Chương 11 - Carl trở về

Beta: Dâu

-----------

Chờ đợi thêm hai ngày, các thú nhân ra ngoài tìm kiếm vẫn chưa thấy tin tức. Mà thời tiết bỗng nhiên nóng lên bất thường, dưới thời tiết nóng như vậy, các thú nhân chờ đợi không thể không đem nơi nghỉ ngơi chuyển vào trong rừng.

Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn bầu trời, thời tiết khác thường khiến cho cậu lo lắng. Mà Patrick cùng những thú nhân khác lại không có chút lo lắng nào.

Tiện tay đem theo Cầu Cầu vì né tránh Mischa mà tới, "Patrick, thời tiết bỗng nhiên khác thường như vậy, ngươi không lo lắng sao?" Phản ứng kỳ quái của Lâm Mộc các thú nhân đã tập riết thành quen.

Mặt Patrick không cứng ngắc chứng tỏ lúc này tâm tình của y rất tốt, "Ta vẫn lo lắng mùa mưa sẽ tới sớm, nhưng thời tiết như thế này rất bình thường. Bất quá hiện tại ta không lo lắng, chúng ta còn ít nhất một tháng để chuẩn bị."

"Một tháng?" Lâm Mộc có chút kinh ngạc, dù sao bộ dáng trước kia của Patrick giống như mùa mưa sẽ nhanh đến, hiện tại lại nói thời gian còn một tháng. Vậy mấy ngày nay cậu không phải lo lắng vô ích sao?

Nhìn ra nghi hoặc của Lâm Mộc, Patrick xoa xoa tóc đối phương, thực thích cảm giác mềm mại trong tay, lại bị Lâm Mộc hất ra, "Thật là, lúc nào cũng động tay động chân, nhanh nói nguyên nhân." Lâm Mộc chán ghét mình hay đỏ mặt, cho nên cố ý lớn tiếng với y.

Patrick không để ý, cười cười nhìn cậu, "Dựa theo kinh nghiệm trước đây, trước khi mùa mưa đến thời tiết sẽ nóng một tháng. Nghe nói là thần thú thu hồi một ít nước, như vậy tới mùa mưa sẽ đủ lượng mưa. Hơn nữa mùa mưa là thần thú ban ơn trạch cho chúng ta, bởi vì mùa đông đến chúng ta phải tích trữ nhiều thức ăn, mà mùa mưa đi qua, nhóm động vật sẽ đặc biệt nhiều lên."

Thời điểm Patrick nói đến thần thú, trong mắt sẽ tràn ngập thành kính.

Lâm Mộc cảm thấy lượng lớn hơi nước bốc lên, vào lúc nhiệt độ không khí giảm xuống, trời sẽ mưa, về phần cái đó cùng thần thú có liên quan không thì không liên quan tới cậu. 

Thời gian còn một tháng, điều này khiến cậu bớt lo lắng.

"Nhưng cũng có lúc khác thường."

Lâm Mộc biết trong lòng Patrick đối với những thay đổi không tài nào lý giải, nhưng những thứ về khoa học cậu cũng không hiểu lắm, cho nên liền nhẹ nhàng nói: "Có lẽ thần thú của các ngươi chuẩn bị nước đủ dùng, cho nên cũng không cần thời tiết thay đổi đi."

Patrick suy nghĩ một chút, rất trịnh trọng mà gật gật đầu, nghiêm túc nhìn Lâm Mộc nói: "Ta cảm thấy, ngươi nói rất đúng."

"Phốc", Lâm Mộc bị vẻ mặt của Patrick đùa bật cười, nhịn không được nâng mặt y lên vuốt ve, "Ngươi thật sự rất đáng yêu."

Patrick không ngăn cản, chỉ mỉm cười nhìn Lâm Mộc, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

Trong mắt Patrick tràn đầy ý cười khiến Lâm Mộc đang tàn sát bừa bãi trên mặt y vội vàng rút tay lại, xấu hổ cười cười sau liền xoay người chạy. "Ta có việc bận." Lâm Mộc ảo não nghĩ muốn đánh tay mình, "Não có vấn đề hay sao mà đi xoa mặt y?"

Patrick nhìn bóng dáng chạy trối chết của cậu, hơi gợi lên khóe miệng biểu hiện tâm tình hiện tại của y rất tốt, "Thật sự không ngoan a, tiểu hài tử không ngoan cần phải hảo hảo trừng phạt một chút mới được."

Về phần buổi tối Lâm Mộc bị trừng phạt gì, không thể biết, bất quá từ việc môi cậu hơi sưng có thể đoán ra.

