Chương 7 - Sinh bệnh, thuốc đặc hiệu

Beta: Dâu

----------

Sau khi Patrick đem ý tưởng của Lâm Mộc nói cho mọi người, bọn họ đột nhiên cảm thấy giấc mộng thành lập bộ lạc đã không còn quá xa vời đến mức không thể với tới được nữa.

Các thú nhân cảm thấy, tuy rằng không thể lý giải nhà là cái gì, nhưng theo giống cái kia nói đó là địa phương sáng hơn, ấm áp hơn so với sơn động. Bọn họ còn có thể từ biển rộng có được muối, mặc dù có chút bất khả tư nghị*, nhưng không phải lão đại đã nói giống cái kia biết sao. Thật sự là một giống cái giỏi giang a.

(*) bất khả tư nghị: không thể nào hiểu nổi, không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.

Chính là Lâm Mộc đang ghé vào người Patrick nằm phơi nắng đã không biết cậu đã trở thành một giống cái rất giỏi giang, đương nhiên cho dù biết Lâm Mộc cũng chỉ rối rắm mà thôi, xưng hô giống cái này cậu không thể nào tiếp thu.

Nếu đã quyết định tìm một chỗ thích hợp xây phòng, bọn họ đương nhiên không cần phải chạy nhanh tới phương bắc. Địa phương này có rất ít người cư trú, thực vật cũng ít, không phải là địa phương để sinh sống.

Lâm Mộc đem Cầu Cầu từ trong ba lô lộ đầu ra ôm vào trong ngực, nhìn nhìn cảnh vật bay qua phía dưới, "Patrick, ngươi cảm thấy chúng ta xây nhà ở nơi nào đây?"

"Ngươi cảm thấy sao?"

Lâm Mộc suy nghĩ một chút, "Chúng ta tìm địa phương bí mật một chút, tốt nhất là bốn phía núi vây quanh. Ta lo lắng nếu bị bộ lạc khác biết đến nơi cư trú của chúng ta, tìm đến phiền toái sẽ không tốt. Hơn nữa phụ cận nhất định phải có nguồn nước mới được."

"Bí mật là điều đương nhiên, tuy rằng bọn ta không sợ chiến đấu với người khác, nhưng luôn có người khiêu khích cũng rất phiền toái."

"Đúng vậy, cũng không biết có nơi nào như vậy hay không. Có nơi nào không bị bộ lạc khác biến thành lãnh địa?"

"Yên tâm, không phải nơi nào cũng thành lãnh địa. Bộ lạc thú nhân sẽ lấy bộ lạc mình thành trung tâm, sinh sống trong địa phương săn bắt nhất định. Tuy rằng phạm vi khu vực không nhỏ, nhưng luôn luôn có nơi họ không đặt chân đến. Chúng ta nhất định có thể tìm được nơi giống như ngươi nói."

Lâm Mộc ngẫm lại cũng đúng, theo bọn họ nói, thú nhân trên đại lục thật sự là thiếu đến đáng thương. Bộ lạc có bốn năm trăm người đã được coi là một bộ lạc rất lớn, hơn nữa các bộ lạc cách nhau rất xa, dưới loại tình huống này bọn họ có lẽ có thể tìm được một chỗ thế ngoại đào nguyên* cũng nói không chừng.

(*) thế ngoại đào nguyên: ý chỉ nơi tốt đẹp, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

"Patrick, chúng ta phải nhanh chóng yên ổn định cư mới được. Chúng ta phải xây nhà xong trước mùa mưa, như vậy mới có thể bình yên vượt qua mùa mưa." Hơn hai mươi ngày mùa mưa là một chuyện phiền phức, nếu bọn họ vẫn chưa có an bài xong, vậy thì phải ở trong sơn động vượt qua.

"Được."

Ngay tại thời điểm mọi người đang cao hứng không phải đến phương bắc rét lạnh, lại xảy ra một việc khiến Lâm Mộc vô lực.

