Chương 22: Mạnh mẽ đáp trả
Trước cánh cửa màu trắng trong bệnh viện, Tại Hưởng đứng ngay sau Chung Quốc, khi cậu quay đầu, anh nhìn cậu mỉm cười ôn nhu như trấn an. Chung Quốc hít sâu một hơi, từ từ vươn tay kéo cửa bước vào, một tiếng "két" nho nhỏ theo đó vang lên bên tai.
Tiếng động nhỏ không làm ảnh hưởng đến người trong phòng bệnh, bà vẫn an tĩnh nằm trên giường, ánh nắng từ bên ngoài hắt lên khuôn mặt an ổn của bà, yên tĩnh như vậy, lại giống như đã thuộc về một thế giới khác, khiến cho người ta cảm thấy xa xôi. Chung Quốc nhẹ nhàng bước tới gần chiếc giường, không dám lớn tiếng, không hiểu sao thấy lòng mình thoáng bất an. Tại Hưởng tinh tế nhận ra sự thay đổi của Chung Quốc, dứt khoát dùng tay mình bao lấy tay cậu, nhẹ kéo đến bên giường. Tầm mắt anh rơi vào người phụ nữ trong đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, y như bị người đó thu hút, nhìn đến ngẩn ngơ.
Đó là một người phụ nữ rất đẹp, gương mặt giống Chung Quốc đến bảy tám phần, hai mắt dù đã nhắm chặt, nét mặt vẫn vương chút ưu thương. Chung Quốc vươn tay nắm lấy tay bà, nói khẽ: "Đây là mẹ của em, tên bà ấy là Tuấn Như Lam."
Nói đoạn, cậu kéo Tại Hưởng đến bên cạnh mình, nói tiếp:"Mẹ, đây là anh hai của con, người con đã kể với mẹ"
Mỗi khi Chung Quốc nói, nhịp thở của người trên giường vẫn đều đặn yếu ớt, mắt nhắm nghiền, ngay cả hàng mi dài cũng không chút động đậy. Chung Quốc thấy lòng mình nặng trĩu, đành gượng cười, coi như không nhận thấy, cứ thế tự nhiên giới thiệu hai người với nhau.
Tại Hưởng nghe thấy Chung Quốc nhắc đến tên mình, cực kì nghiêm túc cúi gập người, lễ phép chào một tiếng. Giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên, giống như ghi tạc một lời hứa trịnh trọng với người trước mặt:"Chào cô, cháu là Tại Hưởng. Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Quốc Nhi thật tốt, tuyệt không để cậu ấy chịu bất cứ thương tổn gì."
Trên mặt Tại Hưởng tràn ngập vẻ nghiêm túc, nghe anh, Chung Quốc chỉ cho rằng là lời nói bình thường, giống như anh trai chăm sóc em trai, không để ý nhiều. Cậu kéo ghế cho anh, lại lấy thêm một chiếc ghế nữa, thân thiết ngồi bên mẹ nói chuyện, kể cho mẹ nghe vài chuyện ở trường, hỏi thêm vài câu săn sóc. Mẹ chẳng đáp được câu nào, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt say ngủ của bà, Chung Quốc lại thấy lòng dịu đi, mọi buồn phiên đều tan biến hết. Tưởng chừng quay lại căn nhà lúp xúp năm xưa, bao nhiêu khó khăn nhọc nhằn, chỉ cần một cái ôm của mẹ cũng có thể khiến cậu yên lòng.
Mà cái người đem đến bình yên ấy, có thể chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.
Hai người ở lại bệnh viện thêm một lúc thì đi ra, Tại Hưởng lấy xe định đưa cậu trở về trường, vừa lên xe đã hỏi:"Hôm nay có tiết không?"
"Có. 10h45 em có một tiết nữa."
"Vậy anh đưa em trường, anh cũng có tiết."
"Anh hai ... cái kia"
"Em sợ anh đưa em về trường có người nhận ra hay sao"
Tại Hưởng đưa mắt nhìn Chung Quốc, nói một câu đã đúng ngay trọng điểm. Chung Quốc bị anh nói trúng tim đen, chủ biết ngại ngùng cười trừ, mặc dù không phải hoàn toàn là như thế......được rồi, cậu thừa nhận, đúng là như thế. Chung Quốc chính là sợ người nào đó thấy hai người đi cạnh nhau, không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đã thấy tương lai mù mịt, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Ôi, cuộc sống đại học yên bình của cậu.
