Chương 10: Bắt Gặp
Chuyện trên sân thượng ngày hôm đó nhanh chóng bị Chung Quốc vất ra sau đầu, quên đi không còn một mảnh, chẳng hề biết chuyện đó đã tạo được ấn tượng không thể quên đối với một số người. Do dạo trước bị gọi về trong kì nghỉ phép, mấy ngày gần đây Tại Hưởng không giao cho Chung Quốc bất kì công việc gì, cậu vì thế mà đặc biệt rảnh rỗi. Chung Quốc vẫn dành thời gian của mình để đến trường, đến bệnh viện, làm một số việc vẫn thường làm, tất nhiên thì thời gian ở trường chủ yếu là để... trốn học.
Chung Quốc cảm thấy gần đây mình càng ngày càng trở nên lười biếng, số lần trốn học tăng vọt không đếm xuể. Thật ra cũng không thể trách Chung Quốc, thời tiết mùa thu vừa dễ chịu lại thoải mái, quả thực là thời điểm hoàn hảo cho việc trốn học ngủ nướng. Hơn nữa, các kiến thức mà giáo sư giảng dạy trên lớp Chung Quốc đều đã biết hoặc có thể tự đọc trong sách, nên cậu mới không do dự mà bỏ tiết, vẫn đảm bảo duy trì thành tích học tập như thường.
Lần này, Chung Quốc không trốn lên sân thượng, không biết lúc nào lại có thể đột nhiên nhảy ra một đám người đánh ghen lung tung rồi phá ngang giấc ngủ. Chung Quốc nghĩ ngợi, chuyển chỗ sang một địa điểm quen thuộc khác, chính là thân cây cổ thụ lớn đằng sau khuôn viên trường.
Khu vực này khá hoang vu nên đặc biệt vắng vẻ, ở đây có một cây cổ thụ lớn, tán cây rộng, từng cành cây to lớn vững chãi. Chuyện leo cây đối với Chung Quốc chỉ như một bữa ăn sáng, cậu nhanh chóng trèo lên cành cây to nhất rồi tìm một vị trí thoải mái. Lá cây xung quanh phủ kín, rậm rạp, có thể che khuất người ngồi trên cao khi từ dưới nhìn lên, tất nhiên là chỉ khi người ở dưới không để ý kĩ.
Gió thổi khẽ qua những chiếc lá nhỏ, tấu nên từng tiếng xào xạc nhẹ nhàng. Chẳng mấy chốc, người nào đóp dần dần chìm vào giấc ngủ say.
"Học trưởng. Em... em thích anh từ lâu lắm rồi....em.. ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh. Xin anh hãy nhận thư của em"
"Tôi không thể nhận được. Cô..."
"Anh đừng trả lời vội. Anh cứ đọc thư đi rồi hãy trả lời em.. em... em đợi anh"
Tại Hưởng cầm phong thư trong tay, nhìn nữ sinh vừa mới đỏ mặt chạy đi, khuôn mặt lạnh nhạt, nhét bức thư qua loa vào túi quần. Anh thầm thở dài, cũng không thể tùy tiện mà vứt ở đây được. Chậm tựa người vào gốc cây gần đó, Tại Hưởng rút ra một điếu thuốc, châm lửa, hít sâu một hơi. Chuyện vừa rồi mỗi lần anh đến trường đều gặp, số phong thư anh vứt đi cho đến giờ đã nhiều không thể đếm xuể.
Từng vòng khói thuốc mờ ảo quẩn quanh, khuôn mặt cùng ánh mắt anh vì thế mà trở nên mơ hồ, không nhìn thấu cảm xúc. Một thoáng lướt nhìn qua, chỉ cảm thấy từ thân hình cao lớn toát ra vẻ cô tịch, sự buồn bã mà lẽ ra không nên tồn tại ở một kẻ ưu tú đến nhường ấy.
Mấy nữ sinh đó đều nói từ lần đầu tiên gặp đã thích, lần đầu tiên đã bị anh thu hút, như vậy, còn cậu thì sao?
Ở cùng với nhau năm năm, đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu, cậu đối với anh rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Từ khi cậu mười tám tuổi, cậu cố chấp muốn chuyển ra ngoài sống, mặc cho anh phản đối, mặc cho anh lo lắng không an tâm, anh chỉ đành âm thầm cười khổ.
