CHƯƠNG 3

Sau khi Tiêu Chiến ngồi đối diện với Vương Nhất Bác thì toàn bộ nhà ăn đều đắm chìm trong một loại yên tĩnh kỳ lạ. Giống như Vương Nhất Bác  không phải cho Tiêu Chiến một chỗ ngồi đơn giản như vậy, mà là ở trước mặt mọi người tát Đại Hào một cái tát.

Sắc mặt Đại Hào càng ngày càng lạnh, đột nhiên hắn vứt cái muỗng vào mâm thức ăn, vỗ bàn đứng lên.

Kết quả hắn vừa đứng lên, cảnh sát vẫn luôn lạnh lùng xem cuộc vui liền rút dùi cui ra quát bảo hắn: “Làm gì? Ngồi xuống! Ăn cơm!”

Đại Hào liếc nhìn cảnh sát trại giam, mặt âm trầm ngồi xuống.

Tiêu Chiến cúi đầu ăn cơm, sau đó dừng lại ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, nói: “Cảm ơn.”

Vương Nhất Bác không trả lời anh, chỉ vừa nhìn anh vừa ăn cơm, làm như mặt của anh có thể ăn với cơm.

Tiêu Chiến không dễ chịu, nhưng đây là một cơ hội tiếp cận Vương Nhất Bác, anh hắng giọng một cái, còn nói: “Vương thiếu không sợ kết thù với Đại Hào sao?”

Vương Nhất Bác nhét đầy cơm vào trong miệng, nhai nửa ngày mới nuốt xuống, cậu không trả lời vấn đề của Tiêu Chiến , mà đột nhiên nói: “Anh không phải là người Hải Cảng.”

Khẩu âm của Tiêu Chiến nghe không phải là người địa phương, anh nói: “Tôi đến từ thành phố Trùng Khánh.”

Vương Nhất Bác dùng muỗng múc một miếng thịt đưa vào trong miệng, đợi đến nuốt xuống mới nói: “Trước khi vào đây anh làm cái gì?”

Tiêu Chiến nói: “Tôi đã từng đi lính, sau khi xuất ngũ cùng ông chủ chạy công trình.”

Chuyện thân thế này trước khi vào trại giam Du Chính Khôn đã bàn giao với anh, bọn họ chuẩn bị một loạt tư liệu giả, nếu như Vương Nhất Bác phái người đi thăm dò cũng không tra được thân phận thực sự của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nghe câu trả lời này không có biểu thị gì, cậu chỉ liếc nhìn Tiêu Chiến vén tay áo lên lộ ra một đoạn cánh tay, cánh tay anh không tính thô, thế nhưng có thể nhìn thấy đường nét bắp thịt rõ ràng, cổ tay còn thấy rõ huyết quản màu lam nhạt.

Tiêu Chiến muốn chờ Vương Nhất Bác nói tiếp, thế nhưng anh vẫn không đợi được.

Ăn cơm tối xong, Vương Nhất Bác làm như không có gì phát sinh, một mình đi ra ngoài nhà ăn, đám người dưới tay cậu đi theo phía sau, có người nhìn Tiêu Chiến  liếc mắt một cái, cũng không nói gì.

Tiêu Chiến trở lại phòng giam, Hồ Mẫn Hâm ở cùng phòng với anh yên lặng nhìn anh, thừa dịp không ai chú ý vỗ vỗ vai anh, rồi đi ra ngoài chuẩn bị xem tin cuối ngày.

Đại Hào ở cùng khu giam giữ với anh nhưng ở tầng trệt, ăn cơm tối xong cửa tầng trệt liền đóng, nên họ không đối mặt với nhau.

Thế nhưng Đại Hào còn có hai thủ hạ, một người cao to và một tên béo ở cùng tầng lầu với anh, đợi đến khi Tiêu Chiến đến xem tin cuối ngày, hai người bọn họ ngồi bên trái bên phải của Tiêu Chiến  đem Tiêu Chiến kẹp ở giữa.

Bên cạnh có cảnh sát trại giam đứng, bọn họ không nói gì, ngẩng đầu lên yên tĩnh xem ti vi.

Tiêu Chiến không sợ Đại Hào, anh tính toán mượn cớ thỉnh cầu Vương Nhất Bác che chở để tiếp cận cậu, nhưng anh lại sợ Vương Nhất Bác phản cảm. Anh vào đây đã vài ngày vẫn không sờ thấu tính cách của Vương Nhất Bác .