Chung Quốc nuốt một ngụm nước bọt, rụt rè thử hỏi một câu:""Anh đồng ý? Thực sự không để ý?"
Tại Hưởng bật cười, đột nhiên nghiêng người sang, ép đến mức Chung Quốc giật mình, bất giác lui về phía sau, đến khi lưng cậu chạm vào cửa kính xe mát lạnh mới nhả ra mấy chữ
"Anh cần bồi thường"
"..."
Chung Quốc nhíu mày ngờ vực, dùng tay đẩy người anh ra, hỏi lại. Hơi thở nóng ấm của Tại Hưởng ở bên tai khiến cậu hơi bối rối, vành tai bất giác ửng hồng.
"Anh đồng ý với em, ở trường sẽ tỏ ra không quen biết, nhưng mà anh cần phí tổn bồi thường"
"Bồi thường... bằng cái gì"
"Cái này về sau nghĩ ra sẽ nói cho em biết"
Tại Hưởng véo vành tai nhỏ nhắn của Chung Quốc, cười nhẹ, lúc này mới lùi về ghế lái. Chung Quốc không khỏi thở phào một hơi, sau đó liền thấy anh ngồi yên ổn tại vị trí, thắt dây an toàn, bắt đầu khởi động xe.
Chung Quốc nhìn ra cửa sổ, nghĩ đến một chuyện bèn hỏi:"Anh hai, có một chuyện em vẫn muốn hỏi anh"
"Ừ?"
"Ngày hôm em bị một đám người chặn đường đó, sao anh lại tình cờ đến đúng lúc như vậy. Nếu như không phải tình cờ, anh..."
Anh nhìn thấy ai bị hại cũng đi cứu như vậy sao? Đó mới là điều Chung Quốc muốn hỏi. Tính cách Tại Hưởng trước giờ lạnh nhạt, chẳng mấy khi để chuyện gì vào trong mắt, Chung Quốc càng nghĩ càng thấy lạ. Tại Hưởng vẫn chuyên tâm lái xe, một lát mới mở miệng:"Sao tự dưng lại hỏi như vậy"
"Em.."
Không đợi Chung Quốc kịp trả lời, Tại Hưởng đã đảo quanh tay lái một vòng, ngắt lời cậu:"Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã cảm thấy nghi ngờ, nhưng mà em cứ gặp anh một lần liền chạy. Anh thừa nhận, lúc ở căn tin đó cảm thấy rất có hứng thú với người kia, nhưng mà đơn thuần chỉ vì thiên phú của cậu ta mà thôi. Còn lần đó, sau khi nghe thấy tên của em, niềm nghi ngờ càng dâng cao, mới bất giác muốn đi kiểm chứng"
"Như vậy là do em vào viện anh mới nhận ra phải không. Như vậy, còn lần ở bể bơi". Chung Quốc à một tiếng, gật đầu như đã hiểu, sau đó lại hỏi tiếp.
Tại Hưởng lắc đầu, nụ cười trên môi kéo ra càng sâu, rất có ý tứ mà phủ định:"Không phải vậy, ngay từ khi em đánh nhau với bọn họ, anh đã nhận ra. Một khắc em cởi bỏ kính, anh có thể khẳng định đó chính là em. Có thể hơi khó tin nhưng đôi mắt của em một khi nhìn kĩ sẽ không thể quên được. Những chuyện sau đó, chỉ là để chứng thực thêm mà thôi"
Chung Quốc sờ sờ khóe mắt mình, coi biết đôi mắt là điểm đẹp nhất trên gương mặt cậu. Có nên xem như món quà trời cho không nhỉ, việc khiến cho người ta thấy rồi sẽ không quên ấy. Chung Quốc thầm thở dài trong lòng, trầm mặc không nói, vấn đề này quả nhiên vẫn có chút nhạy cảm.