Cũng vì chuyện đó, anh và cậu cãi nhau một tuần liền, rồi đến cuối cùng lại là anh không chịu nổi mà đi làm hòa trước. Ngay từ lúc ban đầu, cậu đã nói với anh rằng mỗi người đều có một bí mật riêng, một cuộc sống riêng, cậu bảo anh đừng cố tìm hiểu, đừng cố xen vào cuộc sống riêng của cậu. Anh rốt cuộc cũng làm được, quan tâm cậu, lo lắng cho cậu, đóng vai một người anh trai tốt mặc cho cậu có giấu diếm nhiều điều, cố gắng không khiến cho cậu cảm thấy bị trói buộc. Cố gắng, anh không sợ, dù sao anh cũng đã quá quen với điều đó. Anh chỉ sợ những cố gắng ấy sau một thời gian dài cũng không để lại bất kỳ một kết quả gì, sợ rằng cho đến cuối cùng cậu vẫn sẽ tìm cách đẩy anh ra xa.
Cách đây hai năm, cậu vẫn luôn ở trong tầm mắt của anh, anh vẫn có thể nhìn thấy cậu mỗi ngày. Không giống như bây giờ, anh cảm giác như khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Cậu độc lập, mạnh mẽ, có chút bất cần, sự tự chủ có thể làm cho bất kì người đàn ông nào bị thu hút. Cậu giống như một cơn gió đi đến bất định, không thuộc về bất kì ai, cũng không thuộc về anh. Tại Hưởng không khỏi tự cười nhạo bản thân mình một lượt, rốt cuộc từ khi nào anh lại trở nên ủy mị bất an như thế, suy nghĩ ngược xuôi, lo được lo mất. Vốn cho rằng chỉ cần có thể cứ mãi ở bên cậu là thỏa mãn, thật không ngờ, càng ngày bản thân càng không khống chế nổi mà trở nên tham lam.
Dải phân cách này, đến khi nào mới có thể vượt qua đây?
Mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí khiến Chung Quốc bừng tỉnh. Khứu giác của cậu đặc biệt nhạy cảm với mùi thuốc lá, nhất là loại thuốc với hương bạc hà nhẹ nhàng quen thuộc.
Vài năm trước, anh hai bắt đầu hút thuốc. Ba nuôi bắt anh tiếp quản sự nghiệp, thứ nghề nghiệp mà anh không biết lấy một chữ để bỏ lại đam mê thực sự, những phần mềm tin học cứng ngắc và khô khan. Cũng vì việc đó, ba và anh cãi nhau suốt một ngày, ba bắt anh đăng kí học quản trị kinh doanh, trong khi anh lại muốn theo học ngành công nghệ thông tin. Cậu còn nhớ đêm đó, anh giận dữ đóng chặt cửa phòng, cho đến khi cậu mở cửa bước vào, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của anh dưới làn khói trắng cùng với hương vị bạc hà quẩn quanh lan khắp căn phòng nhỏ.
Anh không giống như những cậu trai khác, đua đòi hút thuốc uống rượu từ khi còn học trung học, anh từng nói với cậu, anh ghét mùi thuốc hăng hắc bám vào quần áo, ghét cảm giác người ta mê muội rít sâu từng hơi như thể lạc vào một thế giới xa lạ. Ấy vậy mà đêm hôm đó, cậu ngồi bên cạnh anh, anh ngồi tựa lưng vào tường, hút từ điếu này đến điếu khác, chậm rãi nói với cậu:"Thỏ con, bây giờ anh mới biết tại sao mấy người đó thích động đến thứ này. Không phải vì nó ngon, mà vì nó có khả năng khiến ta quên đi tất cả, mâu thuẫn, khổ sở, bực bội. Ít nhất trong một giây một phút, quên đi sạch sẽ."
Những từ cuối bật ra như một tiếng thở dài, hòa vào làn khói bay bổng trước mặt, từng vòng, từng vòng rồi tan biến trong không gian, vỡ vụn như ánh mắt của anh lúc này. Trống vắng và lạc lõng.
Cậu cũng nhớ, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy anh ủ rũ hay chán chường. Anh của mọi khi, trên mặt luôn treo một nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng bừng, đẹp đẽ đến mức khiến người ta muốn chụp lại mà lưu giữ. Còn bây giờ, yếu đuối khiến người ta đau lòng.
Cậu đau lòng.
