Chương 20

Đường thái hậu hắng giọng, bọn họ lập tức im lặng không ai dám nói thêm lời nào nữa.

_ Thái tử phi có lẽ vẫn còn đang bận chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Hoan nhi.

_ Phải đó, làm sao Thái tử phi có thể quên được?

Chân hoàng hậu cũng tiếp lời Đường thái hậu.

...

_ Dĩnh Liên, sao lại không gọi ta dậy chứ?

Ninh Tử Ca vội vội vàng vàng đi rất nhanh để kịp đến yến tiệc ở hoa viên, Thời Dĩnh Liên chạy theo phía sau nàng, nàng ta bĩu môi.

_ Ta thấy hai ngày này muội đã quá khổ cực, ngủ thêm một chút thì có sao?

Ninh Tử Ca chỉ biết thở dài, cũng không đành lòng trách nàng ta thêm câu nào nữa.

Thời Dĩnh Liên vẫn luôn xem nàng như muội muội ruột mà đối đãi rất tốt. Mọi chuyện đều nghĩ cho nàng trước tiên, có thể nói so với Ninh Tử Uyên, nàng ta càng giống một đại tỷ của nàng hơn.

Ninh Tử Ca đi thật nhanh vào nơi diễn ra yến tiệc, mọi người thấy nàng đến đều nhìn chăm chăm vào nàng. Ninh Tử Ca đi đến trước Nữ vương, nàng cung kính cúi đầu.

_ Nhi thần tham kiến Thái hậu, Bệ hạ và Mẫu hậu! Nhi thần đến trễ, xin Bệ hạ thứ lỗi!

_ Thái tử phi không cần đa lễ!

Kỳ Nguyệt gật đầu nhìn nàng, vẻ mặt đầy dịu dàng, Ninh Tử Ca cúi đầu lần nữa.

_ Tạ Bệ hạ!

_ Thái tử phi có phải bận chuẩn bị lễ vật cho Hoan nhi nên mới đến trễ? Hôm trước, ai gia nghe Hướng ma ma nói, con đến thái y viện chọn ra mấy loại dược liệu an thần, cảm thấy không khỏe sao?

Đường thái hậu âu yếm nhìn nàng, Ninh Tử Ca nhẹ mỉm cười, nàng lắc đầu.

_ Bẩm Thái hậu, nhi thần không sao! Dược liệu an thần chính là muốn làm lễ vật cho sinh thần của Điện hạ!

Nghe nàng nói như vậy, Đường thái hậu gật đầu hài lòng, Nữ vương và Hoàng hậu cũng đồng thời nhìn nhau mỉm cười.

_ Vậy lễ vật con đã chuẩn bị cho Hoan nhi là gì? Có thể cho chúng ta cùng xem hay không?

Chân hoàng hậu nói với nàng, bà vừa có ý tò mò vừa đang trêu chọc nàng, Kỳ Nguyệt bật cười thành tiếng. Cả Nữ vương và Hoàng hậu đều muốn nhìn thấy lễ vật mà nàng đã kỳ công chuẩn bị như vậy, khiến cho những người xung quanh cũng hiếu kỳ nhìn vào nàng.

Ninh Tử Ca bối rối, nàng khẽ mím môi liếc nhìn Kỳ Hoan, Kỳ Hoan cũng đang nhìn nàng, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng, không một chút chào đón.

Hai tay Ninh Tử Ca bấu chặt vào vạt áo, nàng chưa từng cảm thấy tự ti như lúc này, nàng sợ khi chiếc túi thơm của nàng dâng lên, người khác sẽ nghĩ rằng nàng đã quá qua loa, sơ sài. Nhưng nàng thiết nghĩ, nàng vốn không biết may vá, đây là lần đầu tiên nàng làm thứ này, là đặt toàn bộ tâm tư tình cảm của nàng vào đây. Người khác không biết cũng không cần biết, chỉ cần Kỳ Hoan không chê trách đã là ân huệ của nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Tử Ca có một chút dao động, nàng thật sự muốn biết Kỳ Hoan sẽ biểu hiện như thế nào khi nhìn thấy chiếc túi thơm nàng tự tay làm lấy.

Nàng hít một hơi thật sâu lấy hết toàn bộ can đảm, Ninh Tử Ca lấy từ trong ống tay áo ra một cái túi thơm nhỏ dâng lên.

Đường thái hậu nhìn thấy liền vui vẻ nói.

_ Thì ra dược liệu là để làm túi hương cho Hoan nhi sao?

_ Đường may này cũng rất lạ, hẳn là do Thái tử phi tự tay may sao?

Chân hoàng hậu cũng mỉm cười tiếp lời, Kỳ Nguyệt nhấp một ngụm rượu hoa đào lại gật gù.

_ Thái tử phi quả là có lòng!

Bà đảo mắt nhìn Kỳ Hoan, nàng khẽ nhíu mày rồi nói.

_ Từ Tĩnh! Mau nhận lễ vật của Thái tử phi!

Từ Tĩnh nhanh chóng tiến đến lễ phép nhận lấy túi thơm từ tay Ninh Tử Ca mang đến cho Kỳ Hoan.

Ninh Tử Uyên nói rất lớn tiếng như để tất cả mọi người nghe thấy lời của nàng.

_ Tử Ca từ khi nào lại biết may vá vậy? Ta còn chưa từng nhìn thấy muội cầm kim đâu?