Tại Hưởng vô cùng lịch sự giữ lời hứa, đưa Chung Quốc đến gần trường thì dừng xe lại, lựa một chỗ khuất để cậu xuống xe khiến cho cậu vô cùng cảm kích. Chung Quốc cao hứng đến mức hứa buổi tối mua đồ nấu canh cá cho anh ăn,bị anh cười mắng một tiếng, xoa đầu đuổi đi.
Niềm vui kéo dài chẳng được bao lâu, vừa mới bước chân vào trường học, Chung Quốc đã cảm thấy có vấn đề. Những người chỉ chỉ chỏ chỏ ở quanh có vẻ nhiều hơn so với trước, ít e dè hơn, Chung Quốc không nhịn được bóp trán thở dài. Chết tiệt thật, sao cậu lại quên mất còn có một Diệp Tuyền luôn không muốn để cho cậu sống tốt chứ, cậu thực sự chỉ là muốn một cuộc sống đại học yên bình thôi được không.
"Nhìn thấy chưa, nhỏ đó đó, dọa đánh Diệp Tuyền xong bị người ta phát hiện lại giả bộ nhảy xuống nước"
"Phải vậy không, đúng là đồ điên"
"Phải đó, mình nghe mọi người kể lại mà. Còn nghe nói hôm đó cô ta được Kim học trưởng cứu, xem ra tin đồn là thật"
"Không phải chứ, người quái dị muốn đi câu dẫn đại thần sao, không biết xấu hổ. Diệp Tuyền cô ta có lẽ sẽ vì vậy mà phát điên lên mất"
Chung Quốc ném qua đó một ánh mắt sắc lạnh, không thèm để ý tới. Diệp Tuyền, đó là cái tên mà chỉ nhắc đến đã khiến trong lòng cậu ngứa ngáy. Người mà Chung Quốc thích không nhiều, ghét lại càng ít, hầu như chẳng có mấy ai, Diệp Tuyền lại hân hạnh đứng trong hàng ngũ đó. Nếu như không phải vì người kia, với những gì cô ta đã làm, cậu đã sớm cho cô ta chút trừng trị, xem cô ta còn ngang ngược phách lối được nữa không.
Nhớ đến người đó, ký ức như thủy triều trào về.
"Em luôn muốn đi trả thù một người, không, không chỉ là một người, em còn muốn khiến cho cả gia đình họ phải tan tác khốn khổ. Như vậy có phải quá đáng lắm không?"
"Minh, trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, đối với em là đúng, đối với người khác lại là sai. Em hận một người, muốn trả thù một người, đó là điều tất nhiên. Không phải tôi khuyên em không nên trả thù, đối với tôi, trẻ con không bao giờ sai, có sai, cũng chỉ là do ba mẹ chúng tạo nghiệt. Có những chuyện, đã qua thì không thể nào vãn hồi. Minh, nếu có thể tha thứ liền tha thứ đi, cho người ta một đường sống, cũng là cho chính mình một chút thanh thản."
Còn nhớ ngày đó, cậu ngồi yên lặng ở bên anh, nghe anh nói mà lòng nguội lạnh, trầm mặc không đáp nổi một lời. Cậu vẫn luôn nghĩ, cậu cố gắng nhiều như vậy, mục đích cuối cùng là có thể có một ngày tự tay khiến cho gia đình kia thân bại danh liệt, khiến cho ba người bọn họ không có chốn nương thân, trả lại cho bọn họ tất cả những gì mẹ và cậu đã phải chịu đựng. Nhưng mà, một thời gian trôi qua, càng ngày, cậu lại càng cảm thấy trống rỗng đến khó tả. Báo thù rồi thì sao, khiến cho bọn họ đau khổ lại làm sao, giống như anh nói, những chuyện đã qua, sẽ mãi mãi không thể nào vãn hồi, mẹ cũng sẽ không tỉnh dậy, còn ông ta....
Anh nói không sai, mặc dù trong tâm cậu cực kì ghét đứa con của bọn họ, nhưng như vậy thì sao, Chung Quốc cũng không phải là người không nói lý. Chung Quốc không thể không thừa nhận, cô bé đó vốn không có tội.
