XLII

- Không có gì đâu, mọi việc đang rất đúng tiến độ, đừng lo lắng nhé!

j-hope được trấn an cũng bớt căng thẳng, còn hắn ngoài mặt điềm tĩnh bao nhiêu thì lòng lại chao đảo bấy nhiêu. Không biết bản thân đang rơi vào tình huống gì, bây giờ lại kéo theo người yêu của hắn. Xe lửa lại khởi hành, thấy hắn đăm chiêu cũng khiến anh không thoải mái nhưng biết thế nào được, anh bây giờ 1 chút về quân sự cũng không nhớ, nghe về kế hoạch đào tẩu càng không biết, muốn giúp cũng không thể giúp. Trung Tá đan tay mình vào tay Thiếu Tướng rồi ôm ủ trong lòng mình. Hắn vì nghĩ nhiều mà tay lạnh ngắt, may có anh sưởi ấm cả tâm tư lẫn tâm trí hắn mới dịu lại.

Cả 2 chờ đợi rất lâu, lâu thật lâu vẫn chưa nghe được âm thanh ám hiệu gì. V chợt nhớ gì đó, hắn tháo con dao nhỏ có cán bọc da từ thắt lưng và đưa cho anh, dặn dò:

- Đây là con dao đặc biệt, nó có 1 chốt bấm ở đuôi. Nếu gặp chuyện nguy cấp khi không có tôi ở bên, hãy dùng con dao này đâm những gì cản đường hoặc có thể gây nguy hiểm cho em. Rõ chứ? Khi đâm, hãy cầm dao như thế này rồi nhấn nhẹ chốt, sau đó em chỉ cần cố làm cho mục tiêu bị thương và nhớ đừng để bị cắt trúng. Vì con dao này là lưỡi kép, giữa 2 lưỡi sẽ có rãnh rất nhỏ phủ chất cực độc được đẩy từ cán dao lên sau khi em nhấn chốt, nên đừng để bị thương! Đâm thẳng vào bằng 2 tay như này, muốn rút dao ra thì xoay nhẹ tay rồi dùng sức kéo mạnh, ... Em nhớ chứ?

j-hope đón con dao từ tay V, vắt nó xuôi theo đai chéo bên hông. Đoạn đường rừng thực chất không dài nhưng vì tránh chấn động thú rừng cũng như núi lở nên đoàn tàu phải chạy chậm hơn bình thường. Bên trong toa ngột ngạt, buồn chán nhưng anh có vẻ rất vui khi biết mình sắp được tự do, còn cố chọc cười hắn.

- Ngài xem! Tàu có vẻ đang chậm lắm, chúng ta nên nhảy từ đây và vào rừng sống luôn!

Hắn chăm chú nghe rồi cưng chiều xoa đầu anh, vén lên vài lọn tóc lòa xòa trước mắt.

- Đúng rồi, có khoảng 40 loài thú hoang đang mừng em vào rừng làm vật tế cho chúng đấy, Sóc nhỏ! Em ở trong rừng nhớ cẩn thận, con Hổ già này sẽ không đi theo bảo vệ em đâu ...

Anh bỉu môi khi hắn không cười, biết câu đùa của mình nhạt toẹt nhưng thấy hắn không còn bức bối như trước cũng nhẹ nhõm hơn.

Tuu ... tuu ... tuu ... tuuu~

"Còi tàu thường sẽ là 3 tiếng liền, còn đây là 4 tiếng? Bác Arzt! Tàu đã ra khỏi rừng rồi!"

V nhận ra ám hiệu từ Arzt Luther nên nhanh chóng tra chìa vào ổ khóa, mở cửa toa. Trước mắt hắn là chính là cánh đồng hướng dương lão đã nói. Cơ hội duy nhất đến rồi!!

- Nhưng cha thì thế nào? - Hope như không muốn nhảy.

