Chap 2

  " Choi tiểu thư, đây đều là hàng mới của năm nay, nhất là cái váy Lace hồng nhạt này, còn có cái áo khoác Glan này nữa, mặc lên người con mèo yêu quý của cô nhất định thực đáng yêu." Trong một nhà hàng xa hoa, Han Wang Ho bày hết những kiệt tác của mình lên bàn, nước miếng tung bay giới thiệu với nữ khách hàng ngồi đối diện, nữ khách hàng ngồi ung dung với dáng vẻ sang trọng, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư mập màu trắng.

Cậu mở một cửa hàng bán trang phục cho thú cưng trên Internet, là chủ tịch kiêm giám đốc, là thiết kế kiêm thợ may và cũng kiêm luôn nhân viên cửa hàng, hi vọng một ngày có thể mở rộng thành một cửa hàng thật sự ở ngoài, sau đó tuyển thêm vài người.... Ai, nhưng đừng nghĩ cậu tự may quần áo mà hàng không được tốt nha, cậu có thể cam đoan rằng những tác phẩm của cậu, mỗi bộ đều là hàng tinh xảo.

Hai người hẹn gặp trong sảnh của một nhà hàng Tây cao cấp, vì đạt thành vụ làm ăn với vị khách hàng lớn này, cậu đã vét hết tất cả hòm bảo bối của mình để mang đến.
Choi tiểu thư nhìn thấy mấy trang phục quần lót siêu đáng yêu này, không nỡ buông tay mà lấy từng cái từng cái ướm tới ướm lui trên người con mèo yêu quý của mình. Han Wang Ho càng thêm ra sức quảng cáo những phục quần lót, quần, váy đến những đôi giày nhỏ, mũ quả dưa, còn có một đống ba lô nhỏ đáng yêu cho vật cưng, trong lòng đang tính toán, nếu hôm nay những quần áo mang đến đây mà Choi tiểu thư đều thích, haha, vậy quả thực cũng gần bằng nửa tháng làm công rồi.

" Đều thực không tồi. Được rồi, tất cả những thứ cậu mang đến hôm nay tôi đều..." Wang Honghe vậy hưng phấn, chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên hoan hô, nụ cười trên mặt cậu đã rộng đến mang tai rồi.

Khi đang định mở miệng nói lời cảm tạ thì cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, có người thét chói tai: "Chạy mau a, có bom... ".

" Bom?? ", Wang Hokinh hãi hoảng sợ, từ trên ghế nhảy dựng lên, Choi tiểu thư cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Chỉ thấy trong nhà hàng nhất thời hỗn loạn thành một đoàn, kêu la, chạy trốn. Cái bàn bị va chạm cũng lệch đi lung tung. Mọi người vội vã hướng cửa chính mà chạy đi, làm cửa chính của nhà hàng chật như nêm cối.
Đám người nhiễu loạn như thế, con mèo yêu quý của Choi tiểu thư cũng không chịu yên, không ngừng giãy dụa muốn chạy thoát khỏi sự ôm ấp của chủ nhân, "Bảo bối đừng sợ, mẹ sẽ mang con rời khỏi nơi này. " Choi tiểu thư vội vàng trấn an yêu quý, rồi cũng chạy về phía đám đông mà ra ngoài.

" Uy... Choi tiểu thư, cô không cần đống quần áo này nữa sao?? " Wang Hokêu, một bên dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ tất cả tâm huyết của mình ở trên bàn vào trong túi xách.
Bên cạnh không ngừng có người chạy qua, vài lần thiếu chút nữa cậu đã bị đẩy ngã, biết rõ không nên để ý những món đồ ngoài thân này nhưng mỗi bộ quần áo đều là hao phí rất nhiều công sức của cậu mới hoàn thành xong, cậu thật sự không nỡ bỏ nó lại.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng vang chói tai. Ngay sau đó, dưới chân trấn động, cậu cảm thấy thiếu chút nữa mình ngã văng ra ngoài.

Quả nhiên có bom!!!

Rốt cuộc cậu bất chấp những trang phục vật cưng còn chưa kịp thu xong mà theo đám người nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cầu thang.