Chung Quốc ngồi nói chuyện với anh suốt một đêm, bắt đầu học cách nghĩ thoáng lên, học cách buông bỏ, học cách tha thứ, đương nhiên, với điều kiện người không phạm ta, ta không phạm người. Còn hiện tại, có vẻ như, cậu muốn cho cô ta một đường sống, cô ta lại càng không biết tận dụng.
Chung Quốc đang thất thần, đột nhiên có một người từ xa chạy tới , thân mật kéo tay của cậu, khuôn mặt yêu nghiệt phóng đại ngay trước mắt, tràn đầy sự lo lắng, vừa mở miệng đã nói liên tục:"Em rốt cuộc là đi đâu vậy? Tôi nghe nói em rớt xuống hồ bơi , ngất xỉu, lúc chạy đến thì lại không có ai, số điện thoại thì không có. Rốt cuộc là có làm sao không?"
Anh ta nhìn quanhChung Quốc một hồi, thấy cậu không sao mới thở phào nhẹ nhõm, lông mày vẫn nhíu chặt lại, nói như ra lệnh:"Cho tôi số điện thoại. Em không cho tôi liền cướp"
Khuôn mặt xinh đẹp chẳng phân nam nữ, khi tức giận không có tý uy hiếp nào cả. Chung Quốc lọt vào sự quan tâm, lo lắng nồng đậm trong mắt anh, không hiểu sao thấy lòng ấm áp, giọng điệu cũng mềm nhẹ đi nhiều, ngoan ngoãn đọc cho anh số điện thoại. Cuối cùng còn cười nhẹ bổ sung thêm một câu:"Tôi không sao"
"Hì hì, vậy cho tôi địa chỉ nhà luôn đi"
Chung Quốc nghe anh nói, một chút cảm giác vừa nảy lên liền biến mất sạch sẽ. Tên yêu nghiệt chết tiệt, đồ dở hơi có điên rồi cậu mới cho rằng anh ta tốt. Chung Quốc mặc kệ Hạo Thạc, thoăn thoắt bước nhanh về phía trước, quẳng ra một câu:"Tôi còn có tiết, đi trước. Còn nữa, nếu như còn muốn học bóng rổ, vẫn nên gọi tôi một tiếng "Thầy giáo" đấy"
Hạo Thạc nhìn bóng lưng Chung Quốc, sờ sờ mũi, cầm chiếc điện thoại trong tay, bỗng nhiên cực kì cao hứng, ngốc nghếch cười. Mặc dù đường nét trên gương mặt rất đẹp, có điều cái biểu cảm ngu ngu này, thế nào cũng không khen tặng được.
...
"Chung Minh, đứng lại đó"
Chung Quốc nhìn mấy nữ sinh đột nhiên tiến đến trước mặt mình, một cô gái hùng hùng hổ hổ kéo tay Diệp Tuyền, nét mặt đầy địch ý khiến cho lòng cậu phiền chán. Rốt cuộc lại có chuyện gì nữa đây!
"Tránh đường". Chung Quốc lạnh lùng nói một câu, ánh mắt đột nhiên rét lạnh khiến cho người trước mặt không hiểu sao run nhè nhẹ, nghĩ gì đó lại hùng hổ lớn tiếng chất vấn
"Chung Minh, cậu cũng đừng quá đáng như thế. Tiểu Tuyền lần đó muốn cùng cậu nói chuyện, sao cậu lại dám đánh cậu ấy. Cậu bám theo Hạo Thạc không nói, lại còn mơ tưởng đến Tại Hưởng , đúng là không biết xấu hổ. Cậu..."
"Linh Na, đừng nói nữa, mình không sao."
Diệp Tuyền đứng ở đằng sau, tiến lên tỏ vẻ muốn kéo cô gái kia đi, khuôn mặt có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương. Chung Quốc theo bản năng sờ mặt than của mình, trong lòng bội phục.
"Tiểu Tuyền, là cậu quá thiện lương. Cậu xem cô ta quá đáng như vậy, sao có thể nhịn được chứ"
Lại cái gì đây, rủ nhau đóng kịch à? Có cần thêm bình trà với bánh ngọt ngồi xem cho vui không? Chung Quốc nhìn xung quanh một vòng, chán nản thở dài lần thứ n trong ngày. Hôm nay cậu thực sự không có muốn trốn tiết nha, nhưng mà nhìn số người vì hiếu kì mà vây quanh ngày một đông, không bỏ tiết cũng không được.
