Chương 12 (1) - "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
Editor: Lam Phi Ngư
Hai ngày trước.
Vì không đủ điểm tích lũy để 'gán nợ', Lâm Ngạn Minh và Thời An bị ép trở thành một thành viên của tiểu đội này.
Nói dễ nghe chút thì là thành viên, còn nói khó nghe thì chính là mồi nhử.
Theo lời người dẫn đội nói lúc đầu là: "Chừng nào tụi mày giúp bọn tao kiếm đủ số điểm tích lũy con ma vật kia mang tới thì tao sẽ thả cho bọn mày đi."
Hai ngày sau.
Tiểu đội trả đồng hồ lại cho Lâm Ngạn Minh và Thời An, bảo bọn họ cút đi càng xa càng tốt.
Thời An lưu luyến không rời nhìn bóng lưng chạy trối chết của đám người kia, hỏi: "Vì sao bọn họ không đi chung với bọn mình nữa vậy?"
Lâm Ngạn Minh: "..."
Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa hả?
— Từ sau khi hai người họ trở thành mồi nhử, cả tiểu đội không hề gặp được bất kì con ma vật nào.
Càng quan trọng hơn là, Thời An thật sự ăn quá nhiều.
Ở chung hai ngày ngắn ngủi mà lượng đồ ăn tồn kho của cả tiểu đội đã bị một mình Thời An ăn hết hầu như không sót lại chút gì. Nếu còn tiếp tục như vậy thì số điểm tích lũy của đám người đó tuyệt đối sẽ số vào chẳng bằng số ra.
Quả thực chính là hai đứa cái gì cũng không biết làm, mà làm gì cũng chẳng xong. (Editor: Ăn hại là có thiệt :)))
Ngay sau đó hai người bị đạp ra khỏi tiểu đội một cách không hề do dự.
Lâm Ngạn Minh sống không có gì luyến tiếc thở dài một hơi, lần đầu tiên cậu ta cảm thấp tuyệt vọng với những ngày khảo hạch tiếp theo đến thế.
Thời An cúi đầu nghiên cứu đồng hồ cả buổi, nói: "Tiếp theo đi hướng đông đi."
Lâm Ngạn Minh liếc mắt nhìn bản đồ.
Hiện tại bọn họ đang ở chỗ ranh giới giao nhau của khu sa mạc và khu rừng mưa. Độ khó của khu rừng mưa khá cao, những tân sinh trình độ cao khẳng định đều ở khu này. Bây giờ biện pháp tốt nhất chính là vượt qua khu rừng mưa, đi về khu rừng rậm phía đông. Khu đó có độ khó vừa phải, hẳn có thể tùy ý một chút.
— Đi xa hơn về phía đông là một khu vực xám xịt.
Khu đất khô cằn.
Khu vực nguy hiểm cấp S.
Thế nhưng, Lâm Ngạn Minh không hề nhìn về hướng đó.
Dẫu sao một nhân loại đầu óc bình thường sao có thể chủ động đi vào khu vực đấy được?
Cậu ta trực tiếp trả lời: "Được thôi, vậy đi về phía đông nào."
Ở nơi khác.
Triệu Xã dẫn đội viên của gã đi thẳng về phía trước.
Gã tập hợp một đám tân sinh tạm thời tạo thành một tiểu đội.
Thành viên có tổng cộng tám người. Tuy rằng thực lực và thành tích đều không tính là quá kém nhưng cũng không có gì nổi trội.
Chính bởi vì thế, bọn họ mới cùng đi với nhau, lợi dụng ưu thế nhân số để phục kích ma vật, kiếm điểm tích lũy.
Ban đầu bọn họ vẫn luôn đi trong khu rừng mưa, nhưng vì khu rừng mưa đã bị một đội khác mạnh hơn chiếm lĩnh nên bọn họ mới không thể không di chuyển về phía rìa khu vực, tới vùng giáp ranh giữa khu rừng mưa và khu sa mạc.
Không khí trong đội ngũ vô cùng nặng nề.
Không ai có thể vui vẻ sau hai ngày liên tục không thu hoạch được gì mà còn mất đi phần lớn lương thực tích trữ.
Đột nhiên, một thành viên trong đội cảm nhận được gì đó, vẻ mặt cô nàng cứng lại, thận trọng nói: "Cẩn thận."
Mọi người lập tức rùng mình.
Rừng rậm phía trước thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh, thực vật loài dương xỉ dày đặc so le nhau, to lớn che khuất bầu trời, không khí ẩm ướt rậm rạp, khiến người ta có một loại ảo giác không thở nổi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân sột soạt, dao động ma lực mơ hồ càng ngày càng rõ rệt.
Dáng người quen thuộc xuất hiện trước mắt đám người.
Triệu Xã hơi nheo đôi mắt lại: "Thời Thụy, khu rừng mưa đã là của các người rồi, các người còn tính làm gì hả?"
Mấy người còn lại cũng dồn dập nâng cao 200% tinh thần, cảnh giác nhìn chằm chằm đám người trước mặt, giống như đã chuẩn bị tốt việc đánh giáp lá cà.
