng đều biết bà tới cứu tế cho con trai:
“Đại ca con vừa nghe con đói, lập tức giục ta đem tiền đi học của nó đến đưa con! Những mười lượng đó, nhớ là sau này phải trả nó đấy!”

Thừa Tuyển Doãn cười, nhận lấy túi tiền, liếc mắt nhìn đám người đứng ngoài cửa hóng chuyện, rồi công khai đổ hết tiền trong túi ra.

Nhìn thấy chỉ toàn là đá lăn trong lòng bàn tay, hắn ngạc nhiên hỏi: “Nương, tiền đâu?”

Sắc mặt Lương thị lập tức tái xanh. Tay hắn quá nhanh, bà ta chẳng kịp ngăn lại.

Ngưu thẩm dòm vào, bật cười khinh: “Lương thị, bà muốn tay không bắt sói à?”

Dân làng nghe vậy liền rì rầm bàn tán. Lương thị nhớ tới lời dặn của Thừa Đại Tài trước khi đi, đành cắn răng móc mười lượng bạc thật ra khỏi ngực áo, bối rối giải thích: “Hồi ra ngoài sợ kẻ trộm nên mới nhét mấy viên đá vào, quên chưa lấy ra.”

Lý do này sơ hở quá nhiều, ai nghe cũng thấy giả. Nhưng Thừa Tuyển Doãn lại làm ra vẻ tin thật, nhận lấy bạc rồi lo lắng hỏi: “Nương, tiền này không phải đại ca con cho vay đấy chứ?”

Lương thị định gật đầu, thì đã nghe hắn nói tiếp: “Hồi trước con định lấy lại khoản đã cho đại ca vay để xoay sở làm đám cưới, mà huynh ấy nói không có tiền trả liền. Nếu tiền này lại là huynh ấy cho vay, vậy thì con không thể lấy. Con ăn chút rau dại sống qua ngày là được.”

Mọi người nghe vậy, ai nấy đều xôn xao.

Vừa rồi chính Lương thị nói đây là tiền học của Thừa Đại Tài, sao giờ lại nói là vay? Rõ ràng là không muốn trả món nợ cũ, giờ thấy tiếng xấu lan xa mới muốn dùng tiền chuộc lại danh dự, còn dám nói là “cho vay” sao?

Trước kia ai ngờ Thừa Đại Tài, mang danh một kẻ đọc sách lại tính toán chi li như thế?

Lương thị tức đến phát điên. Tiền đang yên đang lành đem đi cho vay, giờ biến thành phải trả. Vậy chẳng phải là mười lượng bạc này vứt sông rồi sao!

Bà ta còn tính sáng mai viện cớ đến đòi lại, không ngờ Thừa Tuyển Doãn chỉ vài câu đã cắt sạch đường lui!

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Lương thị nén giận nói: “Nó trước kia không có tiền, giờ có rồi nên mới nghĩ đến việc trả con chứ. Ca của con nhớ đến con lắm đó!”

Lúc này Thừa Tuyển Doãn mới đàng hoàng nhét bạc vào người.

Lương thị đi rồi, mắt đỏ hoe tiếc tiền. Đám đông cũng dần tản, chỉ còn Vân ca nhi đứng đó nhíu mày.

Thừa Tuyển Doãn sao có thể nghèo đến mức phải đi đào rau, chẳng phải họ còn một sọt đậu đó sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta cảm thấy việc này nhất định phải báo cho Đại Tài ca ca biết, liền quay người rời đi.

Cảnh Đường Vân thấy mọi người đều đi hết rồi, liền đóng cửa lại, mắt thì cứ nhìn chăm chăm vào túi áo hắn.

Thừa Tuyển Doãn thấy một bộ dạng bé mê tiền của cậu, buồn cười không nhịn được, lấy tiền đưa ra: “Trời lạnh rồi đấy, đi giấu tiền xong nhớ mặc thêm áo vào nhé.”

Cảnh Đường Vân hai tay nâng lấy tiền, miệng đáp loạn xạ, rõ ràng chẳng nghe lọt câu nào.

Thừa Tuyển Doãn đành tự tay mặc thêm áo cho cậu rồi mới ra ngoài đóng cửa.

Cảnh Đường Vân giấu tiền xong muốn ra phụ giúp, thì thấy Thừa Tuyển Doãn đang nấu đậu. “Mình đang làm gì thế?”

Thừa Tuyển Doãn cúi đầu nhóm lửa: “Tôi đang ép dầu.”

