Chương 75
Vương Nhất Bác lấy một quyển sổ nhỏ trong túi áo nhét vào trong lưng quần Tiêu Chiến , sau đó kéo quần, cài nút lại.
Tiêu Chiến hỏi cậu: “Thứ gì?”
Vương Nhất Bác không nói lời nào, chỉ lắc lắc đầu, ngay sau đó lại dùng sức cắn chặt đôi môi Tiêu Chiến .
Cái hôn này giằng co rất lâu, sau đó Vương Nhất Bác nâng mặt Tiêu Chiến lên nhìn anh.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, bất ngờ điện thoại của Vương Nhất Bác đặt trên giường vang lên, cậu chạy ra khỏi nhà tắm, nhận điện thoại.
Tiêu Chiến không biết ai gọi điện thoại tới, anh chỉ nghe Vương Nhất Bác liên tục “Ừ” hai tiếng, sau đó nói: “Em nghĩ biện pháp trở về đây.”
Cúp điện thoại, Vương Nhất Bác bắt đầu đi tới đi lui trong phòng.
Tiêu Chiến cảm thấy nóng nảy trong lòng, anh không hiểu rõ. Có lẽ đây là trực giác của một người ở bên bờ sinh tử.
Vương Nhất Bác hiển nhiên cũng lâm vào loại nóng nảy này.
Không bao lâu, có người từ bên ngoài dùng chìa khóa mở cửa.
Tiêu Chiến không nhìn thấy là ai, thế nhưng ngay sau đó anh nghe được giọng nói của Thời Hoằng Tinh.
Vương Nhất Bác hỏi Thời Hoằng Tinh: “Ba anh đang tính toán gì?”
Thời Hoằng Tinh nói: “Ông ấy đang gọi điện thoại, hẳn là muốn tìm người đem chuyện này đè xuống, không phải vạn bất đắc dĩ, ông ấy sẽ không rời khỏi Hải Cảng.”
Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, nói với Thời Hoằng Tinh: “Em nghĩ biện pháp đem anh ấy ra ngoài đi.”
Thời Hoằng Tinh nói: “Vào lúc này quá khó khăn.”
Vương Nhất Bác nói: “Có biện pháp, anh đi ra ngoài trước, em chú ý động tĩnh, nắm thời cơ. Em quên chúng ta khi còn bé làm thế nào từ trong nhà chạy ra ngoài?”
Thời Hoằng Tinh nói: “Anh thì sao?”
Vương Nhất Bác nói: “Anh là con của lão.”
Tiêu Chiến có dự cảm không tốt, từ trong nhà tắm anh nói vọng ra: “Nhất Bác ? Em vô đây!”
Vương Nhất Bác không trả lời.
Một lúc sau, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng ở cửa phòng tắm, trên người đã mặc áo khoác, yên lặng nhìn anh, quay người đi.
Tiêu Chiến gọi: “Em trở về!”
Cửa phòng mở ra rồi rất nhanh đóng lại.
Thời Hoằng Tinh đi vào phòng vệ sinh, thoạt nhìn cũng không gấp, cậu ta ngồi ở thành bồn tắm nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nói: “Cậu thả tôi ra, tôi đi tìm Nhất Bác .”
Thời Hoằng Tinh trầm giọng hỏi: “Cùng chết sao? Không đúng, Bác thiếu sẽ không chết, anh đi chỉ chịu chết mà thôi.”
Tiêu Chiến hô hấp trầm trọng.
Thời Hoằng Tinh lấy chìa khóa, mở còng tay cho Tiêu Chiến, thấp giọng nói: “Tiêu Chiến, tôi dẫn anh tránh né camera theo dõi đi ra ngoài, anh nhất định không thể xằng bậy, biết không?”
Tiêu Chiến nhìn cậu ta.
Thời Hoằng Tinh nói: “Anh suy nghĩ cho Bác thiếu đi.”
Đôi mắt Tiêu Chiến đỏ chót, gật gật đầu: “Tôi biết.”
Được Thời Hoằng Tinh mở còng tay Tiêu Chiến bước ra khỏi bồn tắm, đi nhanh đến ban công, nhìn về phía cửa lớn, không thấy có động tĩnh gì. Nhưng rất nhanh nghe được tiếng động cơ ô tô phát ra trong khuôn viên yên tĩnh.
Xe của Vương Nhất Bác chạy ra khỏi cửa Vương gia.
