Chương 5
Editor : Mứt Chanh
Tạ Lâu đến đây tựa như một hoàng đế đang vi hành vậy.
Trần Lâm và Trì Dĩnh dĩ nhiên là cảm thấy hứng thú với anh rồi cho nên trò chuyện với anh. Lời nói của Tạ Lâu đặc biệt ít, anh không thích nói chuyện với mọi người. Nhưng trạng thái này lại làm cho hai mắt của Trì Dĩnh sáng lên.
Ôn Mạn khịt mũi mới nói nhỏ vào tai Tô Hà : "Em đoán Trì Dĩnh có theo đuổi cậu ta không?"
Tô Hà cắn ống hút rồi lắc đầu: "Không biết nữa."
Cô không có hứng thú suy đoán.
Ôn Mạn vỗ vỗ bả vai của Tô Hà. Cái bàn lại lần nữa nói chuyện với khí thế ngất trời. Xum xoe xum xoe, nói chuyện phiếm cùng nhau nói chuyện phiếm cùng nhau.
Trần Diệu bước xuống, không thành thật mà để ghế dựa sát vào Tạ Lâu, cười nói, "Mới vừa ngủ một giấc à?"
Tạ Lâu ngước mắt lên, "Ừ."
"Cơm chiều Tô Hà làm cho cậu à?"
Tạ Lâu: "Ừ."
"Tại sao không chào hỏi cô ấy một tiếng?"
Hai người rõ ràng là quen biết nhau nhưng lại một câu cũng không nói. Bầu không khí này, ôi trời..
Tạ Lâu cười khẩy một tiếng, "Cậu nhìn dáng vẻ của cô ấy xem có giống như muốn chào hỏi tớ không?"
Trần Diệu khịt mũi, "Không biết còn tưởng rằng hai người bọn cậu là đang giận dỗi...."
"Ồ."
Tạ Lâu cười lạnh một tiếng rồi mới ngả người dựa ra sau, đôi chân dài hơi duỗi thẳng. Bên dưới bàn lại đụng phải đầu gối của Tô Hà, Tô Hà rụt chân lại mới mờ mịt liếc anh một cái.
Hàm răng cô vẫn đang cắn ống hút, đôi môi hồng đào lại có vài phần yếu đuối đáng thương.
Tạ Lâu hơi nhíu mày, lạnh giọng hỏi cô: "Nhìn cái gì?"
Giọng điệu này, vừa vô lại lại vừa lạnh nhạt.
Tô Hà mím môi, dùng sức mà giẫm mạnh xuống dưới bàn, giẫm trúng chân anh.
"Xin lỗi." Cô nói khẽ.
Tạ Lâu: "......"
Một lát sau.
Anh cười thầm.
Tiếng cười như một chú mèo kì lạ.
Chàng trai cười vừa hư hỏng lại lười biếng, lập tức hấp dẫn vô vàn ánh mắt của những người xung quanh.
"Cười cái gì thế?" Trì Dĩnh tò mò mà hỏi lại.
Tạ Lâu nhướng mày nhưng không hề trả lời.
Thu lại đôi chân dài, nụ cười của anh cũng nhạt dần. Anh cầm lấy điện thoại rồi cúi đầu một cách lười biếng.
*
Tô Hà cũng thu hồi ánh mắt trên khuôn mặt anh, bên tai lại không khỏi mà hơi đỏ lên.
Cô thở ra.
Ôn Mạn chống cằm, ý tứ sâu xa mà liếc nhìn cô một cái.
Tô Hà cười chua xót với cô ấy.
Ôn Mạn lại vỗ vỗ bả vai cô.
Đêm nay, tiệc nướng BBQ kết thúc hơi trễ một chút. Tới gần 12 giờ, mọi người mới trở về ký túc xá. Hứa Du không có WeChat của Ôn Mạn, Trì Dĩnh cũng không có WeChat của Tạ Lâu.
Trần Diệu lấy được số của Tô Hà. Lúc Tô Hà đi rửa mặt lại nhận được lời mời thêm bạn tốt của Trần Diệu.
Cô nhìn thoáng qua nhưng lại không đồng ý.
