Chương 119. Công lược giáo thảo cao lãnh 2 (hơi H)
"Tôi dựa! Người đàn ông kia là ai vậy?!" Có người khiếp sợ.
"Nữ thần của tôi! Vậy mà là hoa đã có chủ?!" Có người bi thương.
"Đừng nói nhảm, không thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của hoa hậu giảng đường sao?" Có người nói.
"Tiêu Nhiên, có thấy cô gái kia không? Là hoa hậu giảng đường trường mình đó, thế nào, đẹp đúng không?" Một nam sinh dùng khuỷu tay thọc bạn tốt bên cạnh.
Diệp Tiêu Nhiên không chút để ý thoáng nhìn qua hướng bạn mình chỉ, khi nhìn thấy gương mặt của Hứa Khanh Điềm, một tia kinh diễm cùng với nghi ngờ lướt qua trong mắt, hắn nhàn nhạt nói: "Cũng tạm."
"Cũng tạm?!" Nam sinh bên cạnh bị đáp án này tức đến hộc máu: "Cô gái xinh đẹp như vậy mà cậu nói tạm được? Cho dù cậu là giáo thảo của trường cũng không thể mắt cao hơn đầu vậy chứ? Người ta là sinh viên ngành ngoại ngữ, có tài hoa có nhan sắc, trong trường này còn có mấy nữ sinh có thể xinh đẹp như cô ấy sao? Khó trách cậu như vậy mà còn không có bạn gái, yêu cầu cũng đừng cao vậy chứ?"
"Vậy thì sao? Cô ấy tên gì?" Diệp Tiêu Nhiên nhàn nhạt hỏi, xoay người đi tới phòng học.
Nam sinh kia bị hai câu nói không liên quan tới nhau của Diệp tiêu Nhiên làm cho sửng sốt, sau khi phản ứng liền cười ha ha, đuối kịp bước chân của Diệp Tiêu Nhiên, làm mặt quỷ nói: "Tôi liền biết! Cô gái xinh đẹp như vậy sẽ không có ai không động tâm! Nếu tôi chưa có bạn gái nhất định sẽ theo đuổi cô ấy, tuy rằng không nhất định sẽ thành công. Ha ha, cô ấy tên Hứa Khanh Điềm, tôi nói cho cậu biết, bạn gái tôi cùng cô ấy cùng hệ, nếu cậu có hứng thú, tôi để bạn gái giúp cậu hẹn cô ấy?"
"Nhàm chán."
"Ai! Không cần thật sao?"
--------------------------
Sau khi học xong, Hứa Khanh Điềm nhận được thông báo cuối tuần có đợt kiểm tra, xem ra mấy ngày nay cô nên giảm bớt thời gian ở trong trò chơi.
Sau tan học cô tính toán đi thư viện trường, cái gọi là ăn trưa cùng bạn học chỉ là dùng để ứng phó Vệ Thần mà thôi.
Cũng may hắn ta không thật sự muốn biết rõ ràng cô có đi ăn cơm cùng bạn học hay không, nếu không, lời nói dối bị chọc thủng quả thực là vô cùng xấu hổ.
Hứa Khanh Điềm mới ra phòng học không bao lâu, một nữ sinh bỗng nhiên gọi cô lại, ngữ khí vô cùng ái muội: "Khanh Điềm, có muốn cùng đi ăn trưa không? Có người mời khách nha!"
Hứa Khanh Điềm quay đầu lại, thấy ánh mắt nữ sinh kia cố ý vô tình liếc vào nam sinh đứng cách đó không xa.
Cô hơi bất đắc dĩ mỉm cười: "Không cần, các cậu đi ăn đi, tôi phải chuẩn bị tư liệu để ôn tập cho bài kiểm tra cuối tuần."
"Ai, vậy được rồi, xem ra người nào đó hôm nay phải thất vọng rồi." Nữ sinh kia nghịch ngợm chớp chớp mắt với Hứa Khanh Điềm.
Hứa Khanh Điềm thu hồi nụ cười, ưu nhã xoay người rời đi.
Tình huống này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần trong ngày, cô đã quen thuộc với việc cự tuyệt những nam sinh đó.
Còn Vệ Thần, gia hỏa này đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, độ dày của da mặt tất nhiên không phải là sinh viên đại học như bọn họ có thể so được.
Trên cơ bản, người theo đuổi trong trường, chỉ cần cự tuyệt một lần, rất ít người lại có thể có dũng khí tiếp tục mời lần nữa, bởi vì bọn họ sợ lần thứ hai cũng bị cự tuyệt.
Loại tâm tính này thật ra giúp Hứa Khanh Điềm giảm không ít phiền toái.
Đến giữa trưa, người ở trong thư viện rất ít, Hứa Khanh Điềm tìm được một chỗ tốt để ngồi xem sách, trong một góc yên lặng ở tầng bốn, ngồi ở ghế dài xem sách, điện thoại di động cũng tắt máy.
