Chương 40 - Vân ngoại đan

Không một ai nghĩ tới Hoàng Đào vừa mới đoạt xá không lâu lại có thể quen biết Ma Tôn đương nhiệm Cố Kinh Mặc, còn có thể mời được Cố Kinh Mặc đích thân đến đây cứu giúp.

Ngay cả những người được cứu cũng chưa thể phục hồi tinh thần.

Ba chữ Cố Kinh Mặc quá có trọng lượng, đủ để nặng nề quanh quẩn trong đầu của bọn họ.

Vân Túc Nịnh kinh ngạc một chút, nhưng ngay lập tức hoàn hồn giúp Hoàng Đào chữa thương, thời khắc này việc cấp bách nhất là giữ được hai chân của Hoàng Đào.

Hoàng Đào vô lực ngã trên mặt đất, chịu đựng đau đớn nhìn ánh lửa lượn lờ bên ngoài, nhỏ giọng lẩm bẩm an ủi mọi người: "Nàng ấy rất lợi hại. . ."

"Ừm, nàng ấy đương nhiên lợi hại." Vân Túc Nịnh trả lời.

Dù sao nàng ta là Cố Kinh Mặc, tu giả Hoá Thần kỳ trẻ nhất Tu Chân giới.

Làm cho cả Tu Chân giới nghe tên đã sợ mất mật.

Ngoài hang động, Cố Kinh Mặc chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt thâm trầm nhìn những kẻ đeo mặt nạ, còn có một ít y tu trong cốc thì hơi khó hiểu.

Thế là nàng tiện tay dùng khống vật thuật túm một người bị nhốt trong động lại hỏi: "Người ngoài hang động đều ức hiếp tiểu Hoàng Đào?"

"Mấy ngày trước trong cốc có phản loạn, ở bên ngoài hang động đều là y tu làm phản, hiện tại đã vào Ma Môn. . ." Người kia nói một nửa mới ý thức được Cố Kinh Mặc cũng là tu giả Ma Môn, còn là Ma Tôn Ma Môn, lúc này sửa lại lời nói: "Đúng, người bên ngoài đều khi dễ Hoàng Đào."

Đơn giản dễ hiểu.

Cố Kinh Mặc không nói thêm lời thừa thãi, ném tên y tu này về lại hang động, bày ra kết giới đủ để bảo vệ tất cả bọn họ.

Bọn họ ở trong hang động chỉ có thể cảm nhận được bên ngoài rung chuyển, có thể nhìn thấy thế lửa ngập trời, chỉ thế thôi, công kích của tu giả Hóa Thần kỳ không mảy may làm bị thương bọn họ.

Đến khi Cố Kinh Mặc thu kết giới, trở lại trong hang động, nhìn lướt qua hai chân đã khôi phục được bảy tám phần Hoàng Đào, lập tức hỏi: "Lục đạo Đế Giang là chuyện như thế nào?"

Ở bên ngoài nàng nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ, bọn người đeo mặt nạ thậm chí còn có ý đồ kéo nàng nhập bọn, nhắc đến tên huý Lục Đạo Đế Giang.

Cố Kinh Mặc vốn chỉ muốn giam cầm bọn họ, sau khi nghe cái tên này thì giết sạch toàn bộ.

Bọn dư nghiệt này không thể giữ lại được.

Không ai trong hang động trả lời.

Cố Kinh Mặc chỉ có thể dùng khống vật thuật đưa tất cả mọi người rời khỏi hang động, đồng thời ném một mồi lửa vào trong hang, hủy cái đầm nuốt người kia.

Bên trong xác thực không thích hợp nói chuyện, nàng cũng không thích ở nơi tanh tưởi hôi thối này lâu.

Nàng đi tới trước mặt phu thê Vân thị, ngồi xổm xuống ánh mắt sáng rực nhìn bọn họ: "Các ngươi không bảo hộ được."

"Đan dược đã hủy." Thái độ Vân chưởng môn cường ngạnh trả lời.