Nhìn Mischa trong ngực Matt đã có chút không tỉnh táo. Casso ghé vào bên chân Mischa nhỏ giọng kêu. Trên mặt Mischa hồng hồng cùng với việc nó ho khan khiến cho Lâm Mộc biết: nó bị bệnh.

Lâm Mộc ngồi xổm, dùng tay đặt lên trên trán Mischa. Trán của nó rất nóng, "Nó phát sốt, có thể là do cơn mưa hôm qua. Matt, nó bị bệnh, yêu cầu mau chóng tìm thầy thuốc mới được."

Matt không biết thầy thuốc là gì, hắn chính là nghe được Lâm Mộc nói Mischa bị bệnh, "Không, nó không có bệnh. Mischa không có bệnh."

Nhìn nam nhân hai mắt màu đỏ, cuồng loạn gầm rú với cậu, Lâm Mộc bị dọa đến thiếu chút nữa té ngã, hoàn hảo Patrick đỡ cậu.

"Matt, ngươi bình tĩnh chút. Hiện tại việc chúng ta cần phải làm chính là đi tìm vu y."

Matt bởi vì âm thanh thanh lãnh của Patrick mà bình tĩnh một chút, hắn gắt gao đem Mischa ôm vào trong ngực, giống như lo lắng Mischa sẽ đột nhiên biến mất. Hắn thấp giọng nói: "Mischa không có bệnh, sẽ không, Mischa đã hứa sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Sẽ không rời đi giống Kai. Sẽ không, Mischa của ta như thế nào có thể sinh bệnh chứ?"

Lâm Mộc nhìn bộ dáng của Matt mà cảm thấy thực xót xa trong lòng, cậu cảm thấy chính mình tựa hồ quên mất, thời cổ đại chỉ cần một chút bệnh vặt đã có thể cướp lấy sinh mạng con người, huống chi là thời đại thú nhân có hoàn cảnh sinh tồn ác liệt này. Lâm Mộc nhìn các thú nhân vây quanh, trong mắt bọn họ đều lộ ra nồng đậm lo lắng cùng tuyệt vọng thật sâu—— bọn họ không có vu y, bọn họ là du thú.

Nhìn Patrick cũng đang lo lắng, Lâm Mộc biết vu y trong miệng Patrick giống kiểu thầy thuốc, "Patrick, vu y có thể trị liệu cho Mischa phải không? Chúng ta nhanh tìm đi." Lâm Mộc đương nhiên cũng muốn dùng thuốc của mình. Chính là, bọn họ không phải người địa cầu, thân thể khác hẳn cậu, sau khi uống thuốc sẽ có phản ứng nào khác không, cậu thật sự không dám khẳng định. Mischa bất đồng chủng tộc với cậu, cậu không dám mạo hiểm.

Patrick không trả lời chỉ nhìn Lâm Mộc, mà Lâm Mộc ở trong mắt của y thấy được bi thương nồng đậm khiến cậu cảm thấy đau lòng. Vì cái gì cậu lại cảm thấy bất lực tuyệt vọng?

"Không đâu, vu y sẽ không xem bệnh cho Mischa. Trong lòng bọn họ, chúng tôi là tồn tại tà ác, là người bị thần thú từ bỏ. Bọn họ làm sao có thể cứu người bị thần thú bỏ rơi." Carl nhìn Matt nghiến răng nghiến lợi nói, bọn họ là du thú, du thú! Nhưng vì cái gì bọn họ trở thành du thú? Chỉ là bởi vì bộ dạng bất đồng nên bị đuổi đi, bị tàn sát sao? Cũng bởi vì bất đồng nên bị thần thú từ bỏ sao? 

Hắn không hiểu, hắn thật sự không hiểu!

Lâm Mộc nhìn ra được Carl oán hận cùng tuyệt vọng, cậu không rõ, những vu y có thể nhẫn tâm nhìn một người chết ngay trước mắt mình mà không cứu ư?