"Cô muốn gì". Chung Quốc rốt cuộc cất tiếng, giọng nói nhàn nhạt, ánh mắt cũng nhạt, không để lộ chút cảm xúc.
"Muốn gì? Tôi muốn cậu xin lỗi Tiểu Tuyền, để cho cô ấy tát lại một cái. Còn nữa, cậu phải hứa, tránh xa Hạo Thạc cùng với Tại Hưởng ra."
Chung Quốc nghe vậy, không nhịn được bật cười, cuối cùng biến thành ha hả cười lớn, cười đến mức bả vai run lên, khiến cho mấy người trước mặt không hiểu ra sao. Ngay cả Linh Na cũng không hiểu được nụ cười có chút quái dị của cậu, cau mày hỏi:"Cậu cười cái gì?"
"Tôi cười cái gì? Nói chuyện buồn cười mà không cho người ta cười à?"
"Cậu..."
"Nếu như tôi không đồng ý thì sao"
"Cậu không biết xấu hổ! Mọi người đều chứng kiến việc xấu của cậu, cậu lại còn dám nói xằng! Mẹ của cô không dạy cậu sao, hay là bà ta với cậu cũng chỉ là một loại người, chuyên đi câu dẫn người...."
Bốp!
Một cái tát như trời giáng vào một bên mặt của Linh Na khiến cho cô ta không kịp phản ứng, một bàn tay ôm lấy nửa gương mặt, mắt mở to giống như không thể tin. Diệp Tuyền đứng đó giật bắn mình, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Chung Quốc đã thu lại nụ cười trên mặt, một bàn tay vừa hạ xuống, hai mắt sắc lạnh, cả người tỏa ra sát khí nhàn nhạt, giống như nhiệt độ xung quanh giảm mạnh xuống, mọi người chỉ thấy lòng rét run.
"Cậu dám đánh tôi! Tôi nói vậy thì có gì sai, mẹ cậu chính là đồ bỏ.."
Bốp!
Một cái tát nữa lại hạ xuống, nhanh đến mức khiến cho mọi người không kịp phản ứng. Đến lúc Linh Na phản ứng kịp, cô ta mới hét toáng lên, Diệp Tuyền quên cả giả vờ, thở cũng không dám thở mạnh. Linh Na chịu đau như phát điên, định tiến lên cho Chung Quốc một cái tát, lại dễ dàng bị Chung Quốc cầm lấy một cổ tay.
Chung Quốc từ tốn tiến gần lại từng bước, hơi thở lạnh lẽo như dao lam sắc bén khiến người trước mặt tái đi, đột nhiên thấy sợ hãi, bất giác nghiêng người lùi ra sau.
Chung Quốc dùng sức bóp chặt cổ tay cô ta, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh chỉ cần cậu vặn nhẹ là gãy, gằn từng tiếng một:"Tôi nói cho cô biết, mẹ của tôi dạy tôi tốt lắm. Bà nói, nếu như một con chó điên cắn con, con tất nhiên không cần cắn lại, nhưng mà...", Lâm Vũ siết chặt hơn, cố tình dừng lại một lúc mới nói tiếp:"Nếu như con chó kia vẫn không biết sống chết, tôi cũng sẽ không nghĩ mà tiễn nó một đoạn đường, khiến cho nó hảo hảo đầu thai, biết đâu kiếp sau lại được chuyển sang thân phận khác, không còn đi cắn bậy lung tung"
Mấy lời này thực độc, mọi người đều biết cô chửi xéo ai, mấy người đứng xem kịch vui không nhịn được phá lên cười. Linh Na đau đớn rụt tay về, vì xấu hổ mà đỏ bừng mặt. Chung Quốc cũng không đùa nữa, chán ghét đẩy mạnh khiến cô ta suýt chút mất đà ngã xuống đất, chán ghét chà lau hai tay mình giống như vừa chạm vào thứ gì đó thực ghê tởm. Diệp Tuyền thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến đến đỡ Linh Na dậy, ánh mắt nhìn Chung Quốc đầy đáng thương, nhỏ giọng chất vấn:"Sao cậu lại có thể như thế. Ngày hôm đó mình đối với cậu đã không nói gì thì thôi.Chẳng lẽ được mấy học trưởng chống lưng nên tùy tiện như vậy"
Mấy học trưởng trong miệng cô ta, không phải ai khác chính là Hao Thạc và Tại Hưởng . Chung Quốc liếc cô ta một cái, cười nhạt:"Diệp Tuyền, ngày hôm đó, ai làm gì, trời biết đất biết, không cần trước mặt tôi giả bộ đáng thương. Còn nữa, chuyện của tôi, không đến lượt cô xen vào. Tôi thích tùy tiện đấy, ai dám quản?"