Cố Kinh Mặc hít sâu một cái, mở miệng lần nữa: "Ta có thể lập tâm ma thệ, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hồi sinh Lục Đạo Đế Giang, ta cũng là một trong những người không muốn hắn hồi sinh nhất. Nếu bây giờ ngươi không nói với ta, Tu Chân giới sẽ không có ai bảo vệ được các ngươi, còn bởi vì sự ngu xuẩn của các ngươi gây ra hậu quả không thể đo lường được."

Vân Túc Nịnh ngược lại là thức thời, mở miệng đầu tiên: "Trong cốc này đã từng có một thần vật từ trên trời rơi xuống mới tạo thành hố sâu thế này."

Phu thê Vân thị giật mình, nhanh chóng ngăn cản Vân Túc Nịnh.

Vân Túc Nịnh lại nhìn chằm chằm Cố Kinh Mặc, nhìn thấy Cố Kinh Mặc giương khóe môi, thật sự lập tâm ma thệ, lời thề rất nặng.

Vân Túc Nịnh thấy vậy mới cung kính quỳ lạy, chính thức nói: "Cảm tạ ân công cứu giúp, cũng thỉnh ân công có thể bảo vệ bí mật của Tố Lưu Quang cốc."

"Được." Cố Kinh Mặc đứng dậy, lắng tai nghe.

"Thần vật từ trên trời rơi xuống này vốn bị Duyên Yên các lấy đi, lại không biết, thần vật chân chính cũng không phải là khối hắc thạch kia mà chính là một viên đan dược trong núi, tên là vân ngoại đan, có công hiệu cải tử hồi sinh, thậm chí có thể cứu sống người đã chết nhiều năm, đám tu giả muốn hồi sinh Lục Đạo Đế Giang cũng vì thứ này mà tới."

Cố Kinh Mặc nghi hoặc hỏi: "Đã là bí mật, vì sao bọn họ lại biết được?"

"Sư thúc tổ trong cốc bán đứng bọn ta, may mắn có Hoàng Đào thông báo sớm bọn ta mới có thể sớm hủy vân ngoại đan."

Mắt phu thê Vân thị khẽ giật, biết Vân Túc Nịnh là lấy lui làm tiến, chính thức thông báo cho Cố Kinh Mặc tin vân ngoại đan bị hủy theo cách này mới càng thêm đáng tin.

Cố Kinh Mặc lại hỏi: "Đã sớm được thông báo, vì sao không mời tu giả cao giai đến hộ trận?"

"Làm thế sẽ bại lộ bí mật trong cốc."

Một đám lừa bướng bỉnh không cần mạng.

Cố Kinh Mặc nhướng mày, cười khẽ vài tiếng sau đó ngoắc Hoàng Đào: "Tiểu Hoàng Đào."

Linh lực của Vân Túc Nịnh còn chưa khôi phục hoàn toàn, trị liệu không được nhanh, chân của Hoàng Đào chỉ mới đỡ hơn phân nửa. Nàng gian nan đứng dậy, lên tiếng: "Ừm, ta đây."

"Còn nhớ rõ trước đó ta nói gì với ngươi không?"

"Có, ta đã cầu ngài tới cứu, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cái mạng này ngài lấy đi."

Mọi người trong Tố Lưu Quang cốc đều kinh hãi, cùng nhìn về phía Hoàng Đào.

Vân Túc Nịnh theo bản năng bảo vệ trước người Hoàng Đào.

"Hoàng Đào, đi theo ta." Cố Kinh Mặc xoay người lại, xé rách một khe hở trong không trung, bên kia khe hở là địa giới Ma Môn.

Hoàng Đào run lên trong nháy mắt, đứng dậy theo Cố Kinh Mặc rời đi.

"Hoàng Đào!" Vân Túc Nịnh gọi một tiếng, đưa tay bắt góc áo của nàng.