"Chúng ta có thể cầu bọn họ, chúng ta còn có thể... Còn có thể giúp bọn họ săn thú, để bọn họ giúp chúng ta trị liệu cho Mischa. Chúng ta..."

"Các ngươi tránh ra đi, ta muốn cùng Mischa an tĩnh một chút." Matt bỗng nhiên phát ra thanh âm đánh gãy lời Lâm Mộc muốn nói nói.

"Chính là... Thử dùng khăn để trên trán nó." Chẳng lẽ ngay cả thử cũng không thử sao? Làm người đều không có lòng cứu người sao? Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha sao? Tuy rằng bị cảm không uống thuốc cũng không sao, nhưng Mischa thật sự có thể không sao chứ?

Lâm Mộc không kịp nói ra nghi vấn đã bị Patrick lôi đi.

Lâm Mộc nhìn Patrick kéo cậu đến bờ sông, một câu cũng không nói, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía xa xa. Theo thời gian chậm rãi trôi qua, kiên nhẫn của Lâm Mộc cũng ngày càng ít, thẳng đến khi mặt trời có dấu hiệu muốn lặn, Lâm Mộc nhịn không được mở miệng nói: "Chúng ta không cố gắng thử sao? Có lẽ sẽ có vu y nguyện ý cứu Mischa."

Patrick không xoay người, vẫn như cũ nhìn xa xa: "Ngươi có biết mùi vị bị thần thú vứt bỏ là như thế nào không?"

Lâm Mộc biết đó là tín ngưỡng của bọn họ, nhưng mà một người theo thuyết vô thần, cậu cảm thấy cho dù giáo đồ tín ngưỡng Cơ Đốc giáo bị người khác nói là bị Thượng đế vứt bỏ, cậu cảm thấy bản thân vẫn có thể sống như bình thường.

Patrick nhìn không trung phương xa, "Đại lục này chúng tôi chỉ thờ phụng một thần, thần thú tồn tại ở trong lòng mọi người rất cao. Người sáng tạo ra mọi thứ trên đại lục này. Mà dựa vào truyền thuyết lâu đời, chúng tôi được gọi là du thú, là bởi vì thần thú bất đắc dĩ dùng lực lượng thuộc tính tà ác sáng tạo ra. Là địch nhân của thú nhân."

"Truyền thuyết?!" Chỉ bởi vì truyền thuyết mà đuổi bọn họ đi?

"Các người già truyền miệng rằng: Cự xà màu đen có hai cánh... Cho nên ở trong lòng bọn họ, du thú là tà ác, không nên tồn tại. Chúng tôi tồn tại là làm bẩn thần thú." Trong mắt Patrick chợt lóe tia thống khổ.

Patrick xoay người nhìn Lâm Mộc, "Cho nên, đối với tín ngưỡng của nhóm vu y, bọn họ làm sao sẽ cứu du thú chứ."

"Nhưng mà, Mischa là hài tử, nó không có sai a."

Lâm Mộc không thể tin, chẳng lẽ vu y sẽ mắt mở trừng trừng nhìn hài tử chết ngay trước sao? Hơn nữa Mischa là một tiểu giống cái.

"Du thú chưa bao giờ nuôi nấng con của mình, bọn họ chiếm đoạt giống cái, thời điểm rời đi không mang con của mình đi theo. Mà giống cái vì bọn họ sinh hài tử đều sẽ ném hài tử đi. Cho dù là một tiểu giống cái."

Lâm Mộc chau mày.

"Hẳn ngươi đã nghe Matt đề cập tới Kai đi?"

Lâm Mộc gật gật đầu, cậu đoán Kai là bạn lữ của Matt.

"Kai là giống cái lớn gan, bởi vì hắn thích Matt, cho nên hắn lựa chọn đi cùng chúng tôi, cho dù hắn rất sợ chúng tôi."