Vì thế, cậu vươn tay giành lấy điếu thuốc trong tay anh, ngăn cản:"Đừng hút nữa. Anh đã hút nhiều lắm rồi"
Anh nhìn thấy điếu thuốc cũ trong tay cậu, rút ra một điếu thuốc mới, châm lửa, rít sâu, thở ra một làn khói:"Thỏ con, đừng làm rộn. Để anh hút một chút"
"Được. Anh hút. Vậy em hút với anh!". Cậu nhàn nhạt nói. Tức thì, lấy điếu thuốc dở cho vào miệng, hít sâu một hơi, cảm giác xa lạ khiến cậu bị sặc, nước mắt chảy ra, ho khan không ngừng.
Anh hốt hoảng giành lấy điếu thuốc trong tay cậu, nhanh chóng dập tắt, vừa bực vừa lo vuốt lưng cho cậu, miệng không ngừng quát:"Em làm gì vậy. Em hút cái gì chứ"
Ánh mắt cậu quật cường nhìn anh, gạt tay anh ra, vẫn không ngừng ho, ho đến mức khuôn mặt cũng đỏ bừng. Anh nhìn thế mà sợ, đứng dậy lấy cho cậu một ít nước, tiếp tục vỗ lưng cho cậu, nhỏ giọng dỗ:"Được. Được. Anh không hút. Anh không hút nữa. Mau, uống chút nước đi "
Cậu không phải muốn tranh cãi với anh, chỉ là nhìn thấy chiếc gạt tàn đã ngập đầu lọc thuốc, lòng lại chu xót. Cậu chủ động tiến đến, vòng tay ôm cổ anh, cằm tựa lên vai, giọng nói do vừa ho mà nghẹn ngào:"Anh hai, em biết anh buồn, em không phải cấm anh hút thuốc. Nhưng em lo lắm, đừng hút nhiều, không tốt cho sức khỏe"
Anh sững người, lập tức vươn tay ôm lấy cậu, dùng sức siết chặt. Giờ mới biết, một cái ôm này cũng đủ làm lòng anh bình ổn, đâu cần đến thuốc.
Giọng nói của anh nhẹ vang lên bên tai, hơi thở ấm áp nóng rực chậm phun lên cần cổ. Cậu nghe anh nói:"Được, tất cả đều nghe em"
Chỉ vì một câu "Em lo lắm", cái gì cũng nghe em.
Trái tim cậu trong một khắc nóng rẫy lên.
Kể từ ngày đó anh không hút thuốc nữa, chỉ có những khi thực sự căng thẳng và áp lực mới hút một hai điếu, nhưng đều chọn lúc cậu không có mặt. Tính đến bây giờ, cũng đã là một khoảng thời gian dài.
***
"Ai!". Chung Quốc không cẩn thận chạm vào nhánh cây bên cạnh tạo nên tiếng xào xạc nho nhỏ, Tại Hưởng thính tai, từ bên dưới ngẩng đầu lên, hô to một tiếng.
Chung Quốc vừa mới tỉnh, đâu cố ý, nghe thấy tiếng người hô lên thì suy nghĩ một chút rồi nhanh nhẹn từ trên cành cây nhảy xuống, sau khi nhìn thấy người đối diện thì cả hai đều giật mình. Tại Hưởng thì giật mình vì không ngờ trên cây lại có người, nhất là khi trong lòng anh tưởng rằng người đó đã chứng kiến bộ dáng của mình lúc tâm trạng không tốt, có cảm giác như bị người khác phát hiện ra bí mật, thật sự rất khó chịu. Còn Chung Quốc thì đơn giản là giật mình khi phát hiện người bên dưới là Tại Hưởng, sau đó hơi chột dạ kéo thấp vành mũ, không dấu vết che khuất nửa khuôn mặt.
"Cậu ở trên đó suốt từ nãy đến giờ? ". Tại Hưởng nhìn cậu trai đội mũ lưỡi trai trắng đang cúi đầu, đeo cặp kính to, một bộ dáng thường thường không có gì đặc biệt, mở miệng hỏi.
Chung Quốc đáp nhanh:"Tôi nằm trên đó ngủ quên thôi, không phải cố ý, đi trước"
Chung Quốc nhanh tay cầm cặp sách rồi lách người qua Tại Hưởng chạy biến đi, cho đến khi anh hồi hồn thì đã cậu đã bỏ trốn mất dạng. Chung Quốc sợ ở một chỗ với anh lâu thì anh sẽ phát hiện ra điều gì đó, vậy nên cứ tìm cách chạy trốn trước đã.
Tại Hưởng nhìn bóng lưng vội vã trước mặt, mày kiếm nhíu lại. Sao anh lại cảm thấy bóng lưng này có chút quen mắt chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top