Hoàng Đào quay đầu nhìn về phía bọn họ, cuối cùng vẫn đi theo Cố Kinh Mặc vào khe hở, chỉ để lại trong cốc một đường giấu chân máu.

Vân Túc Nịnh chưa kịp giữ lấy, chật vật ngã trên mặt đất nhìn vị trí Hoàng Đào biến mất thật lâu cũng không cách nào hoàn hồn.

*

Cố Kinh Mặc giữ lời hứa, mấy năm sau đó cũng không nói ra chân tướng, thậm chí còn gánh chịu tiếng xấu những tu giả làm phản chết trong cốc đều là nàng lạm sát kẻ vô tội mà thôi.

Dù sao trong cốc đột nhiên vẫn lạc mấy người cũng cần lời giải thích hợp lý.

Trong những năm này, nàng còn liên tục cứu Tố Lưu Quang cốc vài lần, làm Tố Lưu Quang cốc dần dần tín nhiệm Cố Kinh Mặc, xem nàng là ân nhân.

Thế nhưng những kẻ Cố Kinh Mặc giết chỉ là những kẻ xuất hiện trong cốc hoặc những kẻ tự đưa tới cửa, chủ mưu chân chính phía sau vẫn luôn trốn ở trong tối chưa từng lộ diện, cực kì khó giải quyết.

Huyền Tụng biết, Cố Kinh Mặc đoán được Vân Túc Nịnh nói dối nhưng không truy cứu, nàng cũng không ngấp nghé viên vân ngoại đan kia, cho nên có hủy hay không cũng không sao.

Nàng chỉ sợ Lục Đạo Đế Giang hồi sinh, cũng không muốn tin tức bị truyền ra.

Huyền Tụng nhìn ký ức về sau của Hoàng Đào, phần lớn là đi theo Cố Kinh Mặc hành tẩu khắp nơi, khi thì gây chuyện thị phi, khi thì tiêu xài phung phí, sống tự tại vui vẻ.

Cho đến khi. . . Cố Kinh Mặc chết.

Không sai, chết.

Đoạn ký ức kia của Hoàng Đào không trọn vẹn, lúc mới gặp nguy hiểm bản thân liền bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại nàng vẫn luôn chờ đợi Cố Kinh Mặc trở về, lại chỉ thấy Tu Trúc thiên tôn ôm thi thể Cố Kinh Mặc, từ trong đại trận đi ra.

Nữ tử rực rỡ kia đã không còn chút dấu hiệu sống nào, cả người vô lực buông thõng, mình đầy thương tích.

Hoàng Đào không biết bằng cách nào tiến lên, nhào về phía Cố Kinh Mặc khóc, nhưng rồi cẩn thận dừng lại, sợ làm hỏng cơ thể Cố Kinh Mặc.

Tu Trúc thiên tôn cũng cực kỳ chật vật, lại cẩn thận quỳ xuống đặt nàng lên mặt đất, ngữ khí trầm trọng phảng phất bị núi cao đè nặng: "Nàng ở thời khắc nguy nan bảo vệ ta, mới. . . Mà ta, sợ là cũng sống không lâu. . ."

Huyền Tụng lần đầu tiên không nhìn quang cảnh hồi ức rung chuyển, trời đất quanh mình sụp đổ lắc lư hắn cũng mặc kệ, mà chậm rãi đi qua, kinh ngạc nhìn thi thể Cố Kinh Mặc.

Lồng ngực vậy mà xiết chặt, trong ngực giống như có một bàn tay dùng sức bóp lấy trái tim của hắn, đau đớn khôn cùng.

Nàng an tĩnh nằm trong vũng máu, không điên cuồng như lúc đấu pháp, không cuồng vọng như ngày thường, cũng không thẹn thùng mà tự cháy.

Nàng sau khi chết cư nhiên lại trông đơn bạc yếu đuối như thế, như cần được người khác che chở.

Hắn luôn luôn đoan chính, lại trong nháy mắt sụp bả vai, bước chân vốn đều đều lại bị rối loạn.

