chương 26: xấu hổ
" Đừng giở trò với tôi "
Mạnh Uy chỉ kịp nghe anh hai nói như vậy trước khi cửa phòng bị đóng sầm lại bỏ cậu bơ vơ ở ngoài.
Cậu không hiểu mình làm thiếu bước nào hay là thể hiện chưa đủ nổi loạn mà anh hai chỉ liếc mắt một cái đã không thèm để ý mình nữa.
Hay là vẫn chưa đủ đô anh ấy?
Mạnh Uy vội lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình " Không thể nào, bình thường nếu như thế này thì..." Mạnh Uy thật sự không dám nghĩ thêm.
" Tính ra anh hai tuổi cũng không còn trẻ, chắc là...già rồi nên hết sức..."
Nếu bác sĩ Trần nghe được câu này đảm bảo liền nghiến răng nghiến lợi, còn sức hay không có lẽ Trần Huy mới là người hiểu rõ nhất.
Mạnh Uy ngồi bẹp xuống nền nhà trước cửa phòng Đông Thăng, lưng cậu tựa vào cánh cửa được làm từ gỗ cao cấp, cậu biết thường vào giờ này anh hai sẽ làm việc, lúc trước khi còn đi học cậu sẽ ngồi bên cạnh anh hai học bài, không gian yên lặng đến nổi nghe rõ tiếng lật giấy cùng tiếng thở đều đều của cả hai. Mạnh Uy hồi tưởng một chút, cảm thấy lúc đó thật vui vẻ biết bao.
" Hay là ngủ rồi nhỉ? "
Mạnh Uy nghĩ hôm nay anh hai phải chạy đi chạy lại tìm mình nên nhất định rất mệt mà đi ngủ sớm, nhưng rất nhanh suy nghĩ này lại bị bản thân phủ nhận.
" Chắc không đâu...chắc là...đang đọc sách...? "
Mạnh Uy ở bên ngoài cả buổi đều vò đầu bứt tóc, cũng không biết bản thân vì sao ngủ và ngủ từ lúc nào.
2h sáng
Đông Thăng đang ngủ vì ác mộng mà giật mình thức giấc, anh nhìn trần nhà, hai bên thái dương đổ đầy mồ hôi, cơ thể cũng gần như căng cứng, có lẽ vì dạo này làm việc quá độ mà sức khoẻ cũng bị ảnh hưởng. Đông Thăng vỗ vỗ trán mình, cảm nhận cơ thể có hơi nóng.
Anh cầm cốc nước rỗng trên tủ đầu giường mở cửa ra ngoài định lấy nước không ngờ lại bị cảnh tượng ngoài sofa làm cho giật mình, Mạnh Uy ngồi tựa ngay ngắn trên sofa, hai tay khoanh trước ngực, cơ thể đang được trùm bằng một chiếc chăn bông.
Đông Thăng quan sát một chút liền xác định là nó đã ngủ rồi.
Mạnh Uy rất dễ ngủ, thường thì khi ngồi trên ghế hay bất kì chỗ bất tiện nào cậu cũng có thể ngủ được, Đông Thăng đã nhiều lần thấy thằng nhóc kia ngồi trên ghế bàn ăn ngủ gục khi mình làm cơm rồi.
Đông Thăng đặt ly nước lên bàn, anh đứng bên cạnh nhìn nó một lát, đây là thằng nhóc anh nuôi từ nhỏ đến lớn làm sao anh có thể không quan tâm nó được, nhưng mà bản thân anh hiện tại cũng rất rối, anh không biết phải đối diện với nó bằng cách nào. Đông Thăng chọn cách không nói cho nó biết cũng đã là một loại để tâm, vì để tâm nên không muốn nó bị đả kích.
Cũng không biết qua bao nhiêu phút, Mạnh Uy lại vì cái lạnh mà trở mình nghiêng sang sau đó lại mở mắt ra, cậu thấy anh hai đang đứng trước mặt nhìn mình.