Trần Diệu lại thêm: "Bạn học cũ, thêm tôi với."
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trần Diệu vẫn còn đang siêng năng thêm cô nhưng đều bị cô làm lơ.
Khoảng 9 giờ, Tô Hà cầm sách vở đi đến lớp kinh tế vĩ mô. Phòng học của Ôn Mạn gần với cô mà thời gian cũng không khác nhau lắm cho nên hai người cùng nhau đến lớp.
Ở trên đường, Ôn Mạn kéo tay Tô Hà, cười nói: "Tối hôm qua, cậu ta bắt nạt em sao?"
Tô Hà nhìn Ôn Mạn một cái mới lắc đầu: "Không có."
Ôn Mạn cười, "Chàng trai này quá mức không an toàn, chị khuyên em đừng động lòng, muốn kết hôn thì phải tìm người thành thật một chút."
Tô Hà mỉm cười.
Lại nghĩ thầm.
Động lòng thật nhiều năm....
Có thể làm sao bây giờ.
Tô Hà cũng tò mò mà nhìn Ôn Mạn: "Hôm qua chị và Hứa Du sao rồi?"
Ôn Mạn khịt mũi giữ chặt tay cô, "Con trai trẻ tuổi ấy mà, có cái gì mà nghĩ."
Tô Hà cười rộ lên, có chút hâm mộ tính cách của Ôn Mạn.
Hai người chia tay nhau tại ngã rẽ, Tô Hà vội ôm sách vở đi vào phòng học. Một tiết học kéo dài hai giờ rất nhanh đã trôi qua. Sau giờ học mà chỉ mới 11 giờ.
Buổi chiều Ôn Mạn cũng không có tiết học nên đến công ty một chuyến. Tô Hà đi cùng xe với cô ấy đến khu vực mới Hoa Đông. Ôn Mạn hỏi thăm: "Tối nay đi ra ngoài chơi không?"
Tô Hà hỏi: "Đi chỗ nào chơi?"
"Đi đến phòng bida đi, lâu rồi chị không đánh."
Tô Hà suy nghĩ một chút rồi đáp, "Được."
Ôn Mạn: "Mấy giờ chị tới đón em được?"
Buổi tối cô còn phải làm cơm, Tô Hà tính toán thời gian một chút, "7 giờ rưỡi đi."
"Được."
Cô ấy giẫm lên chân ga lái chiếc Tesla rời đi.
*
Đứng ở cửa tiểu khu, Tô Hà mới lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Lâu.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, "Có chuyện gì không?"
Tô Hà ngập ngừng, "Nhà anh còn đồ ăn không?"
Tối hôm qua phòng bếp còn thừa một chút nhưng còn chưa đủ.
Tạ Lâu trả lời một cách uể oải, "Không, cô đi mua đi rồi làm bữa trưa, buổi tối tôi phải đi ra ngoài rồi."
"Được." Tô Hà trả lời, không đợi anh mở miệng đã vội cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Tô Hà đi ngược lại hướng cầu vượt. Có một cái chợ bên Khu vực cũ cho nên cô trực tiếp qua đó để mua thức ăn.
Tạ Lâu nằm ở trên sô pha mà nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen của điện thoại.
Còn muốn gọi bảo cô mua giúp mấy lon bia.
Cúp nhanh như vậy.
Thôi quên đi.
Chẳng mấy chốc, Tô Hà đã mua xong thức ăn rồi đi vào cửa. Tạ Lâu ngáp một cái, anh dựa vào sofa. Anh ngước mắt lên nhìn cô. Tô Hà im lặng mà đi vào phòng bếp.
Tủ lạnh còn sót lại đồ của ngày hôm qua cho nên cô lấy chúng ra sắp xếp lại một chút rồi mới nấu.
Món chính là ruột già nấu với ớt, còn lại đều là món thanh đạm.
Bởi vì ruột già phải được làm sạch cho nên mất rất nhiều thời gian. Hiện giờ đang là giữa trưa cho nên trán Tô Hà đã rịn mồ hôi. Chờ cô bận rộn dưới bếp xong đã là 1 giờ rưỡi rồi.
Phòng khách đang rất yên tĩnh.