Cố Kinh Mặc đã từng. . . Chết ư?!

Nhìn thấy hình ảnh Cố Kinh Mặc tử vong, ấy vậy mà khiến hắn vô cùng đau lòng.

Hắn ngồi xổm người xuống vươn tay ra, lại không thể chạm vào Cố Kinh Mặc, tay xuyên qua mặt Cố Kinh Mặc, không chạm tới được.

Trong thoáng chốc hắn mới hoàn hồn lại, à, hắn không phải là người trong ký ức.

Hoàng Đào trải qua lần thứ hai suy sụp, nàng vội vàng tế ra lưu hoả, khóc tự thuật lại tình huống của Cố Kinh Mặc, cầu Vân Túc Nịnh và phu thê Vân thị mau tới cứu Cố Kinh Mặc.

Vị trí của họ, người Vân gia không tiện chạy đến, liền dùng cách hao linh lực truyền vật phẩm từ xa đến.

Hoàng Đào nghĩ là bọn họ cho đan dược, ngay lập tức đút cho Cố Kinh Mặc, sau đó cầm tay Cố Kinh Mặc gọi: "Ma Tôn! Ma Tôn! Người tỉnh lại đi! Đại phôi đản, người tỉnh đi!"

Hai tay Hoàng Đào đều đang run, mất khống chế mà run rẩy, nàng sợ hãi, nàng không thể tưởng tượng được bản thân lại trơ mắt nhìn chủ nhân thứ hai qua đời.

Cũng may nàng nghe được giọng nói yếu ớt của Cố Kinh Mặc: "Khóc cái gì. . ."

Hoàng Đào liền lau sạch nước mắt, sợ tầm nhìn bị ngăn cản không thấy rõ thì thật sự nhìn thấy Cố Kinh Mặc sống lại.

Nàng kinh hỉ vạn phần, nhất thời nói năng lộn xộn.

Tu Trúc thiên tôn cũng qua xem xét tình trạng của Cố Kinh Mặc, cầm cổ tay Cố Kinh Mặc kiểm tra xong thì nói: "Ta có thể cho ngươi một toa thuốc, mặc dù dược liệu khó tìm nhưng là biện pháp ôn hoà nhất. Ngươi e là phải mất hết tu vi tu luyện từ đầu mới có thể ổn định tổn thương trong cơ thể, nhưng tư chất của ngươi vô cùng tốt, kinh mạch đã mở rộng, tu luyện lại lần nữa cũng sẽ nhanh hơn so với trước."

"Ừm, nếu là Tu Trúc lão. . . Lão thiên tôn nói, ta tin."

Tu Trúc lão nhân mặc dù cứng nhắc, nhưng nhân phẩm lại đáng tin.

*

Huyền Tụng cuối cùng mở mắt, thở ra một hơi.

Chuyện đầu tiên hắn làm là giương mắt nhìn về phía Cố Kinh Mặc, dường như xác nhận lại Cố Kinh Mặc thời khắc này bình yên vô sự mới có thể khiến cho hắn an tâm.

Nhìn thấy Cố Kinh Mặc nghi hoặc nhìn mình, hắn chỉ có thể an ủi: "Tốt."

Cố Kinh Mặc lập tức tới chiếu cố Hoàng Đào.

Huyền Tụng đứng lên, nhìn thấy Vân Túc Nịnh chắp tay thi lễ với mình thì vẻ mặt của hắn đã không còn ghét bỏ như trước.

Hắn vốn cho là, Vân Túc Nịnh là vì an nguy của sơn cốc mới lựa chọn giữ bí mật bảo thủ như vậy.

Xem qua ký ức của Hoàng Đào hắn mới hiểu được thời khắc này vân ngoại đan đã bị Cố Kinh Mặc hấp thu, nếu vẫn muốn có vân ngoại đan, chỉ có thể tế luyện máu tim của Cố Kinh Mặc.

