Chương 8 - Nồi cùng canh nóng
Canh ngân nhĩ hạt sen táo đỏ
Beta: Dâu
------------
Vô luận là thú nhân đang nghỉ ngơi hay bận rộn đều sẽ nhịn không được thường thường liếc mắt nhìn thân ảnh đang ngôi bên bờ sông.
Các thú nhân cảm thấy cậu mang đến cho bọn họ hy vọng. Cậu mang đến cho bọn họ sự tin tưởng có thể thành lập bộ lạc, cho bọn họ dũng khí, khiến bọn họ cảm thấy bản thân không hề bị thần thú vứt bỏ. Bởi vì thần thú đem giống cái này đến bên cạnh bọn họ, vì giống cái này đã cứu tính mạng của Mischa. Những việc này khiến cho bọn họ cảm thấy giống cái này thực mê người, huống chi giống cái này cũng rất xinh đẹp. Hắc hắc, tuy rằng bọn họ cảm thấy mình không có hi vọng lớn, nhưng ở trong lòng vẫn ảo tưởng một chút, lão đại nhà mình sẽ không biết.
Mà Lâm Mộc bị bọn họ dùng ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm đã dùng hai giờ ngồi bên bờ sông. Đối với các thú nhân càng phát ra ánh mắt cực nóng, dĩ nhiên Lâm Mộc biết, nhưng mà nói đến cảm giác thì thật không có. Dù sao cậu cũng không cảm thấy bản thân là giống cái, đối với những ánh mắt kỳ hảo cùng với những chiêu bài của các thú nhân theo đuổi giống cái – triển lãm cơ thể cường tráng. Ân, nhìn những thú nhân ở trước mặt triển lãm mỹ kiện —— triển lãm cơ bắp, Lâm Mộc cảm thấy bản thân vô lực rồi 囧囧 .
Nâng cằm, nhìn dòng nước trong suốt chảy qua trước mặt. Bọn họ đã dừng lại nơi này ba ngày. Bởi vì có mục đích tìm kiếm địa phương phù hợp, Patrick để Carl, Kohn, Matt còn có Locker cùng Jason, phân biệt tìm kiếm bốn hướng, những người còn lại thì cứ ở tại chỗ.
Locker là một sư tử có tính cách hàm hậu, chỉ vì hình thú có thêm một cặp sừng, cho nên bị trục xuất khỏi bộ lạc. Sau đó gặp Patrick, cùng Patrick đánh đến mặt mũi bầm dập, liền quyết định đi theo Patrick, nhận y làm lão đại. Mà thú hình của Jason tương tự Patrick, chẳng qua thú hình của Patrick là mãng xà còn của Jason càng giống rắn hổ mang, hình thú màu đen thật lớn, có đôi cánh thật lớn. Jason và Patrick từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, bởi vì thú hình quái dị nên bị bài xích, cho nên hai người trở thành bạn tốt của đối phương. Cá tính Jason lạnh như băng khiến cho Lâm Mộc hoài nghi có động vật máu lạnh đều có tính cách thả khí lạnh ra bên ngoài hay không, Patrick cũng vậy, mà Jason cũng vậy.
Lại nói tới Lâm Mộc ngồi bên bờ sông hai giờ, kỳ thật điều mà cậu rối rắm rất đơn giản, từ sau khi nghỉ ngơi, ba ngày nay Lâm Mộc vẫn luôn đau bụng, tuy rằng không quá nghiêm trọng, lại làm cho tâm tình của cậu rất không tốt, nhưng mà điều cậu lo lắng chính là tình trạng hiện tại của cậu – bị tiêu chảy. Đúng vậy, hiện tại cậu rất lo, trong tình trạng không có muối mà bị mất nước là quá nghiêm trọng. Mặc dù còn chưa tới tình huống nguy cấp, nhưng mà cậu cảm thấy phòng ngừa chu đáo vẫn cần thiết. Hiện tại cậu bị bắt uống máu ba ngày một lần, cậu cũng không muốn tưởng tượng thêm, cậu tuyệt đối không muốn trở thành quỷ hút máu, lại càng không muốn thành quỷ hút máu còn sống. Tuy rằng trong lòng hò hét muối, nhưng ngay bây giờ có muối là chuyện không tưởng, cho nên cậu liền không cố chấp.