" Phanh!!!! ", tiếng nổ mạnh thứ hai truyền đến, lần này âm thanh càng gần, đám người càng thêm thét chói tai không thôi. Cậu không cẩn thận va vào một người, té ngã trên đất, đồ trong túi cũng rơi ra ngoài, rơi vãi khắp nơi, mà người va vào cậu cũng vô cùng chật vật, túi xách quí giá rơi trên mặt đất cũng bị người ta giẫm tới giẫm lui.

" Uy, cậu mù sao?? Ra đường không mang theo mắt à?? " Đối phương vừa mở miệng liền Wang Hocũng bất chấp rằng đây không phải lỗi của cậu, mà chỉ vừa kiểm tra hàng hoá vừa liên thanh giải thích.

Lại truyền đến một tiếng nổ mạnh chói tai, nhà hàng bị cháy, cậu nghĩ rằng chạy chối chết quan trọng hơn, cũng quản không được mấy thứ này, ngẩng đầu lên đang định nói với đối phương một tiếng. Không dự đoán được sau khi nhìn thấy cậu con trai kia, cậu hoàn toàn giật mình đến ngây ngẩn cả người. Ôi trời!! Gương mặt này...... Người con trai kia cũng ngây ngốc, nhưng lúc này thật sự không phải thời cơ thích hợp để hỏi, trong nhà hàng lại truyền đến tiếng nổ mạnh làm người ta sợ hãi, hiện trường cũng trở nên vô cùng đáng sợ, tất cả những đồ vật thủy tinh đều bị rơi vỡ, Wang Hotheo phản xạ cầm lấy túi xách che ở trên đầu để bảo hộ chính mình, nhưng không còn kịp rồi, trên lầu đã bị xung lượng nổ mạnh làm vách tường của phòng bên cạnh vỡ vụn ra, những vật liệu gỗ, vôi vữa như mưa ào ào rơi xuống.
Cậu cũng tránh không được mà bị đánh trúng, chịu đựng đau, liều chết mà chạy xuống, nhưng không đợi cậu chạy được đến phạm vi an toàn thì một tiếng nổ thật lớn lại vang lên. Cậu có cảm giác cái gáy rất đau, trước mắt tối sầm, giây tiếp theo liền mất đi tất cả tri giác.

------------------------------------------

" Lee phu nhân bị gãy xương chân, gáy bị va đập mạnh, trên người cũng có không ít da bị trầy, vết thương bên ngoài tuy nhiều nhưng hẳn là không có gì trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, rất nhanh có thể hồi phục. "

" Ân. " Một giọng nói lạnh lùng lọt vào lỗ tai của Wang Ho, trong ý thức hỗn độn của cậu giãy dụa muốn mở hai mắt ra, nhưng hai mí mắt phảng phất như bị nhựa cao su dính lại, căn bản không thể khống chế.

" Vì sao cậu ấy còn chưa tỉnh lại ?" Lại là tiếng nói cực kỳ lạnh như băng, nghe qua thì tuổi còn trẻ nhưng sự không kiên nhẫn trong giọng nói lại khiến cho lòng của cậu co rụt lại.

" Đây là chỗ bị thương phiền nhất trên người cậu, gáy của Lee phu nhân đã bị va chạm mạnh, xuất hiện chút máu bầm, hẳn là não bị chấn động sẽ để lại di chứng, trước mắt chỉ có thể quan sát kỹ lưỡng... " Là ai đang nói chuyện vậy? Wang Hocố gắng nghe rõ tiếng nói xa lạ đang truyền đến bên tai, đó là ai? Cậu bị sao vậy? Vì sao toàn thân từ trên xuống dưới đều khó chịu chết đi được thế này?