Lúc này Vương Nhất Bác ngồi ở phía trước Tiêu Chiến , cánh tay cậu để lên chỗ tựa lưng hàng ghế trước, thân thể cũng mềm mại ngã về phía trước, thần thái không yên nhìn chằm chằm TV, xem một phút chốc liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tin cuối ngày kết thúc, lúc Tiêu Chiến đứng lên người mập mạp bên cạnh duỗi một cái chân ra ngáng chân anh. Anh thấy được, cố ý vấp ngã, tiện tay đem tên cao to đẩy ngã xuống đất.

Chỉ một thoáng những hàng ghế trước tivi ngã thành một đống lớn.

Cảnh sát trại giam tức giận quát lên: “Làm gì?”

Tên cao to chỉ Tiêu Chiến nói: “Nó đẩy tôi.”

Tiêu Chiến từ dưới đất bò dậy, nhìn cảnh ngục áy náy nói: “Xin lỗi cảnh sát, là tôi không đứng vững, không phải cố ý.”

Anh nói xong ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Nhất Bác bước chân không dừng lại vẫn đi về phía trước, không quay đầu nhìn anh một cái.

Cảnh sát trại giam bảo anh và tên cao to đem toàn bộ ghế ngã trả về chỗ cũ, trong thời gian này cao to vẫn luôn trừng anh, nhỏ giọng nói với anh: “Đắc tội Hào ca, mày chờ chết đi.”

Tiêu Chiến không để ý tới hắn.

Chờ trở lại giam phòng, Hồ Mẫn Hâm đã tắm xong, y thích xem xong tin tức là chạy đi chiếm nhà tắm.

Hồ Mẫn Hâm nhìn Tiêu Chiến luôn muốn nói lại thôi, lúc Tiêu Chiến nhìn thời gian chuẩn bị đi tắm, Hồ Mẫn Hâm nhỏ giọng nói với anh: “Cậu cẩn thận một chút, nhà tắm có góc chết.”

Nhà tắm có góc chết, chính là hai cái góc phía dưới bên phải chữ “Hồi “, góc độ đó camera không ghi hình tới.

Tiêu Chiến đi vào nhà tắm, cởi quần áo treo ở phòng thay quần áo, cầm chậu đi vào trong. Anh đi tới góc bên phải chữ “Hồi “, dừng lại ở vị trí Vương Nhất Bác thường tắm rửa, mới vừa quẹt thẻ mở nước, liền có hai người theo vào.

Những người ở gần đó vội vội vàng vàng lau người rời đi.

Mãi đến tận khi không có người khác, người mập mạp kia đi tới đá vào đùi Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến cúi đầu liếc nhìn, duỗi tay nắm lấy cổ chân tráng kiện của hắn xoay một cái, thoải mái xoay hắn ngã xuống đất.

Tên cao to sửng sốt giơ tay lên đem cái chậu đánh vào đầu Tiêu Chiến .

Lúc Tiêu Chiến ở trường cảnh sát, quanh năm luôn đúng ở vị trí số một về đối kháng, ra trường cũng không ai thắng nổi anh, thế nhưng trong phòng tắm trần truồng đánh nhau với hai thằng đàn ông là lần đầu tiên. Dép lê trơn trợt, lúc anh nhấc chân đạp người thì dép lê bay ra ngoài, đánh bay chậu trong tay tên cao to, chân của anh lại đá trúng hàm dưới tên cao to, đá hắn lùi lại vài bước văng vào tường.

Một bên khác, tên mập vụng về muốn đứng lên, mới được một nửa bị Tiêu Chiến một cước giẫm lên vai, đè hắn xuống.

Tiêu Chiến lạnh nhìn bọn họ, lúc này nghe được tiếng bước chân đi tới gần, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Nhất Bác mang theo hai tên thủ hạ to con xuất hiện ở chỗ ngoặt.

Vương Nhất Bác ở trần, trên eo vây quanh một cái khăn lông, hai chân trắng trẻo ở dưới khăn lông mang đôi dép lê dành cho tù nhân nam trong ngục giam.

Cậu nhìn thấy tình cảnh này thì dừng bước, không vui nói một câu: “Tất cả cút.”

Không chờ hai người thủ hạ của cậu ra tay, tên mập và tên cao to liếc mắt nhìn nhau, đứng lên chật vật khấp khễnh đi ra ngoài.

