Phiên ngoại 2. Con trai

...... Từ khi sinh con trai Quý Dương, Quý Hàn tỏ vẻ, hắn đã gặp được cảnh ngộ bị vợ vắng vẻ, hắn vô cùng hối hận vì sao lại muốn có con sớm như vậy?

Vào thời điểm Quý Dương còn nhỏ, toàn bộ sự chú ý của Diêu Vi đều đặt ở việc chăm sóc con trai, thời điểm quan tâm hắn đều ít đến đáng thương!

Thật vất vả Quý Dương được bốn tuổi, Quý Hàn nỗ lực thuyết phục Diêu Vi, muốn rèn luyện tính độc lập cho con, sau đó liền liên hệ một nhà trẻ không tồi, đem Quý Dương đang không ngừng khóc nháo đẩy vào.

Khi hắn cho rằng được khôi phục lại thế giới hai người, Diêu Vi lại tìm được công việc bên ngoài, muốn ra ngoài làm việc! Mỹ danh rằng không muốn làm bà chủ trong gia đình, trở thành bà thím già!

Việc này, Quý Hàn không dám nói thêm gì với vợ, chỉ có thể đem oán niệm chôn sâu trong lòng, căm giận cắn khăn tay nhỏ.....

Cuối tuần hai người đều không đi làm, Diêu Vi lại đón Quý Dương từ nhà trẻ trở về, Quý Dương cách bốn năm ngày chưa được thấy mẹ, cực kỳ dính Diêu Vi.

Thời điểm để hắn tiếp tục đi nhà trẻ, hắn thế nào cũng không chịu đi!

Cuối cùng là Diêu Vi đau lòng con trai nên thỏa hiệp, cùng nhà trẻ thương lượng, để Quý Dương không cần vào ký túc xá, một tuần mới trở về một lần, cô cũng luyến tiếc.

Sau đó việc đón đưa Quý Dương mỗi lần đi nhà trẻ, đều giao cho Quý Hàn, ai bảo hắn là ba đâu!

Vì thế, tiểu Quý Dương cũng kháng nghị qua như thế nào không phải mẹ đưa hắn đi học, Quý Hàn cười lạnh: "Không muốn để ba đưa cũng được, vậy vào kí túc xá ở đi!"

Tiểu Quý Dương lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, đôi mắt đen ủy khuất chớp chớp..... Ba không có một chút ôn nhu giống như mẹ..... Ô ô..... Thật muốn mỗi ngày đều là mẹ đưa hắn đi học a.....

"Ba ba ~ con có thể muộn mấy năm rồi mới đi học sao?" Tiểu Quý Dương ngồi ở đằng sau chu miệng nhỏ nãi thanh nãi khí hỏi: "Trong lớp học con là người nhỏ tuổi nhất."

"Nói bậy! Lần trước ba còn nhìn thấy một bé gái vẫn chưa đi đường được trong lớp con." Quý Hàn nhìn thẳng dòng xe cộ phía trước, khuôn mặt nghiêm túc, vạch trần bản lĩnh trợn mắt nói dối của con trai.

"A nga ~ Tiểu Quả Quả không phải học lớp con! Lão sư tỷ tỷ nói, tháng sáu này Tiểu Quả Quả sẽ chuyển đi." Quý Dương nỗ lực chớp đôi mắt đen như quả nho, thể hiện bản thân rất chân thành.

"Vậy cũng không được, con là nam tử hán, sao có thể so đo cùng nữ hài." Quý Hàn phủ quyết đề nghĩ muộn mấy năm rồi đi học của con trai, chê cười, nếu đáp ứng rồi, như vậy tính phúc của hắn chả nhẽ lại muộn thêm mấy năm?

Quý Dương ủy khuất rũ xuống lông mi, thanh âm nãi thanh nãi khí truyền đến: "Chính là mama nói con còn nhỏ, không tính là nam tử hán."

Quý Hàn lừa dối con trai mặt không đổi sắc: "Nam tử hán phải bồi dưỡng từ nhỏ, con không muốn sau này lớn lên bị người khác cười nhạo là giống cái nữ hài tử đi?"

Quý Dương lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Con mới không cần giống nữ hài tử! Chính là con rất nhớ mama a ~"

Thanh âm nãi thanh nãi khí lại hạ xuống.

"Mỗi ngày buổi sáng cùng buổi tối con đều gặp mama không phải sao? Như thế nào còn nhớ?" Quý Hàn đau đầu, hắn già rồi sao? Vì sao không lý giải được tư duy kì quái của con trai nhà mình?

"Chính là ở nhà trẻ không gặp...... Hơn nữa mỗi ngày buổi tối ba ba còn bá chiếm ma ma, không cho ma ma ngủ cùng con ~" Tiểu Quý Dương ủy khuất lên án ba ba của mình, hắn cũng đã lâu không được ngủ cùng ma ma rồi.

Quý Hàn nghẹn, sau một lúc lâu mới tìm được lý do: "Ba cũng là vì tốt cho con, làm sao sẽ có đứa trẻ lớn như con lại còn muốn ngủ cùng ba ba ma ma! Nói ra sẽ làm các bạn nhỏ khác chê cười con!"

Thanh âm mềm mại của Quý Dương phá lệ đáng yêu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy hưng phấn: "Con có thể ngủ cùng ma ma, không ngủ cùng ba ba, hơn nữa chỉ cần con và ma ma không nói ra ngoài, sẽ không có ai biết nha ~!"

Quý Hàn không còn lời nào để nói, hắn lãnh xuy một tiếng: "Con cũng thật thông minh."

Cuối tuần này hắn có nên đem đứa con trai này đến ở hai đêm nhà nhạc phụ nhạc mẫu?

"Đó là đương nhiên! Ma ma, gia gia, nãi nãi, ông ngoại, bà ngoại, còn có cả lão sư tỷ tỷ đều nói Dương Dương chính là bảo bảo thông minh nhất trên đời này ~" Vẻ mặt Quý Dương đắc ý dạt dào, không hề phát hiện ba ba hắn có chủ ý đưa hắn đi lúc cuối tuần.

"Được rồi, đừng khoe khoang nữa, đến trường học rồi, chính con tự đi vào, đừng lạc đường, đến lúc đó lại khóc nhè." Quý Hàn xuống xe, mở ra cửa xe đằng sau, ôm Quý Dương đang đeo cặp sách Cậu Bé Bọt Biển xuống.

"Hôm nào cũng là con tự mình đi vào ~" Quý Dương đội xong mũ nhỏ, cúi đầu nói thầm, hắn cũng không phải mù đường, mỗi ngày đều đi, như thế nào sẽ còn lạc đường?

Nhìn tiểu Quý Dương chân ngắn chạy vào cửa nhà trẻ, trong lòng Quý Hàn thở dài một hơi, đồng thời nhịn không được đắc ý, con trai hắn không giống hắn khi còn nhỏ, mỗi lần đi nhà trẻ bị lạc đường là chuyện thường ngày, mỗi lần đều lớn tiếng khóc, mới gọi được người tới.

Nói lên chuyện lạc đường khi còn nhỏ, Quý Hàn không khỏi nghĩ đến thời điểm lên tiểu học, sau lại hắn thật vất vả mới không còn đi lạc đường.

Khi đó hắn đã mười mấy tuổi, kết quả lại ở vườn trường gặp được một tiểu nữ hài vì lạc đường mà khóc thút thít, kia đúng là Diêu Vi mới bảy tám tuổi....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top