Chương 2 : I
"Hikki ...?" - Fany vẫy vẫy tay trước mặt Hikaru
" Ừm - gì cơ?" Hikaru ngồi bật dậy. Lại ngủ gật . Hậu quả của việc đêm nào cũng thức đêm làm thêm để kiếm ít tiền thưởng. " Cậu vừa nói gì cơ hả Fany?"
Fany ngồi phịch xuống cái ghế bên kia bàn, thở dài , "Mình hỏi là lần này cậu định về thăm nhà lâu không? Lâu nay cậu cũng chẳng mấy khi về đấy... cả nhà cậu lúc nào cũng hỏi mình là cậu có khoẻ không, và nói thật là mình thấy rất khó chịu khi phải trả lời là mình chẳng biết gì cả."
Hikaru cuối gầm mặt xuống. Cái cảm giác phải giấu giếm người thân, và cả Fany nữa, thật là tệ hại. Nhưng nếu bất kì ai biết rằng chỉ ngày mai thôi cô sẽ bay đi Seoul thì chắc chắn sẽ ngăn cản cô. Về thăm nhà lần này , thực ra là để tạm biệt mọi người, mà cũng có thể sẽ là vĩnh biệt.
Nhoài người qua cái bàn, Fany nhìn sát vào mặt cô. " Hikki, cậu làm sao vậy?"
Hikki ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt Fany và cố kiềm nén những giọt nước mắt đang chực chảy ra. Cô khao khát được nói với Fany tất cả, rằng tại sao gần đây cô ít liên lạc. Nhưng cô không thể, và cũng chẳng thể bịa ra một lí do khác. Cuối cùng cô chỉ biết nói. " Fany, mình xin lỗi. Gần đây mình bận bịu quá."
Fany nhìn chằm chằm vào mặt cô, như muốn đọc được suy nghĩ của cô. Hikki lại cuối mặt xuống. Một hồi sau anh nói." Hikki, cậu vẫn thường hay cười nói vui vẻ. Mình không muốn nói ra, nhưng... bao giờ cậu mới định quên chuyện đó đi?"
" Tức là sao?" Hikaru hỏi lại.
" Mình muốn nói, chúng ta ai chẳng nhớ Bi. Nhưng suốt mấy năm vừa rồi, cậu sống vật vờ như một bóng ma vậy..."
Hikaru không nói gì. Đúng hơn là cô không biết phải nói gì. Fany đã đúng.
" Hikki, đừng giận mình nhé, nhưng mình phải nói. Mình nghĩ cậu không nên tiếp tục sống như vậy. Cứ chờ đợi, chờ đến ngày Bi quay trở về. Mình không biết cậu thế nào, nhưng những hy vọng của mình thì đã chết cả rồi.
Nhưng mình cũng không chờ đến tận khi mình hoàn toàn chấp nhận sự thật là Bi đã biến mất mình mới quay trở lại cuộc sống bình thường. Cậu hiểu mình muốn nói gì chứ?"
Hikki khẽ bật cười. Dù biết Fany đang nói chuyện rất nghiêm túc nhưng cô vẫn không kìm lại được. Hoá ra Fany hoàn toàn hiểu lầm cô. "Mình đâu có chờ. Mình biết là Bi sẽ không trở lại." Hikaru chặc lưỡi.
Fany trố mắt nhìn cô, rõ ràng là không hiểu gì cả."Oh?"
" Fany, mình đã biết đều đó khi mình đọc mẫu giấy nhắn." Không thể lý giải một cách rõ ràng, nhưng Hikaru chắc chắn là mình đúng. Cái ý nghĩ Bi sẽ trở lại chưa từng xuất hiện trong trí óc cô. Và chính vì vậy cô mới quyết định đi tìm Bi..
Tôi đã không hiểu vì sao mình đã cười nhiều như vậy trong cuộc nói chuyện cuối cùng với Fany. Không khéo anh nghĩ tôi dở hơi có lẽ. Nhưng thật ra, tôi nghĩ là vì tôi đã quá căng thẳng và lo lắng về những chuyện có thể xảy ra sau khi tôi đi mất.
-----------------------------------------------------
Đến Seoul, một chữ tiếng Hàn bẻ đôi tôi cũng không biết. Không có phương tiện giao tiếp cơ bản, việc tìm một địa điểm để bắt đầu công việc kinh doanh của mình quả là khó, dù tôi đã bắt tay vào tìm kiếm ngay từ những ngày đầu tiên.
" Cũng có thể mình thiếu một chút may mắn chăng?"
Suy nghĩ đó chợt nảy ra trong đầu tôi khi tôi đang đi lang thang trên đường vào một buổi chiều của một ngày nào đó của tuần thứ tư. Chính xác hơn, lúc đó tôi đang đi ngang qua một cửa hàng hoa, và khẽ giật mình khi có một bàn tay chạm nhẹ vào vai tôi. " Này cô gái trẻ."