Lâm Mộc cảm thấy việc cấp bách là cải thiện tình trạng ăn uống, cho nên sau khi nghĩ ra đối sách, xoay người nhìn một chút trong đám thú nhân bận rộn, rất nhanh liền nhìn thấy thân ảnh muốn tìm.
Ánh mắt Patrick vẫn luôn truy tìm thân ảnh kia, nhìn cậu ngồi ngẩn người bên bờ sông. Nhìn cậu nâng cằm không biết suy nghĩ gì, nhíu mày, miệng không tự giác chu, Patrick cảm thấy thực may mắn vì bản thân là thú nhân, có thị lực tốt có thể nhìn thấy hết những biểu hiện đáng yêu của cậu. Nhưng mà, cậu đang phiền não chuyện gì? Nhìn cậu nhíu mày, một khắc đều muốn đến bên cậu nói cho cậu biết, cậu không cần phiền não, có thể đem hết thảy giao cho y. Chính là mặc dù tâm ý của y đối với cậu mọi người đều nhìn ra được, nhưng y biết y không thể biểu hiện trắng ra như vậy, bởi vì Lâm Mộc là không giống những giống cái khác. Không giống với những giống cái trước kia ở bộ lạc. Hơn nữa... Patrick nhìn thật sâu thân ảnh kia, tốt đẹp như thế, cậu thật sự có thể chứ?
"Patrick."
Patrick không nhận ra y đang nhíu mày, y không rõ vì sao Lâm Mộc lại biểu hiện trịnh trọng như vậy.
"Bây giờ ta rất cần một cái nồi. Ta không thể theo các ngươi uống nước lã. Cho nên giúp ta làm nồi đi. Làm ơn~."
"Nồi?" Patrick không biết đồ vật mới mẻ kia, bất quá Patrick không ngại mà hỗ trợ, "Nói cho ta biết làm như thế nào, ta giúp ngươi."
Lâm Mộc nghe Patrick sẽ hỗ trợ, cười đến thực sáng lạn, "Ha ha, cám ơn. Ngươi thật tốt."
Lâm Mộc nói làm Patrick nháy mắt hoảng hốt, bất quá y rất nhanh phục hồi lại tinh thần.
Cùng với Patrick cẩn thận nói về bộ dáng của cái nồi, nên dùng vật liệu gì để làm. Mà việc Patrick không biết gì khiến cho Lâm Mộc hiểu rõ các thú nhân ngoại trừ sinh hoạt với thịt nướng thì cũng chỉ là thịt nướng, cho nên cậu cảm thấy cần phải cải thiện, tuy hiện tại chỉ có thể làm nồi đá. Nếu có nồi, như vậy làm thêm chén gỗ, thìa gỗ, đũa gỗ, làm gì cũng thuận tiện.
"Phải làm hai cái nồi đá*, một lớn một nhỏ, kích cỡ ngươi tự lo liệu. Còn có chén gỗ, cũng nên chiếu theo sức ăn của thú nhân các người mà làm."
[*] nồi đá: Trong bản raw là thạch oa, là nồi làm bằng đá, cho nên mình để nồi đá (chú thích của editor)
Patrick gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.
Lâm Mộc ngồi xổm bên cạnh Patrick nhìn y dùng vật liệu không biết tên làm nồi đá. Cậu phát hiện các thú nhân dùng thạch đao* làm vũ khí, nhưng bởi vì thú hình quá mức cường đại, cho nên bọn họ chỉ dùng vũ khí để dùng cắt thực vật, khi săn thú bọn họ thích dùng hình thú hơn.
[*] thạch đao: đao làm bằng đá (chú thích của editor)
Lâm Mộc nhìn Patrick đem một tảng đá to dần dần tạo ra hình dáng của nồi, "Ngươi thật lợi hại, có phải tất cả các thú nhân đều có thể cắt tảng đá như cắt đậu hũ không?"
"Đậu hũ?"
Ôi, lại nói ra từ bọn họ không biết, "Một món ăn rất mềm. Có cơ hội làm cho ngươi ăn." Nói xong Lâm Mộc cảm thấy mình nói quá, không nói tới việc cậu có biết làm đậu hũ không. Cho dù cậu biết làm đi chăng nữa thì không biết thế giới này có đậu tương hay không.