Cảnh Đường Vân tròn xoe mắt kinh ngạc: “Cái thứ cho heo ăn mà cũng ép được dầu sao? Dầu đắt lắm đó! Nhà mình sắp bán dầu sao?”

“Chưa bán vội.” Thừa Tuyển Doãn thấy cậu ngồi xổm, sợ cậu ngồi lâu sẽ tê chân, liền đưa chiếc ghế gỗ duy nhất cho cậu “Ngồi đi.”

Cảnh Đường Vân vừa ngồi xuống, lại vội vã hỏi tiếp: “Tại sao không bán?”

Thừa Tuyển Doãn nhìn đôi mắt long lanh của cậu, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại, “Chưa đến lúc.”

Người không phạm tội, nhưng giữ ngọc cũng thành họa.
(Một người vô tội, nhưng việc nắm giữ báu vật lại có thể khiến họ gặp tai họa.)

Việc phô trương quá sớm sẽ mang đến nhiều bất lợi hơn là lợi ích.

Cảnh Đường Vân dường như hiểu mà cũng dường như không, khẽ nghiêng người tới gần hỏi nhỏ: “Vậy chúng ta bán cái gì?”

Thừa Tuyển Doãn nhân cơ hội hôn chụt một cái lên má cậu, “Đợi lát nữa làm cho mình ăn.”

Cảnh Đường Vân giật mình, vội đưa tay ôm mặt, đảo mắt nhìn quanh, thấy không có ai mới xấu hổ chạy ù vào nhà.

Lỡ như bị người ta thấy thì biết giấu mặt vào đâu!

Thừa Tuyển Doãn chỉ khi thấy cậu đóng cửa lại mới thu ánh mắt về, kéo lại y phục cho kín.

Trời lạnh như vậy, hắn không nỡ để Đường ca nhi đứng ngoài trời gió lạnh cùng mình.

Trong phòng, sau khi bình tâm lại, Cảnh Đường Vân càng nghĩ càng thấy Thừa Tuyển Doãn cố ý trêu chọc mình. Cậu xách ấm nước cạn đi ra ngoài, thấy ánh mắt Thừa Tuyển Doãn phóng đến, liền vội vàng giải thích như thể sợ bị đuổi vào lại, “Em... ra lấy ít nước nóng uống.”

Thừa Tuyển Doãn nhìn bộ dạng cậu lo lắng bị đuổi, không nỡ vạch trần, dịu dàng nói: “Đúng lúc tôi vừa đun xong.”

Hắn nhận lấy ấm, múc nước đã sôi vào. Cảnh Đường Vân không chờ nổi đã nhận lấy, như sợ bị tranh mất.

Thừa Tuyển Doãn không tranh với cậu, lại múc thêm một thau nước nóng, bưng vào phòng.

Cảnh Đường Vân nhìn lửa vẫn cháy trong bếp, còn đang phân vân có nên theo vào không, đã thấy Thừa Tuyển Doãn quay lại thúc giục: “Còn không mau vào?”

Cảnh Đường Vân “Ò” một tiếng, xách ấm nước theo Thừa Tuyển Duẫn đi vào.

Cậu vừa đặt ấm xuống thì đã bị Thừa Tuyển Doãn ấn ngồi xuống giường, hắn quỳ xuống tháo giày tất cho cậu.

Cảnh Đường Vân kinh ngạc đến co rụt cả ngón chân lại, nhưng Thừa Tuyển Doãn nhanh tay nắm lấy bàn chân cậu, nhẹ nhàng đặt vào thau nước, “Đi cả ngày rồi, không mỏi sao?”

“Không mỏi đâu.” Cảnh Đường Vân không tránh được tay hắn, chỉ có thể chụm chân lại lùi về sau, lí nhí phản kháng, “Sao có chuyện phu quân rửa chân cho em được chứ.”

Không biết là vì xấu hổ hay vì nước nóng, ngay cả mắt cá chân của cậu cũng ửng đỏ, trắng hồng mềm mại khiến người ta muốn cắn cho một cái.

Thừa Tuyển Doãn cắn răng nhịn xuống, không dám thật sự cắn, sợ dọa người ta, chỉ dằn lòng nắn nhẹ ngón út chân cậu, “Ngoan.”

Cảnh Đường Vân cảm thấy động tác của Thừa Tuyển Doãn không an phận, vừa ngượng vừa giận, “Phu quân, để em tự rửa!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top