Tôi quay lại, thì ra là bà chủ cửa hàng hoa.
" Cô bé không phải là người Hàn Quốc phải không?"
" Dạ không phải..." Tôi rụt rè trả lời. Bà khẽ cười, ra hiệu cho tôi theo bà vào cửa hàng. Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên về thái độ lạ kì của nguời phụ nữ trung niên lạ mặt, nhưng bà tỏ ra khá thân thiện. Chần chừ một hồi, rồi tôi cũng đi theo bà vào bên trong.
" Tôi đã thấy cô bé mấy hôm nay rồi. Nhìn cô thì biết cô đến từ nơi khác. Đến thăm ai ở đây à? Bạn trai chăng, cũng có thể?" Bà vừa nói, vừa cắm cúi pha trà.
Vẫn với thái độ rụt rè, tôi lí nhí. " Cũng không hẳn ạ..." Vừa nói tôi vừa nhìn quanh. Ngổn ngang trong phòng là thùng lớn thùng bé.
Chợt nhận ra mình có phần hơi thái quá, bà vừa cười vừa xua tay như phân bua." Ấy, tôi không có ý tò mò đâu. Thôi để tôi tự giới thiệu trước. Tôi tên là Sandy."
" Utada." Tôi vừa nói vừa cuối chào. " Cháu là Utada Hikaru." Gương mặt bà chủ bỗng rạng rỡ hẳn lên. Bà nắm lấy tay tôi thân mật.
" Bác biết ngay mà. Bác biết ngay cháu là người Nhật. Bác cũng là người Nhật. Tên bác đầy đủ là Mori Sandy. Doozo yoroshiku!"
Tôi mỉm cười. Tôi thấy thoải mái hơn vì cuối cùng cũng tìm được người hiểu được những gì mình nói. Tôi cuối chào bác một lần nữa. " Cháu cũng rất vui được gặp bác!"
" Vậy điều gì đã mang một cô gái xinh đẹp như cháu đến thành phố này ?" Bác vừa mang hai tách trà tới ngồi trước mặt tôi vừa hỏi.
" Thực ra cháu đang đi tìm một nơi có thể thuê để ở, tốt nhất là chỗ nào cháu có thể mở một cửa hàng của riêng mình luôn."
" Thật vậy sao ," giọng bác Mori pha chút ngạc nhiên. " Nếu vậy thì, cháu Utada, cháu thử nói ta nghe coi cháu thấy cái cửa hàng nhỏ này của bác thế nào ?"
" Cháu không hiểu ?" - Mà đúng là tôi không hiểu lắm ý bác Mori là gì.
" Chuyện là thế này. Con gái đầu của bác bên Mỹ sắp cưới rồi. Bác đang muốn sang đó với nó, mà mong nhất là nó sẽ sinh cho bác một đứa cháu ngoại đầu lòng..." - Bác nhấp một ngụm trà rồi lại nói tiếp. " Bác muốn được trông nom các cháu của mình, được xem chúng lớn lên. Thế nên bác sắp xa cái cửa hàng này rồi. Cháu cũng thấy đấy, cửa nhà bề bọn thế này vì bác đang chuẩn bị đồ đạc mang đi mà. Mất bao nhiêu thơi gian mà vẫn chưa đâu vào đâu."
" Bác có cần cháu giúp gì không ạ ?" Tôi sốt sắng.
"Ồ không, cháu ngốc của ta. Thứ nhất ta cần từ cháu là hãy chấp nhận lời đề nghị của ta."
"Lời đề nghị gì cơ ạ ?"
" Cháu Utada, ta thấy cháu cũng là cô gái tốt. Và ta cũng biết một người Nhật Bản khởi nghiệp ở đây sẽ khó khăn như thế nào. Mặc dù tuần sau ta đã đi rồi, nhưng tiền thuê nhà ta vẫn còn 3 tháng nữa mới hết. Hy vọng 3 tháng đủ để cháu bắt đầu công việc làm ăn của mình chứ hả cô bé?"
" Cháu xin lỗi, nhưng ý của bác là...?" Tôi không tin vào chính đôi tai của mình nữa.
" Cháu thấy sao, 3 tháng thuê nhà miễn phí ? Bác sẽ nói với ông chủ nhà. Chắc ông ý cũng sẽ đồng ý thôi."
" Bác Mori!"
" Nhưng sau ba tháng, cô bé à, cháu sẽ phải tự thân vận động đấy."
" Cháu...cháu không biết phải nói gì nữa!" Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi và ôm chầm lấy bác Mori.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top