Phiên ngoại 2
Kết ngược nè!
-------------------------
Một khắc mở mắt tỉnh lại, nàng còn cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Nếu không sao có thể nghe được tiếng khóc của Hiên Viên Cảnh Hoằng? Nam nhân lãnh khốc vô tình như hắn cũng sẽ khóc sao?
Ánh nắng mặt trời ấm áp, nhưng đối với người đã lâu không nhìn thấy ánh sáng như nàng thì lại chói mắt vô cùng.
Nàng nhíu mày, nửa khép lại mắt, phát ra thanh âm không thoải mái.
Trong lúc mơ hồ nàng có thể cảm giác được, nam nhân đang chôn mặt trong lòng bàn tay ngây ngẩn cả người, hắn vọt tới trước mặt nàng, đôi mắt chứa đầy nước mắt tràn ngập kích động cùng mừng rỡ.
Nàng nghe được thanh âm khàn khàn của hắn.
"Lan nhi, nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi! Ta thật sự là không phải đang nằm mơ!"
Tim Hiên Viên Cảnh Hoằng đập nhanh, hắn cẩn thận duỗi tay đụng vào gương mặt nàng, sợ hãi cảnh tượng trước mắt mình chỉ là một giấc mộng.
Lan Cơ có chút khó khăn nghiêng mặt tránh đi tay hắn, nàng há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, lại hoảng sợ phát hiện bản thân chỉ có thể phát ra tiếng kêu vô ý thức.
5 năm ngủ say làm nàng tạm thời mất đi khả năng nói chuyện.
"Đừng sợ..... Ta ở đây, ta đi gọi đại phu!" Hiên Viên Cảnh Hoằng thu tay lại, nhìn chằm chằm chú ý bất kỳ tình huống nào của nàng, vui sướng khi nàng tỉnh lại, đồng thời cũng mất mát khi vừa rồi nàng tránh đi tay hắn.
Hiên Viên Cảnh Hoằng muốn đi gọi người, nhưng lại không muốn đem nàng một mình ở trong hoa viên, cho nên hắn bế nàng lên, lấy tốc độ nhanh nhất đi vào phòng.
Chờ sau khi đại phu chẩn bệnh, đưa ra kết luận là thân thể suy yếu, độc tố đã hoàn toàn được giải, các công năng khác của thân thể sẽ chậm rãi hồi phục.
Hiên Viên Cảnh Hoằng cho rằng, chỉ cần nàng tỉnh lại, đời này cho dù hắn chết cũng không luyến tiếc.
Hắn mời đến danh y tốt nhất để điều trị thân thể cho Lan Cơ, mời đến tú nương tốt nhất để may y phục cho nàng, mời đến thợ thủ công tốt nhất để cho nàng trang sức sang quý.
Hắn cho rằng bản thân chỉ cần đối tốt gấp bội với nàng, quan hệ của hai người sẽ càng thân mật, càng hạnh phúc hơn so với trước.
Nhưng hết thảy đây đều là ảo tưởng của hắn.
Lan Cơ sau khi tỉnh lại kháng cự bất cứ người nào tiếp cận, bao gồm hắn, biết được bản thân tạm thời không thể nói chuyện, nàng thậm chí đến một nụ cười cũng chưa có.
Trạng thái Lan Cơ như vậy làm Hiên Viên Cảnh Hoằng vô cùng đau lòng, hắn tìm mọi cách làm nàng vui vẻ, cùng nàng nói chuyện, nhưng trước sau Lan Cơ vẫn không có bất kỳ đáp lại nào, nàng hoặc là ngẩn người suy nghĩ, hoặc là nhìn vào một chỗ nào đó trong phòng phát ngốc, thậm chí ra cửa cũng cự tuyệt.
Tình huống này giằng co đã khoảng hai ba tháng, đến cả ca ca của nàng - Nạp Lan Vân Liệt cũng không có biện pháp.
"Lan nhi, chúng ta thành thân được không? Nàng ngủ một giấc là 5 năm, hôn lễ của chúng ta cũng đã kéo dài rất lâu rồi." Hiên Viên Cảnh Hoằng ôn nhu nói.
5 năm trước, tâm nguyện của nàng là gả cho hắn.
Nhưng hiện tại..... Nàng lắc đầu, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào hoa văn trên chăn.
Nàng hiện giờ không đi được nhiều, mỗi ngày phạm vi hoạt động không phải là trên giường thì cũng là trong phòng.