"Vậy hắn..." Lâm Mộc không hỏi cũng biết, giống cái kia đã chết.

"Cuộc sống của chúng tôi rất gian khổ, cho nên sau đó Kai bị bệnh. Chúng tôi giống như ngươi nói, đi cầu một vu y. Thế nhưng đối với bọn họ mà nói, Kai ở chung với ác ma bị thần thú vứt bỏ, bọn họ làm thế nào cứu hắn chứ. Chúng ta đưa đến nhiều thức ăn, Matt quỳ trước cửa sơn động của vu y ba ngày, thẳng đến khi Kai chết đi, vu y kia vẫn không đồng ý."

Lâm Mộc có thể tưởng tượng hình ảnh khi đó, du thú, bọn họ đến tột cùng đeo trên lưng bao nhiêu đau xót.

"Lâm Mộc, chúng tôi cũng tín ngưỡng thần thú, cho dù người khác nói chúng tôi bị thần thú vứt bỏ. Nhưng chúng tôi vẫn như cũ tín ngưỡng thần thú, chúng tôi tin tưởng thần thú nhất định không có vứt bỏ chúng tôi, bởi vì ngài đã đưa chúng tôi đi đến thế giới này. Cho nên chúng tôi không muốn giống những du thú khác đi làm chuyện xấu. Chính là tại thời điểm Kai chết, ta thật sự hối hận. Bọn họ chính là một bộ lạc nhỏ, chúng tôi có thể giống những du thú khác, nô dịch thú nhân của bọn họ, chiếm lấy giống cái của bọn họ, dùng các loại phương pháp tàn nhẫn bức bách vu y kia cứu Kai, chính là..."

Lâm Mộc bắt lấy tay Patrick, "Được rồi, Patrick, đừng tự trách. Ngươi lựa chọn không hề sai, nếu ngươi thật sự làm như vậy, cho dù Kai khỏe lại, để lại cho Matt vẫn là thống khổ. Nếu làm như vậy, Kai nhất định sẽ rời khỏi Matt. Nghe ta, ngươi làm đúng vậy."

Patrick nhìn Lâm Mộc, trầm ngâm một chút: "Lâm Mộc, ta đưa ngươi đến bộ lạc thú nhân thôi. Không có vu y, bộ lạc sẽ không thể tồn tại, ngươi là giống cái yếu ớt, ta không muốn ngươi giống như Kai. Ta đưa ngươi đi."

Lâm Mộc mãnh liệt bỏ tay Patrick ra, "Ngươi nói cái gì?!" Lâm Mộc rất tức giận, Patrick vậy mà muốn đuổi cậu đi.

"Bộ lạc càng thích hợp với giống cái hơn." Cuối cùng vẫn không thể không đưa Lâm Mộc đến bộ lạc, cuối cùng y vẫn là mất đi. Những cái gọi là cùng nhau, vẫn là hy vọng xa vời.

Lâm Mộc tức giận, cho dù Patrick nói rất đúng, cho dù cậu biết y suy nghĩ cho cậu, nhưng vừa nghĩ tới y muốn đuổi mình đi lại đặc biệt tức giận.

"Không cần ngươi đưa ta, ta sẽ tự đi!" Lâm Mộc rống xong liền xoay người chạy đi. Lại bị kéo vào một cái ôm ấp, bị gắt gao ôm lấy.

Lâm Mộc tức giận giãy dụa, "Tên khốn, buông. Ngươi vậy mà đuổi ta đi, ngươi vậy mà muốn đuổi ta đi!" 