Thời Thụy mỉm cười.
Cậu ta lớn lên có vài phần giống Thời An, nhưng nếu so với Thời An thì lại nhiều hơn mấy phần phong độ của người trí thức: "Yên tâm đi, tôi không có ác ý."
"Tôi nghe nói gần đây các cậu có đi chung với anh trai tôi?"
Triệu Xã híp híp hai mắt, không trả lời.
Thời Thụy: "Đừng cảnh giác như vậy, tôi tìm anh ấy chỉ để giải quyết một ít tranh chấp lúc trước mà thôi."
Cậu ta chỉ chỉ Đoạn Hoa đứng sau lưng mình, nói: "Trước đó bạn tôi và anh trai có một chút mâu thuẫn nho nhỏ, nên muốn nhân cơ hội này nói xin lỗi với anh ấy."
Triệu Xã cực kì không khách khí hừ lạnh một tiếng: "Xin lỗi? Ngay trong khảo hạch thực chiến? Các người trái lại thật sự biết chọn dịp đấy."
Mấy tin đồn kia gã cũng đã nghe qua không ít, tuy gã không có hảo cảm gì nhiều với loại phế vật như Thời An, thế nhưng loại người như Thời Thụy gã gặp nhiều rồi. Tuy trong đó có một phần nguyên nhân là do con trai trưởng nhu nhược, nhưng là một đứa con riêng lại được người trong tộc nhận về, còn có thể được nâng lên làm người được lựa chọn thành người thừa kế, gã không cảm thấy người này sẽ có thể là một đứa ngốc ngây thơ ngọt ngào nhiệt tình giúp đỡ người khác.
"Đừng ôm địch ý lớn đến vậy với bọn tôi chứ, tôi chỉ muốn biết hướng đi của anh trai mình thôi mà."
"Bọn tôi đã tách khỏi Thời An lâu rồi." Triệu Xã lạnh lùng nói.
"Về phần cậu ta đi nơi nào, bọn tôi không quản được, cũng không muốn quản."
Dứt lời, gã phất tay với vài đội viên sau lưng mình.
Mấy người có trật tự lùi về phía sau, dường như vẫn còn đề phòng đám người trước mặt đột nhiên nổi loạn.
Thế nhưng, Thời Thụy cũng không làm gì họ, chỉ đứng nhìn tiểu đội biến mất trước mặt mình.
Đợi khi bóng lưng đám người bị rừng rậm che phủ, Đoạn Hoa mới có chút vội vã mở miệng hỏi: "Thời Thụy, sao cậu không truy hỏi nhiều thêm chút nữa?"
Thời Thụy: "Không cần thiết."
Cậu ta nheo mắt nở nụ cười: "Tôi chỉ không xác định được anh trai tôi có phải đang đi cùng đường với họ không thôi. Hiện tại tôi đã có được đáp án chính xác."
Thời Thụy mở bản đồ trên đồng hồ của mình, tỉ mỉ xem xét trong chốc lát:
"Căn cứ vào hướng đến của đội này, kết hợp với địa hình xung quanh và trình độ thực lực phân phối của các khu vực, anh trai tôi có lẽ là đang đi về khu rừng rậm phía đông."
"Vậy chúng ta mau đi qua đó đi!" Đoạn Hoa thoạt nhìn còn sốt ruột hơn cả Thời Thụy.
Ngày hôm đó gã dẫn người chặn Thời An nhưng lại bị Mục Hành bắt gặp.
Việc này đã rất xui xẻo, kết quả hiện tại Mục Hành vậy mà lại trở thành giám khảo vòng thứ ba của bọn họ!
Chuyện đó luôn quẩn quanh trong lòng gã, khiến lòng gã bất an, rất lâu vẫn không thể quên được. Dù có dùng cách gì thì gã nhất định phải giải quyết chuyện này trong vòng khảo hạch thứ ba, tuyệt đối không thể để chuyện này ảnh hưởng đến việc nhập học của chính mình...Tuyệt đối không thể!
Đoạn Hoa không khỏi thầm nắm chặt nắm tay, giống như người tuyệt vọng bắt được sợi tơ nhện duy nhất rủ xuống trước mắt.
"Sau khi gặp mặt, cậu định làm gì?" Thời Thụy thình lình nói.
Đoạn Hoa sững sờ: "...Xin, xin lỗi chứ gì nữa."
"Tuy tôi cũng rất đồng ý với hành vi của cậu, nhưng mà... nói xin lỗi với anh ấy có tác dụng gì đâu?" Thời Thụy thở dài, tiếp tục nói: "Những chuyện cậu làm chẳng phải đã bị Mục trưởng quan thấy rồi đúng không?"
Đoạn Hoa giật mình.
Đúng vậy, xin lỗi với Thời An có tác dụng gì đâu.
Còn tiếp.
Editor:
Mn cùng đón xem màn biểu diễn của em trai trà xanh - Thời Thụy ở chương sau nhé <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top