- Hope! Em nhớ cha đã dặn gì chứ, dù có chuyện gì cũng không được quay lại, bác ấy sẽ có cách giải quyết. Chúng ta đã tốn nhiều công sức mới đến được đây, em không được chần chừ!

Anh cố chờ thêm bất kì âm thanh ám hiệu nào đó từ đầu tàu nhưng không. Không có gì cả, trừ chuyện tốc độ con tàu đang tăng dần ...

- HOPE AH!! NHẢY THÔI!

Không còn chướng ngại, đoàn tàu đang tăng tốc dần, nếu không hành động ngay lại chờ đến khi nó đạt vận tốc nhất định mà nhảy thì chuyện tan xương nát thịt là điều hiển nhiên. Không chờ được nữa, Kim V bước lên bám vào cửa, xem xét mọi thứ rồi lùi về lấy đà. Hắn dang tay bao lấy anh, tim họ đập loạn khi nghe tiếng gió giật phần phật bên tai và đáng sợ hơn là cánh đồng trước mắt biến thành 1 thảm "tử thần" vùn vụt pha trộn màu vàng xanh khi đoàn tàu cứ đi băng băng như thế. Sợ hãi sau khi nhảy sẽ gãy tay chân hay tệ hơn là va vào đá mất mạng. Hắn ôm chặt anh, thở mạnh.

- EM CÓ HỐI HẬN KHÔNG?!!

- CÓ CHẾT CŨNG CAM TÂM!

Hắn dùng cả thân người chắn gió rồi cùng anh lao thật nhanh khỏi tàu. Họ ôm nhau nhắm chặt mắt, mặc số phận cho trời định.

Tiếp đất, 2 người vẫn bị kéo theo vận tốc khủng khiếp của đoàn tàu, bằng chứng là hàng trăm bông hoa mặt trời sau khi đỡ lấy họ đã bị dập nát thê thảm. Vì tiếp đất quá mạnh, j-hope bị vuột khỏi vòng tay V, văng ra xa và lăn mòng mòng trên đất rất lâu. Chấn động mạnh làm cả 2 ngất đi ngay sau đó, đoàn tàu vẫn tu tu đi thẳng về thành phố như chưa có chuyện gì xảy ra.

j-hope tỉnh dậy đã xế tà, không thấy V bên cạnh, hớt hãi nhìn lại mới thấy hắn đang nằm giữa mảng hoa hướng dương vàng tươi bị gãy nát trên đất. Lúc này anh mới bò đến đỡ hắn nằm lên đùi mình, hắn còn thở!

"Cảm tạ trời đất! Ngài ấy còn sống." 

- Thiếu Tướng! Thiếu Tướng, tỉnh dậy nào ...

Gọi hắn khản cả cổ, hắn vẫn nằm đó thở đều làm anh rất sợ, cứ liên tục lay rồi gọi lớn nhưng hắn không phản ứng. Lúc này anh mới phát hiện đùi của mình ướt 1 mảng to còn đỏ như máu. Chính là máu của hắn, đầu hắn bị va vào đá ...

- THIẾU TƯỚNG!! TRẢ LỜI TÔI ĐI! KIM V! DẬY ĐI, DẬY NGAY TÊN HAM NGỦ NÀY! ... Không có Ngài tôi phải làm thế nào đây?!!

Hope nức nở khi V cứ trơ ra đó, máu vẫn tiếp tục chảy. Anh dùng cà vạt của mình và hắn nối lại thành 1 dải băng dài, quấn nó lên đầu của hắn để cầm máu.

Ánh trời chiều tà khiến vạn vật mập mờ khó đoán, tại vùng ngoại ô hoang sơ này lại càng đáng sợ hơn khi mặt trời dần khuất, những đốm sáng lại chập choạng xuất hiện dưới tán lá, trong lùm cây, bụi cỏ, ... Từng cặp đốm sáng đó có thể là đom đóm, cũng có thể là thú rừng ngửi được mùi máu tươi nên mon men đến "xin ít quà". Cả những con quạ đen kia nữa, chúng sà xuống đậu lên người Thiếu Tướng rồi kêu lên những tiếng chết chóc. Anh tức giận, quơ quào vào khoảng không, gắt ầm lên.