" Lee tiên sinh yên tâm đi, Lee phu nhân phúc lớn mạng lớn, có câu cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định cậu ấy sẽ không có việc gì đâu. "

Lee tiên sinh? Lee phu nhân? Ai thế?
Rốt cục cậu cũng gian nan mở mắt ra được, tầm mắt mơ hồ chậm rãi ngắm nhìn, hết thảy trước mắt trở nên rõ ràng hơn, cậu nhìn xung quanh mình đều là các thiết bị chữa bệnh, phía bên phải giường có một cái sô pha tiếp khách nhỏ làm bằng da màu cà phê, còn bên trái là một cửa sổ lớn, rèm cửa sổ xanh da trời che khuất cảnh sắc xinh đẹp ngoài cửa sổ. Nơi này hẳn là phòng bệnh rồi? Hơn nữa còn lại là loại phòng bệnh đơn rất cao cấp...... Trên sô pha có hai người đang ngồi, trong đó có một người tuổi khá lớn, đeo mắt kính viền vàng, ước chừng trên dưới năm mươi đến sáu mươi tuổi. Một người đàn ông có vẻ trẻ tuổi, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, tư thế ngồi tao nhã, nửa người trên mặc một chiếc áo sơmi màu đen áo, phía dưới là một cái quần dài cũng màu đen, cả người toàn màu đen khiến thoạt nhìn cả người anh ta đều tràn ngập lãnh ý.
Cậu nhịn không được nhìn người đàn ông trẻ tuổi vài lần, đôi mày anh tuấn của anh ta chau lại, đồng tử tối đen giống như hai hồ nước sâu không thấy đáy, ngũ quan sắc nét thâm thúy mê người, phát ra một sức quyến rũ cực kỳ hấp dẫn người khác, tựa như bức họa thần thái dương Apollon tuấn mỹ vô song. Người đàn ông quá tuấn mỹ này là ai? Còn mình vì sao có thể ở nơi này?
Cậu cố gắng hồi tưởng, nghĩ đến vụ nổ mạnh trong nhà hàng, trong đầu còn phảng phất truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng tiếng thét chói tai của đám người, kế tiếp cái gì cậu cũng không nhớ rõ. Đúng lúc này, ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi lơ đãng rơi xuống mặt cậu, hai tròng mắt đen tựa như mang theo dòng điện làm toàn thân cậu không thoải mái.

" Tỉnh rồi? " Anh đứng dậy chậm rãi đi đến bên giường của cậu, khóe môi nhếch lên cười như có ý đùa cợt, giọng điệu vẫn là thập phần lạnh như băng, " Vận khí của cậu cũng không tồi, vụ nổ bom tại nhà hàng đã làm chết không ít người, mà cậu cư nhiên có thể may mắn sống sót, xem ra 'người tốt không dài mệnh, tai họa tồn ngàn năm' những lời này quả nhiên rất đúng. "

Giọng điệu này của anh ta là sao a? Cậu đã làm gì đắc tội với anh ta sao? Hình như bọn họ căn bản ngay cả quen biết nhau cũng không phải cơ mà!
Wang Hokhông hiểu gì mà chớp chớp mắt to, khó hiểu nhìn anh ta, 

" Tiên sinh..." vừa mở miệng, lại phát hiện giọng mình có chút tắc, " Xin hỏi, anh đang nói chuyện với tôi sao ?"

Lee Sang Hyeok khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn cậu, "Tốt nhất đừng nói với tôi rằng cậu không biết tôi ." 

Cậu khó chịu ho khan vài tiếng, dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật mà nhìn lại anh, " Tôi có quen anh sao ?" Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cậu tự nhận trí nhớ của mình rất tốt, nhất là bộ dạng đại soái ca này rất là đẹp mắt làm cho người ta đã gặp qua một lần là không quên được, nếu trước kia cậu từng gặp qua anh ta, không có khả năng không có chút ấn tượng nào đối với anh ta. Kim Samuel híp hai con mắt dừng ở khuôn mặt tiều tụy của người con trai trước mắt, vốn là tóc nhuộm thành màu đỏ như lửa chói mắt không biết khi nào thì nhuộm lại thành màu đen thẳng tắp, trên khuôn mặt xinh đẹp một chút trang điểm cũng không, sắc mặt tái nhợt nhu nhược xem ra tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu. Nhưng cho dù cậu ta có thay đổi kiểu tóc cùng với không trang điểm, thì anh vẫn nhận ra được bộ dáng của cậu ta, rốt cuộc Rain đang muốn đùa giỡn cái gì đây?