" Anh... "
Đông Thăng sờ gương mặt ửng đỏ của nó một cái rồi nhanh chóng rút tay lại " Vẫn chưa phá được án, đừng để cơ thể đổ bệnh ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của bên cậu. "
Mạnh Uy cũng cảm nhận được mình đang rất nóng, cậu mở miệng nhưng lại cứ ấp úng không nói gì cuối cùng dùng một tay nắm lấy góc áo Đông Thăng nói " Ngủ ở đây một đêm cũng không mất mát, chí ích cũng có thể lại cùng anh nói vài câu "
Đông Thăng cứ tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại một lần" Cậu nói gì? "
" Em... "
Mạnh Uy biết anh rất chú ý sức khỏe của cậu, vì lúc nhỏ cậu từng sốt cao mấy ngày liền nên sức đề kháng không tốt, cứ hễ ngủ không đàng hoàng sẽ bị bệnh, tuy không đến nổi quá yếu ớt nhưng khi bệnh ai lại không mệt cơ chứ. Đông Thăng tuyệt đối không cho phép cậu đùa giỡn với sức khỏe, dùng nó để làm con chủ bài cuối cùng.
" Về phòng ngủ "
Đông Thăng vừa nói vừa mở điện thoại lên, muốn gọi cho người mang thuốc đến, thuốc cảm thông thường trong nhà đã hết.
Mạnh Uy vẫn nắm chặt góc áo anh không buông, cậu ngước cao lên nhìn anh. Ánh mắt Mạnh Uy ngậm nước chứa đầy phiền muộn, Đông Thăng cảm thấy chỉ cần nó chớp mắt một cái thì nước bên trong sẽ ồ ạt chảy ra ngoài.
Anh không muốn nhắc đến liền tránh mắt sang nơi khác.
Mạnh Uy vội vàng lau đi nước mắt còn chưa có chảy ra " Em thật sự muốn biết em đã làm sai điều gì, nếu như em làm sai anh phạt em như thế nào cũng được, anh hai đừng bỏ mặc em có được không, ở sở cảnh sát anh không nhận người thân, về nhà cũng không muốn liếc nhìn em một cái, anh như vậy rốt cuộc là tại sao? "
Có lẽ là vì cơn sốt nên Mạnh Uy rất yếu lòng, cậu thở ra một hơi, nói ra hết cũng rất tốt.
Đông Thăng nhìn cậu một lát cuối cùng vẫn không có nói gì, lạnh lùng đi vào phòng, cả nước cũng quên uống.
__________________________________
" Sếp Diệp "
Trần Huy cởi bỏ bao tay hướng Diệp Thanh Nguyên mà đi đến, hiện trường vụ án mới được phong tỏa, phóng viên chầu chực bên ngoài rất nhiều.
" Bác sĩ Trần, thế nào? "
" Nạn nhân tử vong đến hiện tại khoảng 16 tiếng, trên người có rất nhiều vết thương do bị đánh đập trước khi chết, xương sườn có dấu hiệu bị gãy, nguyên nhân chính gây ra cái chết là do động mạch chủ ở cổ bị cắt đứt, khẳng định trước khi bị một nhát ở cổ này đã chịu rất nhiều đau đớn, tình hình cụ thể đợi sau khi giám nghiệm sẽ nói rõ với anh "
Diệp Thanh Nguyên gật gật đầu sau đó lại thăm dò ý kiến của Trần Huy " Cậu cảm thấy với vụ án chúng ta đang theo có liên quan không? "
" Chuyện này... "
" Sếp Trác " Diệp Thanh Nguyên hướng đến Đông Thăng đang đi về phía này mà chào hỏi, Đông Thăng gật đầu với ông lại nhìn sang Trần Huy, cảm giác người bác sĩ Trần có hơi ốm hơn " Là Dương Kiệt "
Sếp Diệp dường như hiểu được ý của anh " Tôi cũng có cảm giác chuyện này có liên quan "
Dương Kiệt là người duy nhất thấy được mặt hung thủ mà ba người họ gặp ở quán bar, hiện tại anh ta chết như vậy không phải là không có cơ sở suy luận.