Patrick gắt gao ôm lấy nhân nhi đang vung quyền cước đối với mình, thì thầm bên tai Lâm Mộc nói: "Ta không muốn để ngươi rời đi, tuyệt không muốn. Ta từng cầu nguyện với thần thú, để cho ngươi vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ta, cho dù ta biết đó là hy vọng xa vời. Chúng tôi vẫn luôn không tin bản thân bị thần thú từ bỏ, nhưng chúng tôi vẫn luôn tuyệt vọng mà sống. Không có nhà, không có quyền có được giống cái, không có hài tử chảy huyết mạch của mình. Chúng tôi không biết vì cái gì mà sống, chúng tôi tìm không thấy ý nghĩa để mà sống. Chúng tôi luôn luôn lưu lạc, vẫn luôn bị đuổi đi, vẫn luôn tuyệt vọng. Cho đến khi gặp được ngươi, ta thấy mình được cứu rồi. Chính là, ngay lúc chúng tôi đang cao hứng sẽ có nhà để ở, có thể có được muối, Mischa bị bệnh. Ta đột nhiên tin tưởng, chúng tôi quả nhiên là bị vứt bỏ, tựa như thần thú khiến cho Matt có được Kai, lại đột nhiên cướp đi, sau đó để lại cho Matt những đau khổ. Mà ta, ngay lúc có hi vọng, lại đột nhiên hiểu được không thể không để ngươi đi."

Lâm Mộc sững sờ trong ngực Patrick, cậu bị thống khổ của Patrick trấn trụ. Tuyệt vọng sao? Đúng vậy, bọn họ vẫn luôn không có hy vọng để sống. Thật vất vả cảm thấy thần thú vẫn chiếu cố, kế tiếp cũng hiểu được đây chẳng qua là khiến ngươi càng thêm thống khổ mà thôi. Nhưng mà, "Patrick, không phải như thế, không phải."

Lâm Mộc nghĩ tới chính mình, đem mặt dán vào trong ngực Patrick, "Không phải như thế. Ta vẫn luôn cô độc, không có kết giao bạn gái, cũng không nghĩ cùng ai xây dựng gia đình. Chính là cố gắng một mình sống an nhàn." Lâm Mộc ngẩng đầu, "Patrick, ta tin tưởng, chỉ cần ngươi cố gắng, cho dù thật sự bị thần thú vứt bỏ, ngươi vẫn như cũ có thể thành lập bộ lạc của chính mình. Hơn nữa, ta không tin các ngươi là những ác ma tà ác trong truyền thuyết. Ngay lúc ta gia nhập cùng với các ngươi đã quyết định, nhất định phải thành lập nhà của mình." Nói xong cậu kéo tay Patrick, "Ta tin tưởng chúng ta có thể."

Patrick nhìn ánh mắt tự tin của Lâm Mộc, tuy rằng biết thực gian nan, y cảm thấy y không nên tiếp tục suy nghĩ tiêu cực nữa. Nắm thật chặt tay của cậu, "Ta tin tưởng." Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh.

Lâm Mộc né tránh ánh mắt cực nóng của Patrick, nhìn Matt vẫn ôm chặt Mischa ở dưới tàng cây.

Patrick theo ánh mắt của cậu nhìn lại, nhịn không được thở dài.

Lâm Mộc vẻ mặt nghiêm túc nhìn Patrick, "Ta có thuốc."

"Ngươi là vu y?" Trong lòng Patrick cảm thấy thật ngoài ý muốn, nhưng không có để lộ ra bên ngoài. Y tin tưởng Lâm Mộc, không lấy thuốc ra là có nguyên nhân, y biết Lâm Mộc là một người lương thiện.

Thấy Patrick cũng không trách cứ cậu không cứu Mischa, trong lòng cảm thấy ấm áp, "Ta muốn nói cho ngươi biết, chúng ta cùng các ngươi không giống nhau. Hơn nữa, tại chỗ chúng ta, những người giống ta chính là giống đực."

Trong mắt Patrick là biểu tình nghi hoặc tỏ vẻ không thể giải thích, làm sao có thể là giống đực?!