Cô mang bát đĩa đặt chúng lên trên bàn.
Cơm đã được dọn lên bàn nhưng lại không thấy Tạ Lâu đâu.
Cô dừng lại, nhìn lướt ra phòng khách rồi ánh mắt chợt dừng lại ở đôi chân dài rũ xuống trên sofa.
Cô cẩn thận kêu lên một tiếng: "Tạ Lâu?"
Không phải ngủ rồi chứ?
Chờ sau khi cô đến sofa, tay cô đè lên trên sofa nhìn xuống.
Quả thực.
Anh ngủ rồi.
Người cao 1 mét 88 tay đặt ở trên trán, lông mày hơi nhíu lại. Đôi môi mỏng lộ ra vẻ bạc tình, ngủ lại có chút say giấc. Mà đôi mắt hẹp dài kia lại ôn hòa đi một ít.
Nhưng ngủ rồi vẫn khó che giấu đi được cơn tức giận kia.
Tô Hà ngơ ngác mà nhìn anh.
Suy nghĩ đã trôi xa....
Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh, trong miệng anh đang cắn bút nói đùa với Trần Diệu. Lông mày hơi nhướng lên lộ ra chút xấu xa. Sau đó ngay lập tức đã quay lại nhìn cô, đôi mắt đen nhánh kia chợt sâu như biển cả.
Cho dù anh liếc nhìn cô một cái rồi dời đi nhưng hình bóng cô trong mắt anh lại không có một chút dấu vết nào lưu lại.
Thế nhưng trái tim cô vẫn đập nhanh như cũ.
Trở lại hiện thực, Tô Hà cúi xuống, miệng mới vừa mở ra thì lại đối diện với tầm mắt không biết đã tỉnh tự bao giờ.
Thời gian yên lặng trong một giây.
Tầm mắt giao nhau, Tô Hà lại một lần nữa cảm giác được tiếng tim mình đập mãnh liệt. Sợi tóc theo gương mặt rũ xuống rồi rơi trên sofa.
Cả căn phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống mặt đất.
Mồ hôi từ trán cô chảy dọc xuống cằm, dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Lâu lại nhỏ giọt tí tách.
Tạ Lâu nhíu mày lại, mang theo chút khó chịu, "Nhìn cái gì."
Tô Hà đột nhiên hoàn hồn lại vội nắm lấy chiếc áo khoác đặt trên sofa ném thẳng vào mặt anh.
Giọng nói mang theo run rẩy, "Ăn cơm."
Tạ Lâu đột nhiên không kịp phòng bị mà bị áo khoác ném trúng. Đang định đứng dậy thì anh ngừng lại, ở trong áo khoác, đôi mắt chợt nhắm đi rồi lại mở. Chờ đôi mắt mất đi bóng dáng của cô, anh mới lấy áo khoác ngồi dậy.
Anh một tay dựa vào trên sofa nhìn thoáng qua cô một cái.
Tô Hà cởi tạp dề rồi đi ra từ phòng bếp, Tạ Lâu vẫn còn ngồi trên sofa. Tô Hà mang túi xách nhỏ lên thì nói với anh: "Tôi đi về trước."
Tạ Lâu lười biếng mà dựa vào sofa, làm như chưa tỉnh ngủ.
"Ừ."
Tô Hà mở cửa rời đi, trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh.
Tạ Lâu từ trên sofa đứng dậy đi đến phòng bếp, chống tay trên bàn cơm và ăn một miếng ruột già.
Cũng đủ cay đấy.
Anh đang định ngồi xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Anh lại tới phòng khách, cầm điện thoại trên bàn trà lên.
Hai chữ "Tiêu Sầm" ở giao diện nhảy ra.
Anh ngồi dựa vào trên tay cầm rồi nghe máy.
Nhưng lại không mở miệng nói chuyện.
Tiếng khóc của Tiêu Sầm truyền đến: "Anh bây giờ mới chịu nhận điện thoại của em."
"Mấy giờ rồi, khóc cái gì?" Tạ Lâu gãi đầu, thần sắc không hề có chút kiên nhẫn nào.