"Ân." Patrick gật đầu, nói xong lại tiếp tục công việc trên tay.
Ngay tại thời điểm Lâm Mộc quyết định đổi ý, một thân ảnh màu trắng nhảy vào trong ngực cậu.
"Cầu Cầu? Không đi chơi cùng Casso sao?" Nói xong cũng rất cao hứng đem tiểu thịt cầu hung hăng vuốt ve một lần.
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Hài tử đặc biệt có tiếng nói thanh thúy truyền đến.
Lâm Mộc sờ sờ đầu Casso, nhìn Mischa hỏi: "Thế nào, có phát hiện cái gì chơi được không?"
Sau khi Mischa uống thuốc kia rất nhanh liền hạ sốt, ngày hôm sau tinh thần liền tốt lên, chỉ là còn có chút ho khan nhưng không nghiêm trọng lắm. Nghĩ đến khi đó đứa bé này đỏ mặt đi đến trước mặt mình, nói nó quyết định không ghét mình làm cho Lâm Mộc cảm thấy thực buồn cười, thật là một tiểu hài tử biệt nữu*.
(*) biệt nữu: nghĩ một đằng nói một nẽo, thích che giấu suy nghĩ của bản thân, hành động ngược với suy nghĩ.
Mischa biểu tình có chút thất vọng, nói: "Không có thu hoạch, ngay cả nấm mà ngươi nói cũng không có. Những cây nấm khác chúng ta không biết, sẽ không hái." Nghĩ đến hôm nay không được ăn cây nấm mỹ vị, Mischa liền cảm thấy thất vọng, nó không thích cả ngày đều phải ăn thịt.
Lâm Mộc còn chưa kịp an ủi Mischa đang thất vọng, đã thấy nó tò mò nhìn đồ vật Patrick đang làm.
"Patrick thúc, thúc đang làm cái gì vậy?" Mischa thấy Patrick đang mài nồi đá rất tò mò.
"Đó là nồi, có thể nấu ăn. Còn có thể nấu nước sôi, thường xuyên uống nước lã đối với thân thể không tốt."
Nghe được dùng để nấu ăn, Mischa cùng Casso đều dùng ánh mắt lòe lòe nhìn cậu.
"Thức ăn nấu lên sẽ ăn ngon sao?"
Nước trắng có thể nấu đồ ăn ngon sao? Bất quá nghĩ tới những gì bọn họ hay ăn, "Có lẽ đi."
Nghe được Lâm Mộc trả lời, tuy rằng không phải ngữ khí khẳng định, chúng nó vẫn rất cao hứng. Dù sao chúng nó đối với Lâm Mộc vẫn rất có lòng tin, nhất là Casso, càng cao hứng mà phe phẩy cái đuôi nhỏ.
Lâm Mộc nhìn Casso cùng Mischa bởi vì lời cậu nói mà cao hứng, "Các ngươi cùng ta đi vào trong rừng tìm ít thực vật dùng để nấu nhé?"
"Ân!" Mischa cao hứng mà đáp ứng.
Casso cũng gật đầu theo, Cầu Cầu ở trong ngực Lâm Mộc cũng rì rầm hai tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Patrick thấy bọn họ trò chuyện vô cùng vui vẻ, ban đầu cũng không chen vào, hiện tại nghe bọn họ nói muốn đi tìm thực vật, nghĩ đến mấy ngày nay Lâm Mộc không có tinh thần gì, lúc ăn cơm chỉ ăn chút hoa quả khiến y rất lo lắng. Hơn nữa, từ khi ở nơi này nghỉ ngơi, Lâm Mộc cũng không thường thường đi vào rừng tìm thực vật, những "rau dưa" mà y tìm được cậu cũng chỉ ăn chút ít, đó là bởi vì người ta không khẩu vị, hiện tại nghe thấy cậu muốn đi tìm thức ăn, tuy rằng Lâm Mộc tìm những thứ ăn không ngon bằng thịt, nhưng chỉ cần Lâm Mộc thích là được.
"Nhớ rõ không được đi quá xa." Nói xong, đối với Casso đứng cạnh Lâm Mộc dặn: "Bảo vệ tốt bọn họ."
Casso đột nhiên có sứ mệnh, Patrick thấy nó nghiêm túc thân mình. Chính là một tiểu béo lang làm như vậy, thấy thế nào cũng rất buồn cười.