Lâm Mộc không muốn nói quá nhiều về lai lịch của mình, "Bởi vì thân thể không giống nhau cho nên ta không dám cho Mischa uống thuốc của ta."

"Ngươi không giống với chúng ta?"

"Đúng vậy, chỗ của ta không có thú nhân có thể biến thân, cũng không có nam nhân... có thể sinh hài tử."

Patrick nhìn người trước mắt, y vẫn luôn biết cậu rất khác nhau, chính là... không phải giống cái?

Patrick dùng ánh mắt hoài nghi nhìn thân thể thon dài cùng khuôn mặt tuấn tú của Lâm Mộc.

Lâm Mộc đương nhiên biết suy nghĩ của Patrick, nhịn không được đỏ mặt quát: "Nhìn cái gì vậy, ta ở nơi đó chính là giống đực!"

"Ân, ta không để ý."

Ai quản ngươi có để ý hay không a!

"Cho nó ăn thuốc đi."

"A?" Lâm Mộc đang thẹn quá hóa giận đột nhiên nghe thấy lời Patrick nói, nhất thời không có kịp phản ứng.

Patrick nhìn Matt, "Cho Mischa ăn thuốc của ngươi, dù sao đó cũng là một loại hi vọng."

Lâm Mộc nhìn Matt, cho dù cách rất xa cậu vẫn có thể cảm nhận được bi thương của Matt.

Đồ vật của Lâm Mộc từ trước tới nay luôn để ở chỗ Patrick, cậu lấy ba lô từ chỗ Patrick tìm kiếm một chút.

Patrick nhìn đồ vật của Lâm Mộc trong balo, y đã sớm phát hiện Lâm Mộc có thiệt nhiều đồ vật mà y chưa bao giờ thấy qua, tựa như đồ vật trong tay, "Quần áo ngươi mặc thật mềm mại, không biết là dùng cái gì làm. Cái này mặc như thế nào?"

Lâm Mộc lấy ra thuốc hạ sốt liền nhìn thấy Patrick đang cầm quần lót của cậu nghiên cứu, vội vàng đoạt lại, Lâm Mộc cảm thấy mặt mình thật sự nóng một cách quái dị.

Patrick ở trên người Lâm Mộc quét mắt một lần, sau đó đối với suy nghĩ của mình thực vừa lòng. 

Lâm Mộc ý thức được Patrick trở nên có chút quái dị, từ khi nào thì bắt đầu?

Đi đến trước mặt Matt, Patrick đem cách dùng thuốc nói một lần, để hắn quyết định có cho Mischa ăn không.

Matt nhìn Lâm Mộc đứng trước mặt đang lo lắng cho Mischa, cuối cùng gật gật đầu.

Lâm Mộc cho Mischa uống là thuốc hạ sốt dành cho người lớn, thời điểm sốt cao uống loại này là hữu hiệu nhất. Lâm Mộc cho nó dùng một phần tư. Dù sao nó là hài tử, hơn nữa cũng chưa bao giờ uống thuốc kiểu này. Đối với ở bộ lạc thì là ăn dược, nhưng Lâm Mộc là người hiện đại cho nên thành uống thuốc.

Chiếu cố Mischa đang mơ hồ uống thuốc, "Đừng để nó ngủ trên mặt đất, dùng da thú sạch bao kín, ngươi tốt nhất biến thân ôm nó vào trong ngực, cho đổ mồ hôi nhiều vào. Xem tình huống ngày mai nữa."

Nằm trên da thú, mắt nhìn Patrick ngủ ở bên cạnh cậu, "Ngươi cảm thấy Mischa sẽ qua khỏi không?"

"Nhất định."

Ngữ điệu bình thản của Patrick làm cho Lâm Mộc rất an tâm, "Ừ, ta cũng tin tưởng sẽ tốt lên."

============================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương này thật khó đăng, sao cứ luôn xuất hiện từ không tồn tại! Vô cùng buồn bực nha.

-Hết chương 7-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top