Ninh Tử Ca bẽn lẽn cúi đầu đầy xấu hổ, nàng quay sang nhìn Kỳ Hoan chờ đợi một câu tiếp nhận của người kia.

Kỳ Hoan cầm lấy chiếc túi thơm, nàng ngửi thấy một mùi thơm thảo dược rất dễ chịu, Kỳ Hoan cười nhạt, ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Ca nói.

_ Thảo dược bên trong túi thơm này quả thật rất tốt nhưng nếu Thái tử phi đã không biết may vá thì cũng không cần nhọc lòng như vậy. Hoàng cung có phường thêu, đều là những tú nữ may vá đẹp nhất kinh thành được tuyển chọn. Ta cảm thấy nếu chiếc túi này được may vá tỉ mỉ hơn đã không làm mất đi sự quý giá của dược liệu tốt rồi!

Tâm tình Ninh Tử Ca thoáng hụt mất một nhịp, nàng biết chiếc túi thơm của nàng không xinh đẹp. Nàng cũng không mong người khác thấu hiểu cho nàng, nhưng những người không chờ đợi lại biết rõ tâm ý của nàng, chỉ có người nàng mong mỏi, mãi mãi cũng chẳng muốn hiểu.

Kỳ Nguyệt đặt mạnh cốc rượu xuống bàn, nhìn vào Kỳ Hoan đầy vẻ nghiêm nghị.

_ Dù sao đây cũng là tấm lòng của Thái tử phi!

Kỳ Hoan mím môi cúi gằm mặt, Ninh Tử Ca cười khổ.

_ Bẩm Bệ hạ, Hoàng thái nữ điện hạ nói rất đúng, nhi thần trước nay chưa từng may vá, nếu để cho phường thêu làm thì có lẽ sẽ tốt hơn. Đây là thiếu sót của nhi thần!

Nghe thấy những lời nàng nói, Kỳ Nguyệt nhíu mày, Chân hoàng hậu lo lắng trước mặt các quan thần Nữ vương lại cùng Kỳ Hoan tranh cãi sẽ không hay nên vội đặt tay mình lên mu bàn tay của Kỳ Nguyệt, bà khẽ lắc đầu.

Kỳ Nguyệt trước giờ vẫn luôn sủng ái Chân hoàng hậu, bà chỉ đành thở dài cho qua chuyện.

Yến tiệc tiếp diễn, quan thần đua nhau chúc những lời đầy ý tốt đẹp cho Kỳ Hoan, nàng vui vẻ cùng họ uống cạn hết ly này đến ly rượu khác. Ca vũ nhảy múa nhộn nhịp cả một góc vườn thượng uyển.

Ninh Tử Ca ngồi ở một bên, một chút cũng không nghe thấy những người khác ồn ào xung quanh, cũng chẳng nhìn thấy những điệu vũ xinh đẹp động lòng người trước mắt.

Buổi tối, bầu trời mùa thu se lạnh, nàng xin phép quay về tẩm cung trước. Suốt một đường đi, Thời Dĩnh Liên cứ liên tục nói.

_ Điện hạ càng lúc càng quá đáng, dù có không thích cũng không cần làm muội phải xấu hổ trước mặt người khác chứ? Muội lại nhọc lòng như vậy làm gì? Nhìn xem tay của muội đã sớm bị kim đâm nát...

_ Dĩnh Liên, muội muốn yên tĩnh đi dạo một lát, tỷ quay về trước đi!

Ninh Tử Ca cứ mãi đi về phía trước, ánh mắt nàng nhìn vào trong vô định. Thời Dĩnh Liên nhìn thấy vậy cũng chỉ biết nhíu mày thở dài.

_ Được rồi, ta không phiền muội nữa, trời cũng rất lạnh, đừng đi lâu quá!

Ninh Tử Ca không đáp lại nàng ta, nàng cứ như vậy đi thẳng về phía trước. Thời Dĩnh Liên nhìn theo thân ảnh của nàng mờ mịt trong bóng tối.

Thời tiết sớm đã rất lạnh, nàng ta còn nhìn thấy rõ sự cô đơn, lạnh lẽo bao trùm lấy nàng. Ninh Tử Ca mà nàng ta biết là người lúc nào cũng mỉm cười hiền hậu, nàng tự do như chim trời, nàng mạnh mẽ như những con ngựa trên thảo nguyên.

Từ khi đến đây, từ khi Ninh Tử Ca trở thành Thái tử phi, nàng giống như một con chim bị nhốt trong lồng, một con ngựa đang bị xiềng xích. Ngay cả nụ cười dịu dàng trước kia, phong thái tự tin mọi ngày của nàng đều đang bị những bức tường thành này nuốt chửng.

Ninh Tử Ca dừng lại bên cạnh hồ nước lớn ở ngự hoa viên, ánh trăng mùa thu xinh đẹp phản chiếu trên mặt hồ có từng gợn sóng nước nhè nhẹ. Cơn gió lạnh thổi ngang qua làm nàng khẽ rùng mình, nàng vòng tay ôm chặt lấy thân mình.

Nàng không giỏi thơ ca nhưng nàng từng nghe một câu "hoa trong gương, trăng dưới nước", đến tận lúc này nàng mới hiểu rõ ý nghĩa của nó, người trước mắt là người trong lòng nàng nhưng nàng lại chẳng thể nắm bắt được.

Ninh Tử Ca đưa tay sờ lấy gương mặt lạnh cóng của mình, nước mắt của nàng từ khi nào lại rơi xuống, đã lạnh lẽo như nước trong hồ kia. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top