" Bác sĩ Kim, cậu ta bị va đập biến thành kẻ ngốc rồi sao ?" Anh lạnh lùng hỏi bác sĩ. Bác sĩ Lee đi đến trước mặt Wang Ho, hỏi cậu mấy vấn đề, " Lee phu nhân, xin hỏi cậu có nhớ rõ tên mình không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? "

Wang Hongạc nhiên nói, "Cái gì Lee phu nhân? Ông gọi tôi sao? Ông lầm rồi ." Thấy bác sĩ lại gần không biết muốn kiểm tra cái gì, cậu theo bản năng muốn tránh, "Uy, ông muốn làm gì? " cậu ý định từ trên giường ngồi dậy, nhưng vừa mới động đậy thì phát hiện chân đau muốn chết.

Lee Sang Hyeok lạnh lùng lên tiếng, "Nằm xuống cho tôi !" giọng điệu như ra mệnh lệnh. Cậu bị bộ dáng của hắn làm sợ tới mức dừng động tác lại, cẩn thận đem chăn kéo đến tới lỗ mũi của mình, " Nhưng, nhưng, nhưng...... nhưng mà..." Ánh mắt của người đàn ông này hung ác đến cơ hồ có thể giết chết người.

 " Lee tiên sinh, Lee phu nhân có thể do não bị chấn động, gây nên hiện tượng mất trí nhớ , bệnh trạng cụ thể còn phải chẩn đoán kĩ càng hơn... "

" Mất trí nhớ ?" Cậu nhịn không được phản bác, " Đùa giỡn cái gì vậy, sao tôi có thể bị mất trí nhớ được? Cái gì tôi cũng đều nhớ rất rõ ràng rành mạch! Còn nữa, các người đang nói đến Lee phu nhân là tôi sao? Tôi nhớ rất rõ là tôi không phải nha ." Lee Sang Hyeok lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, "Đủ rồi Wang Ha, không ai có thời gian cùng cậu chơi loại trò chơi mất trí nhớ nhàm chán này đâu ."

Cậu thật cẩn thận hỏi lại:"Wang Ha...... Là ai?" sau khi cậu hỏi xong liền nhìn thấy trong mắt người đàn ông trước mặt tràn đầy không kiên nhẫn cùng tức giận, biểu tình xem ra càng hung ác, cậu bị dọa đến nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng mở miệng giải thích, " Cái kia...... Nếu tôi nhớ không lầm thì tên của tôi hẳn tên là...... Han...Wang Ho......"

SangHyeok tiếp tục dùng hai tròng mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào cậu, "Nếu tôi cũng nhớ không lầm, tên của một người cùng tôi trên giấy đăng ký kết hôn xác thực viết ba chữ Wang Ho , chỉ là cũng không biết vì sao cậu không thích cái tên này, muốn tất cả những người quen biết cậu đều gọi tên Tiếng Anh của cậu là WangHa ( có 1 lỗi nhẹ ở đây :3 mong mọi người bỏ qua ạ >< ) ".   

Cậu há rộng cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc không thôi, " Anh vừa mới nói cái gì? Trên giấy đăng ký kết hôn?? Như vậy...... Anh là. .."

" Chồng của cậu ." Anh đùa cợt nói.

" Chồng? Ý anh là... ..."

Cậu không thể tin được liền chỉ tay về phía anh, lại chỉ chỉ chính mình, "Anh là chồng của tôi ?" Rốt cuộc người con trai này đang muốn chơi trò gì vậy?

Anh không kiên nhẫn trả lời: "Chiếu theo pháp luật thì đúng là vậy."

Ngay khi Han WangHo đang khiếp sợ mà nói không ra lời thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một ông già dẫn theo một cậu bé đi vào, cậu bé này có ngũ quan xinh đẹp đáng chú ý thập phần giống với người đàn ông trước mắt này. Trung Bá cầm túi sách cho tiểu thiếu gia rồi đứng sang một bên.

