Chương 17: Một đấu hai mươi
Người theo dõi cậu, sao lại là anh?
Chung Quốc nhận thấy người đến là anh, trong lòng báo động, than thầm một tiếng rồi định quay lưng bỏ chạy. Anh thoáng cái đã đoán được ý đồ của Chung Quốc , so với cậu còn nhanh chân hơn, hai ba bước đã chạy đến ngăn trước mặt, đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu tò mò.
"Sao lần nào em thấy tôi cũng chạy. Tôi đáng sợ lắm à?". Tại Hưởng nở một nụ cười tự cho là hiền hòa, đối với người đã ở bên cạnh anh bao nhiêu năm như Chung Quốc, trong đó có mấy phần tình cảm, cậu thừa biết. Chung Quốc cắn môi dưới, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm tốt để tranh cãi chuyện này, Tại Hưởng gian manh xảo trá, anh mà phát hiện ra cái gì thì làm sao.
"Sao anh lại đi theo tôi?". Chung Quốc kéo thấp mũ xuống, cố tình thay đổi giọng nói, nhẹ nhàng hỏi một câu. Với những người khác cậu có thể trực tiếp quay đầu chạy đi, hay bày ra một khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta e ngại. Còn với người trước mặt, lạnh lùng là không thể, dù chỉ là giả bộ.
"Em có muốn đi theo tôi không?". Tại Hưởng đột nhiên hỏi một câu khiến Chung Quốc suýt nữa ngã ngửa, mắt mở to nhìn anh trân trân. Cũng may Tại Hưởng nhanh chóng phát hiện ra lời mình nói dễ gây hiểu lầm, vội vã sửa lại thành:"Cái đó, không phải như vậy, ý tôi là.. lúc trước có thấy em ở căn tin đó, tôi quan sát từ đầu tới cuối. Em, rất có tiềm năng. Tôi là muốn hỏi, em có muốn theo tôi làm việc không"
Làm việc? Thì ra ý anh là làm việc.
Nhưng mà không phải cậu đã làm việc với anh năm năm rồi sao, còn làm cái gì nữa. Nếu như lúc nãy nhìn thấy anh ở đó, cậu có chết cũng không có giúp mấy người kia sửa máy đâu. Chung Quốc lắc đầu, không chút suy nghĩ liền đáp:"Không cần đâu"
"Em không suy nghĩ chút nào sao, ví dụ như tiền lương, phúc lợi, tiền đồ... mấy cái đó..."
"Không cần đâu". Chung Quốc ngắt lời anh, chắc nịch khẳng định.
Tại Hưởng nhíu mày:"Cho tôi lý do"
Đầu óc Chung Quốc đảo một vòng, cuối cùng chọn ra lý do dễ tin nhất, ấp úng nói:"Tôi không thích làm việc với người khác. Tính cách của tôi rất kì quái... nói chung không thích hợp chính là không thích hợp"
Tại Hưởng bấy giờ mới cẩn thận quan sát Chung Quốc trong chiếc mũ lưỡi trai lúp xúp, chiếc kính dày cộp che khuất đôi mắt, lời nói cũng có mấy phần đáng tin. Xem ra cậu thật sự là loại người không thích tiếp xúc với người khác, một mầm mống tốt thế này, bỏ lỡ thật uổng phí.
Anh thở dài một hơi, cũng không cố chấp thuyết phục:"Thôi được, đây là số điện thoại của tôi, nếu như em thay đổi ý định thì hãy dùng nó để liên lạc" Tại Hưởng tiến đến, đưa cho Chung Quốc một tấm danh thiếp nhỏ tinh xảo, cậu chỉ nhìn qua loa, nhét vào trong túi quần rồi gật đầu chào hỏi, quay lưng bước đi. Đùa sao, số điện thoại của anh cậu đã sớm thuộc lòng, cần gì cái này nữa đâu.
Tại Hưởng nhìn động tác dứt khoát của cậu, mở miệng gọi:"Khoan đã"
Chung Quốc giật mình dừng bước, quay đầu lại
"Tôi là Tại Hưởng , còn tên của em?"
Chung Quốc cười nhẹ, trường này ai chẳng biết tên anh chứ, Kim đại thần. Cậu suy nghĩ một chút, nhỏ giọng đáp:" Chung Minh"
Chung Minh. Cậu ấy lại cũng tên là Minh. Trên đời này lại có nhiều thứ trùng hợp đến thế.
Tại Hưởng nhìn bóng lưng của Chung Quốc , cao gầy thanh mảnh, suy nghĩ trong đầu hơi phức tạp. Từ lần gặp trước, Tại Hưởng đã cảm thấy bóng lưng của cậu có chút quen thuộc, bây giờ nhìn kĩ lại, quả thật rất giống thỏ con kia. Thật kì lạ, khuôn mặt khác, giọng nói khác, khí chất cũng khác đến một trời một vực, sao anh lại cảm thấy giống nhau đến thế.