Vân Túc Nịnh không phải đang bảo vệ Tố Lưu Quang cốc, mà là bảo vệ Cố Kinh Mặc.

Vân ngoại đan có thể là một loại thuốc cực kì đặc thù, không huỷ được, coi như dùng hết phương pháp cũng có thể ngưng tụ lại lần nữa.

Trừ phi bị ai sử dụng đồng thời hấp thu.

Dùng cách ăn mòn máu thịt ép buộc bọn họ, cũng là không muốn bọn họ sau này dùng vân ngoại đan đi cứu những bộ xương kia.

Tu giả Tố Lưu Quang cốc ban đầu cũng không tin tưởng Cố Kinh Mặc, cho đến khi Cố Kinh Mặc thật sự vì bọn họ giữ bí mật, sau này mang tiếng xấu thì vẫn một mực tại bảo vệ Tố Lưu Quang cốc, bọn họ mới hoàn toàn tín nhiệm.

Bọn họ không phải không nguyện ý giao ra vân ngoại đan, mà là muốn đưa vân ngoại đan cho người xứng đáng, không thể rơi vào tay kẻ xấu.

Cứu Cố Kinh Mặc, bọn họ nguyện ý.

Trong ký ức của Hoàng Đào, khi Huyền Tụng thấy Cố Kinh Mặc cho Vân Túc Nịnh một lời hứa, hắn cũng hoàn toàn hiểu được.

Cố Kinh Mặc lựa chọn tin tưởng hắn, nếu như hắn truyền tin tức này ra, tính mạng Cố Kinh Mặc sẽ bị tổn hại.

Với Cố Kinh Mặc, hắn đã là người có thể phó thác tính mạng sao?

"Huyền Tụng, sao Hoàng Đào lại nhíu mày vậy?" Cố Kinh Mặc đột nhiên kinh hô một tiếng.

Huyền Tụng nhìn sang, trả lời: "Nàng ta vừa mới trải qua toàn bộ hồi ức, đau đầu là bình thường."

"Có thể làm dịu không?"

"Cố Kinh Mặc, khi ta tọa hóa ngươi đã từng lo lắng như vậy chưa?"

". . ." Cố Kinh Mặc ngậm miệng không nói, quay đầu lại hỏi Vân Túc Nịnh: "Nên cho uống chút nước hay không?"

Trong nháy mắt Huyền Tụng hít thở không thông, chỉ có thể tự an ủi mình, nàng và Hoàng Đào quen biết lâu hơn, không thể giận cái này.

Hắn điều chỉnh tốt tâm tình, mới ngồi lại bên cạnh bàn, một tay đặt bàn nói: "Ngươi có từng nghĩ tới, kẻ ném đồ vật trong chuông vạn bảo của ngươi ra ngoài, dẫn ngươi đi tìm người, có thể là muốn vân ngoại đan trong máu của ngươi?"

Cố Kinh Mặc biết được Huyền Tụng đã có suy đoán, cuối cùng đứng ở trước mặt Huyền Tụng: "Ngươi cũng nghĩ như vậy?"

Huyền Tụng gật đầu: "Người này hiển nhiên không phải là đối thủ của ngươi, chỉ có thể dùng bàng môn tà đạo hại ngươi, hại ngươi thanh danh bị bôi nhọ, bị mọi người truy sát cũng là hắn. Tiếc là những người kia chậm chạp không động thủ khiến hắn nóng lòng, lại thiết kế làm ngươi và Tu Trúc lâm vào nguy hiểm, như vậy ngươi sẽ không thể tiếp tục bảo vệ Tố Lưu Quang cốc.

"Hắn không nghĩ tới, Tố Lưu Quang cốc ấy vậy mà cho ngươi dùng vân ngoại đan, lúc này cũng chỉ có thể giết ngươi lấy máu đầu tim của ngươi, vẫn dùng cách cũ từng chút từng chút mài chết ngươi, e là hắn sẽ luôn ở chỗ tối chờ đến khi ngươi chết."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top