"Khóc cái gì, anh không biết sao?" Tiếng khóc của Tiêu Sầm càng lớn hơn nữa.
Tạ Lâu: "Tôi còn chưa ăn cơm, có chuyện gì thì nói ngay bây giờ."
"Anh có phải thay lòng đổi dạ rồi hay không?" Tiêu Sầm lớn tiếng chất vấn, từ khi cô ta xuất ngoại đến bây giờ, một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho cô ta, cô ta gọi lại thì anh không nhận.
Tạ Lâu cúi người lấy thuốc lá ngậm vào trong miệng, hai giây sau, anh cười lạnh một tiếng, "Đều đã chia tay, thay lòng đổi dạ không phải cũng rất bình thường sao?"
"Tạ Lâu...."
Bên kia vang lên một tiếng thét chói tai, Tạ Lâu cúp điện thoại.
*
Trở lại ngôi nhà ở nội thành cũ, Tô Hà đã mở tủ lạnh ra. Bên trong còn thừa một ít đồ ăn, cô tùy tiện nấu ăn.
Buổi chiều đến trường học một chuyến còn buổi tối thì Ôn Mạn lại đây đón cô, hai người cùng nhau đến quán ăn cơm. Ôn Mạn chọn một quán ăn Nhật, Tô Hà cực thích tôm nướng và cua phi lê nên một hơi đã chọn được mấy món.
Ăn cơm xong thì đến phòng bida.
Ôn Mạn hiển nhiên là khách quen cho nên ông chủ trẻ tuổi tự mình ra tới tiếp đãi.
Ôn Mạn kéo tay Tô Hà, cười nói với cô: "Đêm nay có sư phụ dạy chúng tôi không?"
Ông chủ trẻ tuổi tên là Văn Nghị, có chút ý tứ với Ôn Mạn. Anh ta chỉ vào bản thân: "Tôi đây, tôi có thể dạy em."
Ôn Mạn bĩu môi, "Còn bạn thân của tôi thì sao?"
"Tôi sẽ tìm cho cô ấy một người." Văn Nghị cười cười.
Ôn Mạn lại nhìn qua Tô Hà.
Tô Hà cười cười, không thể dập tắt đi hứng thú của Ôn Mạn cho nên cô cũng gật đầu: "Đã lâu rồi tôi không đánh, có chút mới lạ, có người chỉ dạy cũng tốt."
Ôn Mạn gật đầu.
Văn Nghị mở phòng riêng để hai người đi vào. Văn Nghị cho người mang trà và điểm tâm lên. Ôn Mạn chơi điện thoại và cnói chuyện phiếm với Tô Hà. Tô Hà vừa ăn điểm tâm, vừa nghe Ôn Mạn nói chuyện.
Ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía bàn bida.
Có một ngày vì để chơi một trận bida cùng Tạ Lâu hồi cấp 3 mà cô đã có một thời gian học bida, còn để ba cô đổi phòng thiết bị trong nhà thành phòng bida cho cô.
Nhưng thật đáng tiếc, học chưa đến hai tháng...
Tô Hà cúi đầu cười cười. Nhớ tới ánh mắt hôm nay của anh.
Cô và anh cũng thật có chút ý tứ.
Tô Hà tránh né anh.
Anh cũng đang phòng bị cô.
*
Ôn Mạn đi gọi điện thoại, Tô Hà một mình chờ đến mức nhàm chán mới đứng lên cầm lấy gậy bida, ở trên bàn khoa tay múa chân. Đã lâu rồi không chạm qua nó cho nên tay cô có chút mới lạ, cô nâng cây cơ lên rồi nhắm vào phía cửa.
Đúng lúc này cánh cửa chợt mở ra, Tạ Lâu mặc chiếc áo sơ mi trắng đi đến với điếu thuốc bên miệng thì nhìn thấy cây cơ kia đối diện với ngực anh.
Phanh — một tiếng, cây cơ đập lên bàn bida. Đôi mắt Tô Hà hiện lên một tia hoảng loạn, "Anh....."
Sao lại ở chỗ này?
Tạ Lâu nhướng mày, nắm chặt tay mà dựa vào cửa, "À, thì ra là dạy cho cô."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top