Nhớ đến hôm nay khi bước vào căn tin, cậu ngồi bên cạnh người nào đó, anh liếc mắt một cái đã nhận ra, không giống như mấy người con gái luôn vây quanh anh, gửi thư cho anh mà không để lại chút ấn tượng. Bất quá, để ý đến một người khác ngoài thỏ con kia, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Có lẽ, người với người giống nhau là truyện thường tình, anh đã suy nghĩ nhiều. Tại Hưởng day day trán, hay là anh nhớ vật nhỏ kia đến phát điên rồi .
Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau, trong trường nổi lên một trận sóng gió lớn, nói là Hạo Thạc cùng với Chung Quốc chắc chắn có gian tình. Có người kể, ngày hôm đó còn nhìn thấy Chung Quốc cùng với Kim đại thần ở một chỗ sau trường, nói chuyện rất lâu. Người khác suy đoán, Chung Quốc trước mặt thì chủ động câu dẫn Hạo Thạc, sau lưng thì mặt dày đeo bám Tại Hưởng mặc cho anh từ chối. Hạo Thạc là muốn thay đổi khẩu vị mới tìm đến cậu, chơi chán rồi bỏ.
Lời đồn ác ý thay nhau đến tới tấp, cái nào cũng góp phần đẩy Chung Quốc lên đầu sóng ngọn gió, trở thành cái gai trong mắt của toàn thể nữ sinh trong trường. Người này truyền tai người kia, so với ngày trước, tai tiếng của Chung Quốc còn tăng lên mấy phần. Chung Quốc thì không hề hay biết về chuyện này, dù rằng có biết, có lẽ cũng chẳng làm cậu tăng chút hứng thú.
Mặc dù ngày ngày chạm mặt, Chung Quốc cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt kỳ quái của mấy người trong trường, thậm chí là những lần chỉ trỏ trực tiếp. Đối tượng bị chỉ chỏ là Chung Quốc đây, cả ngày đeo lên cái bộ mặt lạnh, chẳng buồn thay đổi thái độ.
Bọn họ muốn ghét, cứ ghét, họ nói là việc của họ, nói nhiều mất sức, còn cô vẫn ăn ngon ngủ tốt.
Hạo Thạc thì chẳng cần phải nói, hớn ha hớn hở, có khi do sống chung với tai tiếng đã quen, chẳng còn quan tâm đến mấy thứ tin đồn đó nữa. Bất kì lúc nào có thời gian là lại mặt dày đến tìm Chung Quốc , kéo cậu đi chơi cùng.
Chung Quốc đã hứa, nói là làm, có thời gian sẽ dạy bóng rổ cho Hạo Thạc. Nền tảng của anh đã rất tốt, nói là dạy, chi bằng nói là Chung Quốc chỉ cho anh vài thủ thuật hay điểm mấu chốt mà trước đây cậu học được. Hai người hẹn nhau luyện tập, việc đi chung hay ra về cùng nhau là không tránh khỏi.
Hạo Thạc thường xuyên quan tâm mua đồ ăn đến cho Chung Quốc , tin đồn vì thế càng trở nên xác thực. Mặc dù mọi người trong lòng đều khinh bỉ Chung Quốc không xứng với Hạo Thạc, ấy vậy nhiều khi, hai người bọn họ nói cười đi bên nhau, chỉ nhìn cũng khiến bọn họ tức đến đỏ mắt.
...
"Nó đưa mày bao nhiêu"
"Một triệu"
"Đùa à? Con nhỏ kia đáng giá thế cơ à?"
"Con nhỏ yêu cầu hai mươi người đó, một triệu là đúng rồi"
"Hai mươi người, nhìn nhỏ kia gầy ốm như vậy, tao với mày là đủ rồi, lại còn muốn hai mươi người"
"Chẳng biết nhỏ này nghe ở đâu, nói rằng Chung Minh biết võ, từng một mình hạ mấy thằng. Hình như còn làm cho thằng nào trường mình bị gãy xương phải nhập viện"
"Vớ vẩn, nhìn người nó như kia, tao dùng chút lực cũng đủ bóp chết. Mà bọn con gái bây giờ ghen tuông kinh thật, không vừa mắt là mướn người hại đời người ta. Chẳng biết thằng kia có cái gì mà lũ gái nó mê mẩn."
"Nó thì có cái gì, mặt thì như thằng đàn bà. Nhưng thôi, nhận tiền của nhỏ đó rồi, làm cẩn thận chút, không lại ảnh hưởng đến uy tín. Nói chung là cẩn thận vẫn hơn. Nhớ tối đó, còn phải đợi nhỏ Chung Minh kia tách thằng Hạo Thạc ra mới hành động được"
Đợi cho hai giọng nói tắt hẳn, trả lại cho khoảng không một không gian im ắng, một người mới mở cửa, từ trong nhà vệ sinh từ từ bước ra. Qua gương phản chiếu gương mặt tuấn mĩ đang nhăn lại, hai con ngươi sâu không thấy đáy, thấp giọng thì thầm
"Minh"
...