Mischa thấy Patrick đồng để bọn họ đi, liền lập tức lôi kéo Lâm Mộc hướng rừng rậm chạy tới.
Lâm Mộc đối với Patrick cười cười, sau đó ôm Cầu Cầu đi theo bước chân vội vàng của Mischa.
Đi trong rừng rậm, bởi vì cách thời gian ăn cơm trưa còn dài, cho nên cậu cũng không sốt ruột. Đem Cầu Cầu đặt ở trên người Casso, nhìn tiểu tử kia lập tức đi đến trên đầu Casso ngoan ngoãn gục xuống, Casso cũng không giận, liền để như vậy ngẩng đầu đi, xem ra hai tiểu tử này tình cảm không tồi.
Lâm Mộc hít thở không khí trong lành, vươn tay duỗi thắt lưng, sau đó tinh thần phấn chấn nói với Mischa: "Đi, chúng ta đi tìm đồ ăn ngon ."
Mischa thấy Lâm Mộc làm động tác này có vẻ rất thoải mái, cũng bắt chước làm một chút, a, không có gì cảm giác. Nghe thấy ăn ngon tinh thần liền vui vẻ.
"Ân, chúng ta đi tìm cây nấm đi." Từ sau khi ăn nấm Lâm Mộc nướng, Mischa cảm thấy đó là mỹ vị tốt nhất.
"Cây nấm là phải tìm, những thứ khác chúng ta cũng không buông tha." Nói xong Lâm Mộc vung bàn tay to lên, "Xuất phát." Lâm Mộc cảm thấy đi chung với tiểu bằng hữu, bản thân cũng biến thành tiểu bằng hữu luôn rồi.
Đầu tiên bọn họ đi đến chỗ Mischa phát hiện có nấm. Bởi vì Mischa chỉ biết được mỗi nấm đông cô, hơn nữa nghe nói có rất nhiều cây nấm có độc không nên hái, cho nên nó cũng không dám hái.
Có lẽ do mấy ngày trước có mưa, cho nên trong rừng rậm mọc không ít nấm. Lâm Mộc nhìn trước mắt một mảng lớn nấm, "Mischa, nơi này có rất nhiều cây nấm có thể ăn. Ta dạy ngươi nhận biết một số nấm có thể ăn, về sau ngươi thấy chỉ cần để ý hái là được. Cây nấm phơi nắng có thể bảo tồn rất lâu. Chờ sau khi chúng ta có muối, có thể nấu cùng với thịt để ăn, mỹ vị cực kỳ." Lâm Mộc nghĩ đến lúc cậu ở nhà làm ra các món với nấm, ở thế giới này đều là mỹ vị hiếm có a.
Mischa nghe Lâm Mộc nói có nhiều nấm có thể ăn, còn có thể bảo tồn thật lâu liền trợn to đôi mắt trong suốt nhìn Lâm Mộc: "Như vậy thật tốt quá. Chúng ta có thể hái về phơi nắng. Về sau chúng ta còn có thể trữ nhiều nấm, như vậy mùa đông liền không phải chịu đói."
Nghe Mischa nói, Lâm Mộc xót xa trong lòng, vuốt đầu Mischa, "Trước kia mùa đông sẽ phải chịu đói sao?"
"Ân, bởi vì mọi người hàng năm đều dành nhiều thời gian để tìm chỗ ở, phương bắc con mồi lại thiếu, tích trữ không được bao nhiêu thức ăn. Cho nên mọi người đều phải tính toán cẩn thật lượng thức ăn, mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm. Ta ăn không đủ no, phụ thân liền đem cho ta một ít." Nghĩ đến phụ thân vô cùng yêu thương nó, đem thức ăn cho nó, lại tình nguyện chịu đói, Mischa liền cảm động muốn khóc, nó hít hít cái mũi, cười nói: "Mùa đông, Casso tương đối thảm, sức ăn của cậu ta so với cháu lớn hơn, năm trước sau khi mùa đông trôi qua, cậu ấy cũng chỉ còn lại bộ xương, bộ dáng không đáng yêu một chút."
Casso liếc xéo Mischa một cái, sao có thể hủy hoại hình tượng của nó ở trước mặt Lâm Mộc chứ. Đối với hình tượng hiện giờ của nó, tiểu béo lang ngốc manh, không hề hư tổn hình tượng a.