Cho dù nàng cự tuyệt làm tâm hắn nhỏ máu nhưng Hiên Viên Cảnh Hoằng vẫn lộ ra ý cười ôn nhu, kiên nhẫn hỏi: "Vì sao? Nàng xem, ta không danh không phận thủ nàng 5 năm, dù sao cũng phải cho ta một cái công đạo chứ?"
Thủ nàng 5 năm? Vì sao?
Lan Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt thanh triệt lộ ra hoài nghi cùng nghi vấn.
"Ta....." Hiên Viên Cảnh Hoằng bỗng nhiên không nói nên lời, cổ họng nghẹn lại.
"Là ta sai, ta hối hận..... Lúc trước đối xử với nàng như vậy, nàng có thể tha thứ cho ta không?" Thanh âm hắn run rẩy, nói với nàng câu này.
Lan Cơ lại cúi đầu, Hiên Viên Cảnh Hoằng cho rằng nàng sẽ không đáp lại, lúc này lại nghe được một tiếng ừ cực nhẹ.
Hắn cực kỳ vui sướng, nụ cười hiện rõ trên mặt.
"Vậy nàng..... Hiện tại còn nguyện ý gả cho ta không?" Nói ra những lời này, trong lòng hắn vẫn thấp thỏm bất an.
Quả nhiên, Lan Cơ lắc đầu, ánh mắt nàng mang theo tia cầu xin nhìn hắn, môi mấp máy, tuy không phát ra thanh âm, nhưng Hiên Viên Cảnh Hoằng có thể biết rõ nàng đang nói gì, hắn đã học môi ngữ.
"..... Thả ta đi....."
Ba chữ cực kỳ đơn giản nhưng lại làm nụ cười trên mặt hắn dần biến mất.
"Không sao, hiện tại thân thể nàng còn chưa khôi phục, quy trình tổ chức hôn lễ rườm rà, khẳng định sẽ làm nàng mệt chết, chờ sau này thân thể nàng hoàn toàn khôi phục, chúng ta lại tới thảo luận chuyện này sau." Hắn làm bộ không hiểu ý của nàng, không nghe được, nhưng cảm giác hít thở không thông bao trùm lên cả người hắn.
Thả nàng rời đi? Đó là chuyện không thể nào, trừ phi hắn chết.
Lan Cơ thất vọng rũ mắt xuống, không nhìn hắn.
"Ta đi phòng bếp xem thuốc của nàng đã xong chưa." Hiên Viên Cảnh Hoằng tìm cớ rời đi, hắn sợ hắn sẽ thất thố trước mặt nàng.
Sau đó Lan Cơ lại tìm cơ hội đề ra hai lần, nhưng đều bị hắn làm bộ không biết mà bỏ qua.
Thân thể của nàng dần khôi phục, có thể xuống giường đi đường, ngón tay cũng có thể cầm bút lông.
Nàng tận lực đem mấy chữ kia viết đoan chính rõ ràng, nhưng bởi vì lực đạo không đủ, chữ kém không ít so với trước kia.
Hiên Viên Cảnh Hoằng từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy thư mà nàng viết cho hắn, trên đó có vài từ ít ỏi nhưng cũng đủ để biểu đạt ý tứ muốn rời đi của nàng, hắn không thể lại giả vờ câm điếc được nữa.
Hắn nhìn Lan Cơ, ngón tay siết chặt lấy tờ giấy đến mức khớp xương trắng bệch lộ ra ngoài.
"Vì sao?" Hai chữ từ trong cổ họng hắn phun ra vô cùng gian nan, hắn lô ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Nàng không yêu ta sao?"
Lan Cơ lắc đầu, trong ánh mắt xuất hiện cầu xin cùng thống khổ, nàng muốn rời đi, những chuyện như ác mộng này nàng không muốn trải qua một lần nữa.
"Cho ta một lý do, nếu không ta sẽ không để nàng đi." Hiên Viên Cảnh Hoằng thừa nhận bản thân mình ích kỷ, nhưng mà..... Hắn thống khổ thủ nàng 5 năm, sau khi tỉnh lại nàng muốn rời khỏi hắn?
"Ta....." Nàng hơi hé miệng, khuôn mặt thống khổ, không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Được, không cần miễn cưỡng bản thân, chuyện này dừng ở đây, ta không muốn nàng nhắc tới chuyện này lần nữa, nàng không muốn thành thân cũng không sao, ta có thể chờ, nhưng mà nàng không thể rời khỏi ta." Hiên Viên Cảnh Hoằng tiến lên ôm chặt lấy nàng, sợ nghe được những lời không muốn nghe.
"Thả....." Lan Cơ giãy giụa, lại bị hắn ôm càng chặt, giống như là muốn khảm nàng vào trong thân thể hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top