Chung Quốc tạm biệt Hạo Thạc, từng bước trở về nhà, cả người mệt mỏi rã rời. Một khoảng thời gian dài không chơi bóng, hiện tại ngày nào cũng chơi, quả thực là vừa mệt vừa vui. Chắc hẳn sẽ còn vui hơn nhiều nữa nếu không phả lúc nào cũng cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó.
Phải rồi, người đã đi , đâu còn ở đây nữa.
Chung Quốc không khỏi cúi mặt, cười khổ một tiếng.
Đi đến một đoạn đường vắng,Chung Quốc thở dài, dừng hẳn bước chân lại. Từ sau khi bị Hạo Thạc theo dõi, rồi đến anh hai, cả người Chung Quốc luôn giữ sự cảnh giác tuyệt đối. Nghe bước chân nhiều như vậy, xem ra lần này cô lại chọ phải phiền toái gì rồi.
Sao mà đen thế không biết!
"Ra đi". Chung Quốc tháo kính mắt bỏ vào balo, cao giọng nói, giọng nói lành lạnh không có chút sợ hãi hay run rẩy, có chăng chỉ là sự phiền chán đến tột độ. Thấy phía trước không có động tĩnh, Chung Quốc lạnh nhạt hét lên lần nữa:"Ra đây đi"
Trong không gian vắng lặng bắt đầu xuất hiện vài tiếng động nhỏ, dần dần nhiều hơn, dày đặc. Tiếng bước chân vang trên nền đất, một, hai, ba,... Chung Quốc lẩm nhẩm đếm trong miệng, đôi ày thanh tú cau lại. Xem ra lần này cũng phải đến mười mấy hai mươi người, cậu có nên cảm ơn người nào đó coi trọng cậu quá không nhỉ?
Chẳng mấy chốc, trước mặt Chung Quốc đã xuất hiện khoảng mười mấy hai mươi nam sinh, tiến đến gần cậu, hai nam sinh dẫn đầu là hai kẻ nói chuyện trong nhà vệ sinh sáng nay.
Đôi mắt đen tuyền bình tĩnh đảo quanh một vòng, ngoài mặt không để lộ chút sợ hãi, trong lòng vừa khó chịu vừa bực bội. Nhiều người thế này, hôm nay thế nào cũng phải đánh một trận lớn, không thể lành lặn về nhà rồi.
Chung Quốc chẹp miệng:"Được rồi. Đánh nhanh kết thúc nhanh"
Mấy tên nam sinh kia nghe Chung Quốc nói chuyện ngông cuồng, y hệt kể chuyện đuà, không nhịn được cười phá lên. Duy chỉ có tên đứng đầu cao lớn, da hơi ngăm ngăm chăm chú quan sát Chung Quốc từ trên xuống dưới. Nhìn ánh mắt tuyệt đẹp, bình thản và sắc lạnh của cậu, không hiểu sao trong lòng nổi lên bất an mơ hồ, sau đó bị hắn cố gắng đè xuống. Chắc chắn là do mình nghĩ nhiều. Hai đánh một không chột cũng què, nói gì đến hai mươi người cùng lên. Tiền đã bỏ túi, chuyện hôm nay thế nào cũng phải làm cho tử tế.
Nghĩ thế, tên kia xốc lại tình thần, trêu cợt nói:"Chúng tôi không muốn gây sự, trách thì trách em trai chọc phải người không nên chọc. Lần sau thì tránh xa thằng họ Trịnh ấy ra chút, kẻo rước họa vào thân"
Nghe tên cầm đầu "tốt bụng" khuyên bảo như vậy, Chung Quốc không khỏi nhăn mặt. Thằng họ Trịnh là chỉ Trịnh Hạo Thạc phải không?
Tên Hạo Thạc chết tiệt, chắc chắn lại là mấy bà điên hâm mộ anh ta thuê đám người này, lại dám mang rắc rối đến cho cậu. Chung Quốc nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ hôm sau phải dạy dỗ anh ta một trận tử tế mới được. Hít sâu một hơi, chợt nhớ ra mình đang trong tình cảnh chẳng thấy khả quan, Chung Quốc phất tay, chán nản nói:"Tới đi"
Giọng nói mát lạnh vang lên trong bóng tối, giống như cơn gió đêm vụt qua khiến cho người ta rùng mình. Một tên nam sinh thấy cậu thong dong kiêu ngạo, tức giận đến đen mặt. Hắn còn nghĩ nếu Chung Quốc có chút nhan sắc thì sẽ mềm lòng nhẹ tay, tha cho cậu một lần. Ai mà ngờ, vừa xấu xí lại còn kiêu ngạo. Hắn chỉ tay vào mặt Chung Quốc , cả giận quát:"CMN, để em lột hết quần áo nó ra nó còn lớn lối được không"
~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top