Lâm Mộc đau lòng nhu nhu cơ thể Casso, nói với Mischa: "Sẽ tốt lên. Tìm được chỗ ở thích hợp, mùa đông năm nay chúng ta nhất định sẽ không phải chịu đói."
"Ân, mùa đông thật sự rất lạnh, ta không dám đi ra khỏi sơn động, chỉ có thể nằm cạnh phụ thân. Ta nghe bọn họ nói, chúng ta có thể ở trong phòng thật sáng ngời, thật ấm áp đúng không?"
"Là thật, chúng ta sẽ ở trong phòng vừa sáng lại vừa ấm. Mùa đông đến chúng ta sẽ không phải chịu khổ nữa." Đáng lẽ ở cái tuổi này chỉ biết ăn biết chơi đùa, mà Mischa lại phải suy nghĩ đến vấn đề như vậy, Lâm Mộc liền nhịn không được xót xa trong lòng. Theo những gì Patrick nói, giống cái trên thế giới này rất trân quý, bởi vì giống cái khó sinh tồn, số lượng so với thú nhân rất ít, cho nên sẽ được bộ lạc chiếu cố rất tốt. Nếu Mischa ở trong bộ lạc có lẽ cũng không cần suy nghĩ đến vấn đề này.
"Ân, cháu tin tưởng thúc. Phụ thân nói, thúc là thần thú tặng cho chúng ta. Thúc có thể cứu vớt chúng ta."
Lâm Mộc thật không ngờ trong mắt bọn họ mình đã trở thành người cứu thế, sửng sốt một chút, cười nói: "Ha ha, là cùng nhau cố gắng sống sót mà thôi, còn sống là tốt rồi. Đừng nói việc này nữa, chúng ta nhanh hái nấm nào. Còn muốn tìm thứ khác để ăn nữa, giữa trưa chúng ta phải ăn một bữa thật ngon, thật no nào."
"Vâng. Nhất định ăn thật ngon." Mischa mang theo chờ mong nhìn Lâm Mộc chỉ đạo hái nấm.
Lâm Mộc nhìn thấy có ba loại nấm có thể ăn, nấm đông cô, nấm rơm còn có nấm kim châm. Cậu một bên giảng giải cho Mischa cách phân biệt nấm, một bên nhìn một mảng nấm kim châm lớn.
Bởi vì nấm mọc thật nhiều, còn nhìn thấy cả mộc nhĩ lẫn một ít ngân nhĩ. Hai người hái một đống lớn, tự mang về là không có khả năng, cho nên Lâm Mộc nhìn Cầu Cầu và Casso đang dựa vào nhau nghỉ ngơi, "Đi, nói với Patrick tìm người hỗ trợ mang thức ăn về." Patrick đã quen việc Lâm Mộc cho Cầu Cầu về tìm viện trợ.
Cầu Cầu hướng Lâm Mộc kêu chít chít, Lâm Mộc biết nó đang muốn đòi ít lộ phí với cậu.
"Không thấy ta hái rất nhiều sao? Giữa trưa cho ngươi ăn no chết, ha ha."
Cầu Cầu nghe được hứa hẹn liền cao hứng chạy đi.
"Đi, chúng ta tiếp tục đi tìm."
"Vâng!" Đối với việc tìm được nhiều đồ ăn ngon, Mischa rất kiên trì.
Khi Lâm Mộc trở về, các thú nhân đang xử lý con mồi. Đi đến bên người Patrick, nhìn chỗ mình để đồ thu hoạch được, Lâm Mộc rất vui vẻ, Mischa vui vẻ vây quanh chỗ thức ăn ấy.
Hôm nay thu hoạch thực phong phú, trừ bỏ núi nấm hái được kia còn gặp được cây quyết. Sau đó Lâm Mộc cùng Mischa lại gặp được rừng trúc, măng đương nhiên không thiếu, dù sao cũng có thể làm măng chua để lâu. Trong rừng trúc gặp được một ít cây tùng lớn cũng không buông tha. Sau lại gặp một ít cây sơn tra, trái sơn tra vừa lúc chín. Khiến cho các thú nhân dựa vào khí vị mà tìm, bọn họ hái một ít, còn hái một ít lá cây sơn tra, Mischa vẫn còn ho khan, cây sơn tra đối với việc trị ho khan quá tuyệt.