Thời Hoằng Tinh vỗ vai Tiêu Chiến : “Đi.”
Lúc xuống lầu, Tiêu Chiến hỏi Thời Hoằng Tinh: “Nhất Bác, cho tôi một tập sách nhỏ, đó là cái gì?”
Thời Hoằng Tinh quay đầu lại nhìn anh: “Anh ấy cho anh?”
Tiêu Chiến gật gật đầu.
Thời Hoằng Tinh không trả lời. Cậu ta dẫn Tiêu Chiến xuống lầu một, cũng không đi ra ngoài, mà đi vào nhà bếp lầu một, mở cửa sổ nhà bếp, hai người một trước một sau nhảy xuống.
“Cái nhà này đâu đâu cũng có camera theo dõi.” Thời Hoằng Tinh nói: “Thế nhưng trên lầu Bác thiếu và Cát thiếu ở không có, bởi vì Cát thiếu không thích.”
Hai người dán vào tường mà đi.
Phía sau biệt thự có một hoa viên, hoa viên này là thiên đường vui chơi của Vương Tiểu Cát và Vương Nhất Bác khi còn bé. Ở đó có giá bóng rổ và một đu quay, cũng đã lâu không có ai sử dụng.
Thời Hoằng Tinh đi trước dẫn đường, cậu ta không đi sát tường nữa mà đi vào khu hoa viên hoang vu. Họ cứ đi thẳng, sau đó cách tường vây khoảng mười lăm mét thì đứng lại.
Tiêu Chiến cùng cậu ta đi giữa đám hoa cỏ dại, bị cỏ dại cứa đầy mu bàn tay.
Thời Hoằng Tinh không tiếp tục đi, quay đầu lại từ trong lòng móc ra một khẩu súng hãm thanh đưa cho Tiêu Chiến .
“Phía trước tường vây đều có camera theo dõi, anh đừng đi, chờ tiếng súng của tôi.” Thời Hoằng Tinh từ bên hông rút ra một khẩu súng khác lắc lắc trước mặt Tiêu Chiến , cậu dùng đầu súng chỉ bên trái: “Hướng kia sẽ phát ra tiếng súng.”
Tiêu Chiến nói: “Cậu sẽ bị bại lộ.”
Thời Hoằng Tinh nói với Tiêu Chiến : “Anh đi ra ngoài là được rồi, tôi không quan trọng.”
Ngón tay Tạ Lệ thô ráp vuốt nhẹ chuôi súng trong tay: “Không có tính mạng người nào mà không quan trọng cả.”
Thời Hoằng Tinh ngoẹo cổ nhìn anh: “Tôi là cái bóng của Bác thiếu, anh là sinh mạng của Bác thiếu.” Ngữ khí của cậu ta bình thản đến gần như lạnh lùng. Cậu ta nói xong liền đi về phía trước, đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Chiến nói: “Tập sách anh nói, hẳn là danh sách Bác thiếu trong bóng tối tra được những cảnh sát và quan chức qua lại với Vương tiên sinh. Danh sách này Bác thiếu đã âm thầm thu thập nhiều năm, tuy rằng không hoàn chỉnh, thế nhưng theo danh sách đi điều tra, nhất định sẽ có không ít thu hoạch.”
Hô hấp Tiêu Chiến dồn dập, ở trong đêm khuya yên tĩnh đầu xuân, hơi thở trở nên đặc biệt rõ ràng, anh hỏi: “Các người…. Lúc nào thì biết thân phận tôi?”
Thời Hoằng Tinh lắc đầu: “Tôi không biết, anh có thân phận gì?”
Tiêu Chiến nhìn cậu ta.
Đón lấy, Thời Hoằng Tinh xoay người đi, không quay đầu lại.
Tiêu Chiến đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Buổi tối rất lạnh, gió thổi khắp bốn phía, bụi cỏ phát ra âm thanh rì rào vang vọng.
Anh chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, nỗ lực từ trong tiếng gió phân rõ những thanh âm khác. Sau đó anh nghe tiếng bước chân, còn có tiếng nói của hai người.
Đột nhiên, từ cửa trước truyền đến một tiếng nổ vang thật lớn.
Toàn thân Tiêu Chiến căng thẳng, hai người đang nói chuyện cũng im lặng. Hiển nhiên họ cũng nghe được âm thanh, im lặng một lúc, họ quay người chạy đi.