" Ba ba ." Lee Sang Ho chào hỏi ba mình trước, rồi nhìn đến Han Wang Ho ở trên giường, biểu tình của cậu không tình nguyện mà gọi " Mẹ!", quả thực hai cha con này bộ dáng thật giống như nhau, biểu tình cùng giọng nói lạnh như băng tựa như mới từ kho đông lạnh đi ra vậy, làm cậu hoài nghi chính mình có phải đã đi tới băng nhân quốc (đất nước của người băng) hay không...... Ai, đợi chút vừa nãy cậu bé này gọi cậu là cái gì? Mẹ?

" Tôi nghĩ các người nhất định là lầm rồi, tôi không phải vợ của anh cũng không phải là mẹ của cậu bé này, tôi sống suốt hai mươi sáu năm trời, nếu tôi từng kết hôn và có con thì nhất định sẽ không quên, nhưng là đầu óc, tiểu não cùng mọi thứ của ta cũng đồng thời nói cho tôi biết, trước mắt tôi vẫn trong giai đoạn độc thân."

Trước kia lúc còn đi học đã từng quen một người bạn trai, nhưng tên đó đã bắt cá hai tay còn bị cậu bắt gian tại giường, vài năm nay cậu đối với tình cảm không có hứng thú nữa, tình nguyện trước tiên theo đuổi sự nghiệp để trở thành nam cường nhân trước. Cho nên ông xã, đứa con? Không có khả năng, nhất định là lầm rồi .

" Ba ba, người con trai này làm sao vậy?" Lee SangHo cảm thấy rất kỳ quái ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, khó hiểu nhìn ba mình. Lee SangHyeok mặt không chút thay đổi nhún nhún vai, "Cậu ta nói cậu ta mất trí nhớ ."

" Nha !" Cậu bé bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, "Khó trách lại nói như vậy"
Sang Hyeok nói với bác sĩ Kim: " Ông liền giúp cậu ta kiểm tra thật kỹ đi, chúng tôi đi trước ." Nói xong, hai cha con họ ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Wang Ho một cái liền xoay người rời khỏi phòng bệnh xa hoa, quản gia Trung Bá đi phía sau bọn họ, đóng cửa lại.

" Này...... Đợi chút...... Này ..." Wang Ho thầm nghĩ muốn gọi bọn họ lại, nhưng lúc này cậu cảm thấy chân đau muốn chết, làm hại cậu chỉ có thể ngồi ở trên giường lo lắng suông, gặp người ta cũng không thèm để ý, cậu đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng bác sĩ Kim.

" Bọn họ...". Bác sĩ Kim có chút đồng tình an ủi cậu, " Lee phu nhân, cậu yên tâm, các ca bệnh nhân bị thương ở não bộ mà xuất hiện mất trí nhớ rất nhiều, ngày mai tôi sẽ giúp cậu sắp xếp tiến hành các loại kiểm tra tinh vi. Hiện tại xin nghỉ ngơi trước đi !"
" Nhưng là...... Này ......" Thấy bác sĩ Kim cũng rời đi, cậu bị khiến cho không rõ ràng lắm, sao lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, bỗng nhiên trong một lúc cậu lại có thêm một người chồng cùng một đứa con, mà thái độ của chồng cùng con cậu đối với cậu lại siêu lạnh lùng, ai có lòng hảo tâm một chút nói với cậu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Trên thế giới sao lại có chuyện trùng hợp như vậy ?

Han WangHo không thể tin được nhìn tờ hôn thú trước mắt.
Người nam: Lee SangHyeok
Người nam:Han Wang Ho

Ngày 16 tháng 5 năm 2001 kết làm vợ chồng, bên cạnh còn dán ảnh của cậu cùngLee SangHyeok. Người con trai trong ảnh chụp có bộ dạng giống mình như đúc, ngay cả tên cùng ngày sinh cũng giống nhau. Chẳng lẽ là cậu có thể phân thân? Hay là thật sự mất kí ức......