Thư viện của trường đại học rất lớn, mỗi lần đọc sách đều có rất ít người tới nơi mà cô đang ngồi, nơi này cơ hồ như chưa từng bị người khác phát hiện, ghế dài dựa vào cửa sổ, hai sườn đều là kệ sách, phía trước cũng là một đường ra không rõ ràng với kệ xách đan xen.
Bởi vì trên cửa sổ có bức màn nên Hứa Khanh Điềm chỉ mở ra một phần tư khe cửa, để ánh sáng và không khí bên ngoài tràn vào, vừa không chói mắt cũng không tối tăm, rất thích hợp đọc sách.
Cô gục đầu xuống, tầm mắt dừng trên tranh sách mở trên đùi, đôi chân thon dài trắng nõn bị che lại dưới làn váy trắng, tóc vén lên bên tai để tránh ngăn cản tầm mắt khi đọc sách.
Hứa Khanh Điềm đọc đến mê mẩn, không ngờ tới bên cạnh kệ sách có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Bất tri bất giác, Hứa Khanh Điềm bắt đầu cảm thấy mệt rã rời, cô nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng, buổi chiều không có tiết, cô quyết định nằm trên ghế dài ngủ một lúc rồi lại dậy đọc sách.
Nếu không ở thư viện, có khả năng một buổi chiều lại bị Vệ Thần quấn lấy.
Đem mấy quyển sách chồng lên nhau để làm gối, Hứa Khanh Điềm nằm lên ghế dài, nhắm mắt bắt đầu ngủ trưa, gió nhẹ thổi từ ngoài cửa sổ vào, thân hình nhỏ xinh của cô vừa vặn có thể nằm trên ghế dài.
Đáng tiếc, Hứa Khanh Điềm đang ngủ cũng không biết đôi mắt sau kệ sách vẫn luôn đang nhìn cô, nhìn khuôn mặt cô có chút quen mắt, nhìn tư thế ngủ thanh thuần điềm mỹ của cô, nhìn cô trong lúc ngủ mà lơ đãng lộ ra phía dưới..... Cùng với quần lót ren màu đen như ẩn như hiện.....
Nam sinh đứng sau kệ sách không biết nghĩ tới cái gì, hô hấp vốn nhẹ nhàng dần trở nên thô nặng, dưới háng cũng nổi lên lều trại, nhưng biểu tình trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ.
Hắn không nhanh không chậm đi ra từ sau kệ sách, đứng ở bên ghế dài chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt nghi ngờ dừng ở trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ, tầm mắt lơ đãng nhìn xuống hai luồng tròn trịa căng phồng được quần áo bao bọc lại.
Hắn duỗi tay, động tác nhẹ nhàng vỗ lên cặp vú no đủ, cảm nhận được sự mềm mại cùng với độ ấm ở lòng bàn tay, lều trại dưới háng càng lớn hơn, nhưng chút động tác nhỏ này cũng không làm thiếu nữ tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Thấy vậy, con ngươi hắn trở nên sâu thẳm, một bàn tay vuốt ve giữa hai chân thon dài của thiếu nữ, cảm nhận được một mảnh tinh tế mềm mại.
Trên đùi có dị vật chạm vào làm thiếu nữ bất an giật giật kẹp hai chân lại, thừa dịp này, bàn tay thâm nhập vào hạ thân thiếu nữ, ngón tay có chút run rẩy xoa quần lót ren màu đen, nhẹ nhàng ma sát.
Thiếu nữ trong lúc ngủ mơ theo bản năng kẹp chặt chân, môi đỏ phát ra tiếng rên rỉ vô ý thức.
Ánh mắt nam sinh nhìn cô ngày càng nóng rực, ngón tay thong thả mà kiên định cách quần lót ma sát nơi riêng tư của cô, dần dần..... Hắn cảm giác được quần lót có chút ướt.....
Hắn híp mắt lại, ngón tay bắt đầu tăng thêm lực đạo cách quần lót mà đâm thọc vào hai cánh hoa.
"Ân ~ ...... Nha....." Khuôn mặt thiếu nữ dần ửng hồng, ngọt ngào rên rỉ, quần lót cũng ngày càng ướt.....
Dục hỏa trong mắt nam sinh càng sâu, hắn dùng ngón cái cách quần lót ướt đẫm sờ đến viên hoa hạch đã có chút ngạnh, cố ý dùng sức xoa nắn.
"Ân a....." Thân thể mềm mại nằm trên ghế dài đột nhiên cứng đờ, hai chân bỗng nhiên kẹp chặt lại, nam sinh cảm giác được một cỗ chất lỏng ướt nóng chảy xuống tay, hắn biết, thiếu nữ ở trong mộng bị hắn chơi đến cao trào.
Đồng thời, lúc này cô cũng tỉnh.....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top