- LŨ KHỐN! CÚT ĐI! Đừng động vào Ngài ấy ... CẢ BỌN MÀY! LŨ THÚ HOANG, BIẾN NGAY ĐI TRƯỚC KHI TAO DÙNG SÚNG BẮN CHẾT CHÚNG BÂY!!! - anh rút khẩu súng bắn vào rừng cây tun hút.

j-hope không thể chờ viên Sĩ quan kia nữa đành đỡ hắn ngồi tựa trên phiến đá lạnh, anh kéo tay chân hắn quắp vào người mình. Tay hắn vòng qua cổ anh, cả thân người đổ rạp lên lưng anh như cọng mì ỉu, ... anh "gia cố" hắn bằng cách dùng dây dù quấn quanh thân thể của 2 người, siết chặt cơ thể hắn trên lưng mình và bắt đầu bước đi. Nhìn theo la bàn trên tay và nhớ những địa điểm trong bản đồ, j-hope rời cánh đồng hoa hướng dương theo hướng tây bắc, hy vọng tìm được ngôi làng Kuzn cách đường ray khoảng 50 dặm.

Người đàn ông j-hope đang cõng là 1 quân nhân chính chuyên, xuất sắc thì hình thể của hắn cũng được gọi là chuẩn của chuẩn với chiều cao là 1 mét 83 cùng cân nặng 93kg thì đồng nghĩa với chuyện khi V ngã xuống, hắn không khác gì bao thóc khổng lồ. Hope di chuyển rất khó khăn khi cõng theo hắn, anh luôn cố cúi người thật thấp để không bị sức nặng của người trên lưng kéo ngược về sau. Đi được vài chục mét lại phải ngẩng mặt lên xem mình đi được đến đâu. Chỉ vỏn vẹn 50 dặm đường nhưng anh đi mãi không đến, tay anh bám vào cành cây, tảng đá trợ lực cho đôi chân yếu ớt chống đỡ người yêu đến phồng rộp, trầy trụa. Cõng theo hắn thì có gì cực khổ đâu, anh chỉ lo cho cái đầu của hắn ...

Trời tối mờ mịt, may có ánh trăng dẫn lối anh mới có thể nhìn la bàn mà đi tiếp. Bàn chân tê rần, run lên bần bật mỗi lúc dậm xuống khiến anh đứng không vững ngã quỳ giữa dòng suối lạnh. Anh thở hồng hộc, cắn răng dồn sức nâng cơ thể của cả 2 đứng lên nhưng cọng dây dù ăn hại lại tuông ngay lúc này làm Thiếu Tướng nằm sõng soài giữa suối, toàn thân ướt nhẹp, còn anh mất đà té nhào về phía trước. Mớ dây dù vừa nãy "cắn" sâu vào da thịt anh bây giờ tuông ra để lại những vết hằn chằng chịt, đỏ au rơm rớm máu. Hope mặc kệ!

- THIẾU TƯỚNG!

Sột soạt~

"Tiếng động phát ra từ bụi rậm kia! Không phải, là bụi cây kia? Không, là từ mọi phía!!"

Những diễn biến tồi tệ nhất mà j-hope từng nghĩ đến đang hiện hữu ngay trước mắt anh! Lũ sói ... Anh hớt hãi túm áo V, cố lôi hắn lên bờ thì con sói lớn vồ đến ngay phía trước làm anh khựng lại, 2 hàm của nó căng ra để lộ những cái răng lởm chởm gai góc khiến người ta lạnh sống lưng. Anh 1 tay khư khư giữ chặt áo Thiếu Tướng, tay còn lại cầm khẩu súng chĩa thẳng vào con sói, nhe nanh gầm lên:

- MÀY CÚT NGAY!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top