Không có khả năng, trong đầu tinh tế suy nghĩ tất cả mọi việc qua một lần, không có điểm đứt đoạn, không có mơ hồ, cậu trước giờ càng không có trải qua căn bệnh nặng nào, cũng không có thói quen mộng du, vậy thì làm sao có thể vô duyên vô cớ kết hôn cùng một người đàn ông được? Có thể là ba hoặc mẹ không biết khi nào thì vụng trộm sinh một đứa con riêng hay không? Dù là như vậy đi nữa, cũng sẽ không cùng cậu có bộ dạng giống nhau, tên cũng giống nhau vậy chứ. Aiz, trải qua liên tiếp kiểm tra, xác định tình trạng "mất trí nhớ" của cậu không phải do vết thương bên ngoài gây nên, khả năng lớn nhất có thể là do nhân tố tâm lý tạo thành, bởi vậy theo lời đề nghị của bác sĩ, cậu trở lại Lee gia- một tòa biệt thự thập phần hoa lệ, rộng lớn, hy vọng sống trong hoàn cảnh quen thuộc có thể hỗ trợ cậu sớm ngày khôi phục trí nhớ. Vấn đề là, cậu căn bản không mất trí nhớ, muốn khôi phục trí nhớ cái gì a!
Ở trong gian phòng lớn xinh đẹp này, mấy ngày nay cậu đều sờ thử tất cả mọi thứ trong phòng, điều làm cho cậu cảm thấy kỳ quái là, ngoại trừ tấm hình trên giấy hôn thú ra, cậu không phát hiện một bức hình kết hôn nào, thậm chí ngay cả hình thường ngày cũng không có. Cậu suy nghĩ đến to cả đầu mà vẫn không làm rõ được sao lại thế này.
Quên đi, việc gì đến sẽ đến, dù sao cha mẹ ở tại miền quê đã sớm mất, cậu ở Seoul vùi đầu vào công việc nên cũng không có bạn bè nào, hiện tại mình bị thương vừa lúc được người ta chiếu cố miễn phí, cũng coi như giảm đi một khoản chi tiêu rồi. Lại nói hết thảy những việc này đều phải trách cái Choi tiểu thư kì kia, mua quần áo cho vật cưng mà thôi, cũng phải hẹn cậu đi đến nhà hàng cao cấp, tuy rằng là do đối phương chi trả, nhưng nếu không phải tại cô ta, mình cũng sẽ không vướng vào vụ nổ mạnh kia, lại càng không vô duyên vô cớ mà thành vợ cùng mẹ người ta. Cậu xem tin tức trên ti vi mới biết được, thì ra chủ nhà hàng kia đắc tội với người ta, bị người ta trả thù, trước mắt nghi phạm liên can đều đã sa lưới, trong vụ nổ này đã chết không ít người, ngày đó tên Lee SangHyeok mặt lạnh tâm đen tối kia nói cũng không sai, cậu có thể sống sót thật là rất may mắn. Trong não đột nhiên hiện lên một tia sáng, trong ấn tượng của cậu, lúc hốt hoảng chạy trốn cậu giống như đã đụng vào một người, mà người kia diện mạo cùng cậu cực kỳ giống nhau, chỉ là tóc uốn, trên mặt trang điểm đậm...... Hay là, người đó mới là Lee phu nhân thật sự?
Nhưng càng nghĩ càng hoảng hốt, thật sự có một người như vậy sao? Lúc chạy nạn hỗn loạn như vậy, cậu có thể nhớ lầm hay không? Nhưng sao lại trùng hợp như vậy, bộ dạng hai người giống nhau thì thôi đi, sao ngay cả tên cùng ngày sinh nhật cũng đều giống nhau như đúc vậy? Hẳn là không có khả năng...... Thật sự là càng nghĩ càng đau đầu. Còn bây giờ chính mình lại đến ở trong gia đình kỳ quái này, người đàn ông luôn miệng nói là chồng của cậu, từ ngày đó nhìn thấy anh ta ở bệnh viện một lần sau đó liền không thấy anh ta xuất hiện qua nữa, còn cậu bé kêu cậu là mẹ, cũng không thấy nó đến thăm mình lần nào, từ ngày đến căn biệt thự này, cậu cơ hồ không có khả năng giúp ai, thật sự là lòng có dư mà lực không đủ a, ai kêu chính mình hiện tại là người bị thương làm chi. Không được, nếu không hoạt động một chút, cậu sẽ cảm thấy mình giống như đồ phế thải vậy, cậu chống nạng, thử đi vài bước. Không thành vấn đề! Vì thế cậu ra khỏi phòng, nhìn xem chung quanh.
Không thấy thì thôi, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng, thì ra căn biệt thự này lớn như vậy, các gian phòng trang hoàng so với hoàng cung còn tráng lệ hơn, cầu thang hình chữ T thập phần thanh lịch, không phải cậu đã đi vào lâu đài của "hoàng tử và công chúa" chứ, cậu chậm rãi đi xuống lầu, xa xa liền nhìn thấy một cậu bé xinh đẹp suất khí ôm một đống sách to đi về phía một căn phòng. Tiểu quỷ kia không phải là con trai của cậu sao? Ân, buồn cười là, cậu ngay cả tên của con mình gọi là gì cũng không biết. Cậu biết tên người chồng mặt lạnh kia tên là Lee SangHyeok, vẫn là từ tờ hôn thú mà nhìn thấy.