" Thấy được mặt hung thủ nên bị giết, rất có khả năng " Gia Lãng sau khi đi xung quanh xem thì quay lại, cũng cùng với mọi người nói chuyện.
Mạnh Uy liền tiếp lời " Cũng chưa chắc, có thể là người có thù oán với hắn, hung thủ làm sao biết được Dương Kiệt biết được mặt hắn chứ? Trừ khi hôm ba anh ở quán bar gã ta cũng có mặt ở đấy " Mạnh Uy xoa xoa cánh tay mình " Oa, nghĩ đến đây em có chút lạnh người "
Trần Huy mỉm cười " Cậu sợ sao? "
Mạnh Uy vội vàng xua tay " Không a, em là cảnh sát sao có thể sợ hắn, em chỉ cảm thấy nếu là thật thì tên này quá biến thái càng vô cùng tự tin "
" Hiện tại về sở trước đã đừng ở đây đoán mò, trước hết bắt cho được tên làm giày kia đã "
" Được "
_____________________________________
" Trần Huy, sức khỏe cậu đã ổn chưa? Sao lại vội vàng đi làm thế? "
Lại là bộ ba " cán bộ " uống nước cùng nhau, Trần Huy trẻ tuổi nhất cũng là nhân vật được hai người còn lại để tâm hơn.
" Em không sao, cơ thể chỉ hơi suy nhược một chút ở bệnh viện vài ngày đã khỏe rồi "
" Đừng làm việc quá sức, chú ý một chút "
Nghe sếp Diệp Khuyên nhủ, Trần Huy khẽ gật đầu vâng một tiếng rồi lại không có nói gì. Diệp Thanh Nguyên cảm thấy không khí hôm nay có chút lạ, chính là ở chỗ hai người còn lại, lúc nãy ông rủ cùng nhau xuống nhà ăn Trần Huy lại còn muốn tìm lý do từ chối, là sao đây? Giận nhau sao?
Trần Huy tuy mấy ngày trước có nói chuyện qua điện thoại với sếp Trác nhưng hiện tại mặt đối mặt như thế này anh không thể nào tiếp thu nổi, nhất là sau khi đã làm chuyện xấu kia sau có thể lại anh anh tôi tôi làm bạn bè được cơ chứ?
" Sếp Trác, cậu sao thế, không nói gì sao? "
Đông Thăng nhìn bên ngoài có vẻ ngồi yên từ nãy đến giờ nhưng thực chất mắt vẫn luôn len lén nhìn người ngồi đối diện mình xem trạng thái người nọ như thế nào, từ nhỏ đến giờ việc không quan minh chính đại nhất mà Đông Thăng làm chính là chuyện này.
" Khụ, không có gì, tôi hơi khát "
Đông Thăng chột dạ nhìn sang hướng khác sau đó lại cầm ly nước của mình lên uống một ngụm, từ chỗ của Trần Huy có thể nhìn thấy yết hầu nam tính nhấp nhô cùng xương hàm vô cùng thu hút của hắn.
" Hai cậu có chuyện gì à? "
"..."
" Không "
Là Trần Huy trả lời, chuyện này nếu có người thứ ba biết anh nhất định không biết nên cắt cái mặt mình bỏ hay là tự chôn cả người.
Đông Thăng im lặng nhìn Trần Huy, nhìn thấy ánh mắt chột dạ của người kia, hắn như có như không lén lút cong lên một đường ở môi,
đáng yêu~
Trái tim một xử nam gần 30 mới bóc tem vài ngày trước bỗng trở nên rung rinh.
Diệp Thanh Nguyên vỗ vỗ vai Trần Huy " Vậy thì tốt, nếu có chuyện gì cũng có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau, đều là người một nhà cả, anh em không chấp nhau chuyện nhỏ nhặt "
Trần Huy thầm phản đối trong lòng, sau anh không vỗ vai anh ta sao không nhìn anh ta mà nói, như vầy cứ như tôi nhỏ nhất tôi là trẻ con cần được dạy bảo vậy chứ!!!
Cơ mà khoan đã...
Anh em?
Trần Huy ở trước mặt hai người đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi bỗng đỏ mặt tía tai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top