Chung Quốc đang nghẹn một bụng tức, càng nói càng hăng, cao giọng:"Bạn của cô liên mồm nói, tôi không được đến gần hai người kia, cô lấy quyền gì nói tôi như thế? Thứ nhất, nếu như cô là không phải bạn gái của họ, cô không có tư cách mà ở đây nói chuyện. Thứ hai, nếu như cô là bạn gái của họ, như vậy, trực tiếp đến tìm họ nói chuyện, không cần ở đây tìm tôi nháo, thực khiến cho người ta chán ghét"
Câu nói của Chung Quốc trong nháy mắt khiến cho Diệp Tuyền á khẩu, cứng họng không phản bác. Nếu như cô ta thừa nhận điều thứ nhất, đồng nghĩa với việc thừa nhận không có tư cách ở đây náo loạn, là cô gây sự vô cớ. Nếu như là thừa nhận điều thứ hai, như vậy dù cho cô bị người hâm mộ của Hạo Thạc và Tại Hưởng đánh chết cũng không có dũng khí tìm họ chất vấn. Một câu nói của Chung Quốc hoàn hảo khiến cho nhuệ khí của hai người mất sạch, vốn tính đến khiến người ta chịu nhục, không nghĩ tới, chính mình lại càng thêm nhục nhã. Diệp Tuyền lảo đảo, tái mét mặt mày.
"Cậu... cậu cũng không thể tùy tiện đánh người"
"Tùy tiện, Diệp Tuyền, cô có hiểu tiếng người không vậy. Người ở đây đều nghe rõ, cô ta phỉ báng mẹ tôi trước. Nếu như có người xúc phạm mẹ của mình, bản thân lại không tức giận phản ứng, như vậy, người ta không gọi là người mà chính là súc sinh!"
Chung Quốc nói một câu liền quay người đi, không thèm quay đầu lại. Mọi người tự động tránh dạt sang hai bên, nhường cho cậu một lối riêng. Vài người không nhịn được quay đầu nhìn theo bóng lưng cao gầy ngày càng xa, giữa trời xuân, ánh sáng hắt lại khiến bọn họ đột nhiên thấy hơi hơi chói mắt.
Linh Na giận tím mặt, khuôn mặt thanh tú vặn vẹo, lồng ngực phập phồng. Chung Quốc nói thế, chẳng khác nào xỉa xói mắng cô ta là súc sinh. Cô ta không chú ý đến, Diệp Tuyền mà coi ta luôn bênh vực hai bàn tay nắm chặt, trong mắt xẹt qua vẻ ngoan độc.
Đám người nhìn theo bóng lưng Chung Quốc ngày càng xa, nhỏ giọng nghị luận, càng nói càng hăng hái. Linda từ một góc khuất chui ra, miệng chóp chép nhai cao su, hất hàm về phía Chung Quốc rời đi, ánh mắt đầy hứng thú:"Lão đại, trường chúng ta từ khi nào có người thú vị như vậy nha. Anh có để ý không, tính cách này, chậc chậc, thật là giống một người"
Tại Hưởng nghe lời cô nói, theo phản xạ nhìn về một hướng đã khuất bóng người, mắt nheo lại, đột nhiên cười nhẹ khiến Linda bàng hoàng. Vốn thấy cậu gặp phải rắc rối, định bất chấp tất cả mà tiến lên bảo hộ cậu, lại quên mất rằng, người của anh, vốn dĩ luôn luôn mạnh mẽ như vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương này dài quá :v
Mấy bạn đọc vui vẻ na
Vote & cmt cho mk nhé
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top