Đây không phải là tiếng súng, Tiêu Chiến có thể phân biệt được, nghe như là tiếng nổ. Anh nhớ Vương Nhất Bác đã lái xe đi, nhất thời thần kinh căng thẳng.
Trong khoảng khắc, Tiêu Chiến muốn đứng dậy chạy đến xem, nhưng anh hơi động đậy, liền cảm giác được quyển sổ Vương Nhất Bác nhét vào lưng quần mình. Quyển sổ mỏng manh lại nặng trình trịch đè trên người anh, để cho trong lòng anh lý trí và tình cảm giằng co với nhau, không thể động đậy.
Sau đó Tiêu Chiến nghe được tiếng súng, từ hướng Thời Hoằng Tinh ước định với anh.
Vì vậy thân thể Tiêu Chiến phản ứng nhanh hơn đại não. Anh đứng dậy chạy về phía trước, chạy khoảng mười mấy mét, dụng cả tay chân linh hoạt leo lên tường vây gần một cây đại thụ, sau đó đạp nhánh cây nhảy về phía trước một cái, nhảy qua tường cao.
Anh không quay đầu lại nhìn, nơi này cũng không nhìn thấy tình hình phía trước. Anh từ trên tường nhảy xuống, lộn mèo làm mất xung lượng, đứng lên chạy vào rừng cây rậm rạp phía trước.
Tiêu Chiến ở trong rừng cây đi rất lâu, anh không chắc chắn phương vị, thế nhưng phương hướng cơ bản sẽ không sai. Lúc này rừng cây rậm rạp tối tăm cho anh cảm giác an toàn hơn đường cái sáng sủa. Anh không biết Vương Quan Sơn có phái người truy đuổi mình hay không, ít nhất ở trong rừng cây sẽ dễ dàng trốn tránh. Cứ như vậy anh đi dọc theo thế núi vòng qua hơn một nửa Thanh Thủy hồ.
Đến hừng đông Tiêu Chiến ra khỏi rừng cây đi tới đường lớn, anh cản một chiếc xe taxi, lên xe bảo tài xế đưa mình đến cục cảnh sát.
Anh ngồi phía sau, lấy quyển sổ Vương Nhất Bác tự tay kín đáo đưa cho mình, mở ra xem. Anh không nhìn thấy danh sách gì, quyển sổ này chỉ viết hai tờ. Tờ thứ nhất là Vương Nhất Bác viết: “Thật sự danh sách ở nơi Hà Xuyên Vân, anh đi gặp y, y sẽ giao cho anh.” Còn tờ thứ hai là một bức họa, ở đó vẽ một người mặc cảnh phục, bên cạnh là một mũi tên chỉ xuống dòng chữ cũng do Vương Nhất Bác viết: “Tiêu Chiến ca ca.”
Tiêu Chiến khép quyển sổ lại.
Anh mượn điện thoại của tài xế xe taxi gọi điện cho Du Chính Khôn.
Du Chính Khôn vừa nghe được giọng của anh, tâm tình liền kích động: “Tối hôm qua tôi dẫn người đi thăm dò số hàng của Vương Quan Sơn ở cục hải quan, tra được lượng lớn công cụ điều chế ma túy và ma túy kiểu mới.”
Tiêu Chiến hỏi: “Còn có vấn đề gì khác không? Có thể bị cấp trên đè xuống hay không?” Anh nhớ Du Chính Khôn nhắc tới thế lực khác, nhớ nơi Vương Nhất Bác có một quyển danh sách.
Du Chính Khôn nói: “Tôi không xin giấy phép khám xét, cho nên tôi phá án phi pháp, thế nhưng toàn bộ hành trình tôi đều phát sóng trực tiếp.”
“Cái gì?” Tiêu Chiến sững sờ.
Du Chính Khôn cười lạnh một tiếng: “Coi như tôi bị cách chức, tôi cũng không để Vương Quan Sơn tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Mặc dù chúng ta phá án phi pháp, thế nhưng toàn bị quá trình truy tầm ma tuý được cái phát sóng trực tiếp trên mạng, có vô số người tận mắt nhìn, lúc này Vương Quan Sơn trốn không thoát.”
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, ngay sau đó truy hỏi: “Có bắt được Vương Quan Sơn không?”
Du Chính Khôn nói: “Vương Quan Sơn mang theo con trai út của mình chạy trốn, bây giờ đang tập trung sức mạnh toàn lực truy bắt.”
Tiêu Chiến dùng tay xoa mặt: “Tôi lập tức về đơn vị!”
____________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top