" Hi...... Bé trai...... " Xấu hổ, có người làm mẹ nào lại kêu con như vậy sao?
Quả nhiên, Lee SangHo với vẻ mặt hoang mang quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, thấy là cậu, khuôn mặt lập tức trở nên không chút biểu tình.

 " Mẹ." Cậu gọi một tiếng không có độ ấm. Cậu cố hết sức đi đến trước mặt cậu bé, lộ ra một khuôn mặt hiền lành tươi cười, " Chú nghĩ mọi người khẳng định là lầm rồi trên thực tế chú không phải mẹ con, hiện tại mọi người đều nói là chú mất trí nhớ, nhưng chú có thể vụng trộm nói cho con, kỳ thật từ đầu tới đuôi chú đều không có mất trí nhớ nha..."

Lee SangHo ngửa đầu, không cảm thấy hứng thú hỏi, "Sau đó thì sao?"
" Ách...... Sau đó...... Sau đó chú muốn nói...... Cái kia...... Chú là muốn hỏi chúng ta có thể tâm sự không ?" Vì sao cậu bé này lại bày ra bộ dáng cách xa người khác ngàn dặm như vậy, không phải cậu là mẹ cậu bé sao? Chẳng lẽ tình cảm mẹ con bọn họ không tốt?

Còn nữa, hình như ở tại biệt thự này đại khái ai đối với cậu cũng tình cảm không tốt, ngay cả người hầu đưa ba bữa cơm cho cậu cũng chưa từng quan tâm nhiều đến cậu, hỏi cái gì cũng đều im lặng giống như câm điếc vậy, không có ai muốn cùng cậu nói nhiều thêm một câu.
" Thực xin lỗi mẹ, con không thời gian ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lee Sang Ho tất cả đều là lạnh lùng cùng coi thường, " Nếu không còn chuyện gì khác, con muốn vào phòng học, con còn rất nhiều bài tập phải làm ." Nói xong, cậu bé đi thẳng vào trong căn phòng định vào lúc nãy.
Han WangHo thấy thế, da mặt dày cũng đi theo vào. "Cái kia...... Chú sẽ không quấy rầy con lâu đâu, xin hỏi một chút...... Con tên là gì?" Nhân duyên trước kia của cậu đã biến đâu mất hết rồi? Hiện tại ngay cả nói chuyện với đứa nhỏ cũng sinh ra sự khác nhau lớn như vậy sao? Lee SangHo quay đầu không kiên nhẫn nhìn cậu một cái, "Con gọi là Lee SangHo"
Trong mắt toát ra vài tia chán ghét đối với cậu. "Lee SangHo, Lee SangHo...... Tên đọc rất êm tai."
Cậu cười lấy lòng, " A, đúng rồi, hình như chú có nghe qua ba con gọi con là Tiểu Nam, ta cũng có thể gọi con là Tiểu Nam chứ? "
Tùy ý đánh giá phòng học này, không gian rộng lớn, trang hoàng thanh lịch, bên trong không ít sách, thoạt nhìn còn có một bàn học nhỏ chuyên dụng cho trẻ em. Lee SangHo đi đến trước bàn học quay đầu nhìn thấy cậu vẫn đang đứng ở đó, biểu tình trên mặt không kiên nhẫn càng rõ ràng. " Mẹ, con vừa mới nói qua con phải làm bài tập, làm phiền mẹ có thể đi ra ngoài được không ?"
Han Wang Ho chỉ chỉ một chồng sách to trong tay cậu bé, "Con nói bài tập, chính là vài thứ con ôm trong tay kia sao?"