Chỉ Tiêu Chiến không vội vã, anh đi về phía trước hai bước, chân phải mang dép lê mà mình quăng đi, sau đó đứng tại chỗ nhìn Vương Nhất Bác nói: “Tôi đã quẹt thẻ, còn chưa có tắm.”

Một ngày một tấm thẻ chỉ có thể quẹt một lần.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn về phía buồng tắm thấy vòi sen còn chảy nước, nói: “Đó là chỗ của tôi.”

Tiêu Chiến biết đây là nơi Vương Nhất Bác tắm mới cố ý lại đây, anh muốn thử một chút, tận lực dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Vậy cùng nhau tắm đi.”

Vương Nhất Bác thần sắc cổ quái nhìn anh.

Tiêu Chiến trở lại buồng tắm, thừa dịp còn thời gian nhanh chóng cầm xà phòng thơm thoa lên người.

Vương Nhất Bác vẫn duy trì thần sắc cổ quái, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến , nói với hai người thủ hạ: “Đi bên ngoài trông chừng.”

Hai người đứng hai bên trái phải trông coi. Họ đứng ở vị trí Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không nhìn thấy.

Vương Nhất Bác cầm chậu đi tới bên cạnh Tiêu Chiến , trước đem chậu để dưới đất, mở khăn vây quanh eo bỏ vào trong chậu.

Nhà tắm không có vách ngăn riêng, tất cả đều thông suốt, cho dù Tiêu Chiến không nhìn nhưng thân thể trắng như tuyết của Vương Nhất Bác vẫn thỉnh thoảng xuyên thấu qua hơi nước tràn ngập chui vào tầm mắt của anh.

Tiêu Chiến dùng hai tay xoa bọt xà phòng trên người, anh nói: “Tôi đắc tội Đại Hào.”

Vương Nhất Bác không nói gì.

Tiêu Chiến không xác định có phải tiếng nước quá lớn, Vương Nhất Bác không nghe thấy, anh tới gần Vương Nhất Bác , nói: “Đại Hào sẽ không ngừng tìm tôi phiền phức.”

Anh nói xong, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác,  nhìn thấy cậu ngẩng đầu nhắm mắt xả nước, tựa hồ đối với những câu nói này hứng thú không lớn.

Tiêu Chiến do dự một chút, tắt nước, sau đó nói: “Thời gian của tôi đã hết, có thể mượn nước của cậu không?”

Nói xong không chờ Vương Nhất Bác đồng ý, chui vào vòi hoa sen của Vương Nhất Bác .

Vương Nhất Bác mở mắt ra, lui lại một bước, cánh tay vẫn đụng phải cánh tay Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến giơ tay rửa sạch bọt xà phòng trên người, lồng ngực rắn chắc trơn trợt, phản xạ ánh đèn nhà tắm lờ mờ.

Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn bờ vai rồi nhìn ngực của anh, chú ý tới vết sẹo rất dài phía bên phải trên eo anh, lấy tay sờ lên: “Làm sao bị thương?”

Tiêu Chiến cảm giác bàn tay mịn màng của cậu đột nhiên đụng vào, có một loại cảm giác quái dị, nói: “Đánh nhau với người khác bị thương.” Kỳ thực đó là lúc anh truy bắt kẻ tình nghi bị thương.

Ngón tay Vương Nhất Bác lướt qua vết thương: “Anh đánh rất tốt, đã luyện qua.” Cậu dùng ngữ khí thuật lại.

Tiêu Chiến cảm giác được trên eo bắt đầu ngứa, giống như vết thương đã khỏi hẳn sống lại, anh cúi đầu nhìn tay Vương Nhất Bác , nói: “Trong bộ đội luyện qua.”

Phần cuối vết sẹo dừng ở bên phải phần ngực, ngón tay cậu cũng dừng ở nơi đó.

Đột nhiên Tiêu Chiến cảm thấy không khí nhà tắm thập phần oi bức, cảm giác ngột ngạt làm anh không thoải mái, anh nói: “Vương thiếu, tôi đáng tin hơn hai tên bên ngoài… để tôi theo cậu đi.”

Vương Nhất Bác nhấc tầm mắt nhìn vào mắt của anh, thu tay về, nói: “Tôi không muốn.”

Tiêu Chiến  ngẩn người, liền kêu: “Vương  thiếu?”

Vương Nhất Bác nói: “Không muốn, anh có thể đi.”

Tiêu Chiến giơ tay lau nước dính trên mặt, quay người trở về vòi sen của mình, cầm chậu nước của mình đi ra ngoài.

------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top