Lâm Mộc nhìn thấy nồi đá liền nhanh chóng ngồi xuống, những cái nồi kia thật to, so sánh với nồi nhỏ nhất có vẻ thích hợp với mình, to gấp năm lần đó! Sờ sờ độ dày, cũng không tệ lắm, hơn nữa mài rất bóng loáng. Lại nhìn nhìn chén gỗ thìa gỗ, mài cũng vô cùng bóng loáng, vì thế cậu vô cùng vừa lòng.
Patrick tuy rằng nhìn thấy Lâm Mộc cười vô cùng thỏa mãn nhưng vẫn hỏi: "Thế nào?"
"Làm thật không tồi, có thể làm xong trong thời gian ngắn như vậy. Ngươi thật lợi hại."
Tuy rằng được người mình thích khích lệ rất tốt, nhưng vẫn phải nói đó hoàn toàn không phải công lao một mình y, "Bởi vì cảm thấy giữa trưa ngươi sẽ dùng, ta liền bảo bọn họ cùng hỗ trợ làm."
"Lâm Mộc, cái này là cái gì?" Mischa tò mò đưa tay đùa nghịch bát đũa, Casso cũng dùng móng vuốt lôi kéo cho Lâm Mộc một ánh mắt vô cùng nghi hoặc.
"Những thứ này dùng để dựng đồ ăn, lúc ăn cơm ta nói cho các ngươi biết dùng như thế nào." Nói xong hướng bọn họ tuyên bố, "Nếu đồ ăn đều chuẩn bị tốt, như vậy bữa trưa liền không giống như lúc trước. Đến hỗ trợ." Cậu nói xong để Patrick cùng Mischa đồng thời cầm cây nấm, ngân nhĩ cùng hoa quả các thú nhân hái về đem đi rửa.
Giữa trưa rốt cuộc Lâm Mộc cũng uống được canh nóng. Mà các thú nhân cũng vô cùng thích phương pháp nấu ăn cùng với rau dưa như vậy, tuy rằng thực vật hơi lâu chín. Về phần bọn Mischa thì lại càng không cần nói đến, mỗi người đều ăn no.
Lâm Mộc thảnh thơi uống canh ngân nhĩ nấu từ nồi nhỏ, bởi vì bỏ thêm loại trái cây có vị ngọt, rất ngọt ngào. Một nồi nhỏ rất nhanh phân chia xong, lúc này trong nồi đang nấu nước sơn tra cho Mischa.
"Chú Lâm Mộc, canh ngân nhĩ uống thật ngon. Buổi tối chúng ta lại nấu nữa đi. Hơn nữa bát cùng thìa dùng thật tốt. Tại sao ngươi có thể nghĩ ra thật nhiều thứ tốt thế?!" Mischa nhịn không được cảm thán. Ngẫm lại có lẽ Lâm Mộc là bảo vật mà thần thú ban cho bọn họ.
Lâm Mộc nhìn bộ dáng thỏa mãn của Mischa cũng rất vui vẻ, "Ha ha, được, không cần chờ đến tối, đợi ta nấu thêm một nồi, để trong ống trúc, khát là có thể uống." Ngân nhĩ đối với thân thể rất tốt, cho Mischa uống nhiều chút.
Mặt khác hai tiểu tử ăn no chống đỡ ghé vào cùng nhau nghỉ ngơi cũng tỏ vẻ đồng ý cách làm của Lâm Mộc.
"Ân, cái loại ngân nhĩ trắng trắng này ăn thật ngon. Còn cái loại đen đen thì làm gì?"
"Cái loại này thích hợp để nấu ăn."
Mischa suy nghĩ một chút, "Tuy rằng không biết vị như thế nào, nhưng nhất định ăn thật ngon."
Bữa tiệc này mọi người đều ăn thật ngon, cơm nước xong tìm địa phương để ngủ thì thật quá mỹ mãn.
-Hết chương 8-
Quyết (hay còn gọi là dương xỉ): Ở Vân Nam (Trung Quốc), được dùng trị viêm khớp xương, huyết áp cao, ho ra máu và làm thuốc đuổi côn trùng
Trái sơn tra:
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top