" Dạ." Cậu lộ ra biểu tình không thể tin được, " Nhưng...... Con mới mấy tuổi a? Liền xem mấy thứ này nha!" Đặt ở trên cùng là bản tài chính tiếng Anh và tạp chí kinh tế.
" Sáu tuổi ." Bộ dáng cậu bé giống như chính mình đã sáu mươi tuổi rồi.
" Trời ạ! Con mới sáu tuổi lại phải xem những thứ yêu cầu trình độ cao này sao?" Đứa trẻ sáu tuổi không phải cả ngày còn cãi nhau chơi đùa sao?
Lee SangHo đã mất đi tính nhẫn nại, "Những cái này đều là bài tập ba ba quy định. Mẹ, rốt cuộc mẹ có đi ra ngoài hay không ?" Cậu biết chính mình lại tiếp tục hỏi nữa cũng chỉ có mất mặt, ngượng ngùng cười nói: " Vậy...... Nếu nói như vậy, chú sẽ không quấy rầy con nữa." Nói xong, thoáng nhìn cậu bé cúi tầm mắt xuống chuyên tâm xem sách, cậu sờ sờ cái mũi rồi rời khỏi phòng.
Vừa trở lại phòng khách, không cẩn thận đụng vào một người hầu đang quét dọn, cậu cầm nạng không chắc, dưới chân vừa trợt, ngã sấp xuống trên sàn nhà bóng loáng, đau! Thật sự là đau muốn chết!
"Thực xin lỗi, thiếu phu nhân ......" Amy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kia như gặp đại địch làm cho Han Wang Ho bắt đầu hoài nghi chính mình có phải là một đại ác nhân hay không, mới làm cho người ta bị dọa thành như vậy. Chật vật ngồi ở sàn nhà, chờ cho bớt đau một chút, cậu mới định dùng nạng chống đỡ thân mình đứng lên, nhưng lại tìm không thấy điểm tựa, lực bất tòng tâm. Mà Amy không biết có phải là bị dọa choáng váng rồi hay không, ngoại trừ không ngừng giải thích, căn bản chỉ là đứng ở đó không biết làm sao.
" Uy, cô không cần tiếp tục giải thích nữa, làm ơn trước tiên đỡ tôi một chút ......" Lúc này Amy mới phục hồi tinh thần lại, chần chờ vươn tay rồi lại e ngại rụt tay về, biểu tình giống như thực lo lắng như có cảm giác, "Nếu tôi nâng cậu dậy rồi, cậu nhất định sẽ đánh tôi ". Han Wang Ho liên tiếp thở dài trong lòng, nam chủ nhân trong nhà này đến tột cùng là loại người nào a? Chồng không yêu, con không thương thì thôi đi, liền ngay cả người hầu cũng coi cậu ta như nam ma đầu. Cậu một phen giữ chặt tay Amy, Amy thấy trốn cũng không thể trốn, mang theo tâm tình thấy chết không sờn, đỡ cậu đứng lên xong, không đợi Han Wang Ho nói lời cám ơn, liền sợ tới mức nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.
Wang Honhìn bóng dáng của cô ấy, không khỏi nhìn lên trần nhà than thở, sao á vận hội lại không tuyển Amy nhỉ, cam đoan với tài cán này có thể giành được huy chương vàng làm vinh danh cho quốc gia a. Ai, nhà này thật sự không thích hợp với cậu, cậu muốn... mau chóng tìm cơ hội rời đi mới tốt.  

-------------------------

Dài quá a ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top