Thời điểm Carl trở về là lúc Lâm Mộc đang bị bức bách uống máu động vật cứ ba ngày một lần.

Nhìn một chén máu đỏ, Lâm Mộc cầu xin nhìn Patrick, "Không uống không được sao."

Patrick thấy Lâm Mộc vẻ mặt lên án 'ngươi khi dễ ta' làm trong lòng y cũng buồn bực, nhưng vì nghĩ cho thân thể của Lâm Mộc, vẫn là ôn nhu dụ dỗ: "Nghe lời, không uống ngươi sẽ không thoải mái, Mộc Mộc ngoan, ta có chuẩn bị trái cây ngon cho ngươi, ngươi uống xong liền cho ngươi ăn." 

Cậu mới không vì được ăn trái cây mà đi uống máu, trong lòng hô to không cần, muốn thuyết phục Patrick, "Tinh thần của ta thực tốt, thật sự thực tốt a." Nói xong còn sôi nổi biểu hiện mình có sức sống đến cỡ nào.

Nhìn bộ dáng cậy mạnh của Lâm Mộc, Patrick tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng không hề có ý buông tha cho cậu, đang chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo đối phương, một thú nhân chạy tới, bộ dáng tràn đầy vui sướng nói: "Lão đại, Carl cùng Kohn đã trở lại."

Lúc Lâm Mộc đang nghĩ làm thế nào để đối phó cùng Patrick, đột nhiên nghe được tin tức này, trong lòng hô lớn: "Trời cũng giúp ta", một bên cao hứng lôi kéo Patrick nhanh nghênh đón bọn Carl, "Đi mau, không biết bọn họ mang về tin tức tốt như thế nào", Lâm Mộc cảm thấy cậu mà chờ thêm nữa bản thân cậu cũng muốn mọc nấm rồi.

Tất cả mọi người đều đến bãi đất trống, nhìn hai hình thú to lớn quen thuộc ở trên trời đang bay về phía họ. Tuy rằng đã nhìn thấy hình thú của Carl nhiều lần, nhưng nhìn thấy một con rết thực to bay trên trời vẫn rất rung động: đến tột cùng con rết làm sao bay được vậy?

Nhìn Carl bay trên trời, Lâm Mộc đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Phụ thân của Carl cũng là rết sao?"

Patrick lắc đầu, "Không phải, phụ thân của Carl là trúc lễ thú, một loại hình thú khổng lồ, toàn thân kiên giáp màu xanh, không giống với thú hình của Carl."

Chính vì thế mới bị coi là ngoại tộc, Lâm Mộc hiểu rõ gật gật đầu. Người ở nơi này cũng giống như thế giới của cậu, khó có thể tha thứ cho ngoại tộc tồn tại, mà đối phương còn là mãnh thú nữa chứ. Lâm Mộc nhìn Patrick cũng đang mong chờ, thầm nghĩ: "Bọn họ chỉ là có chút bất đồng mà thôi, chính là có chút bất đồng."

Trên bầu trời.

Carl đắc ý dào dạt mà nói với Kohn: "Ngươi nhìn xem, bọn họ đều đến hoan nghênh ta. Hắc hắc..."

Kohn cười, gật đầu với hắn, "Ân, đều đến hoan nghênh ngươi, ngươi quan trọng nhất."

Bị Kohn thuận theo nói như vậy một chút thành tựu cũng không có, Carl tức giận lạnh giọng nói với Kohn: "Hừ, đừng tưởng rằng nịnh hót ta, ta sẽ tha thứ sai lầm ngươi phạm phải. Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Kohn không để ý việc hắn lạnh giọng với mình, cười hì hì nói: "Không tha thứ không quan hệ, ngươi vẫn luôn nhớ kỹ là được."

Hắn biết thú nhân da mặt dày, chính là chưa từng thấy dày như Kohn vậy. Mặt Carl đột nhiên hồng, sau đó sinh khí hung hăng dùng đuôi quật Kohn một cái, liền bay nhanh xuống. Kohn tuy bị đánh đau nhưng cũng không có sinh khí, còn vui cười hớn hở mà cùng đáp xuống mặt đất bên bờ sông, sau khi hóa thành người liền đuổi theo Carl, ở bên cạnh hắn cười lấy lòng.

Lâm Mộc thấy Carl đập cho Kohn một cái rất là kinh ngạc, bất quá hiện tại thấy bộ dáng nịnh nọt của Kohn, nghĩ chắc là Kohn đắc tội Carl. Bất quá nhìn sắc mặt của Carl, tuy rằng không quá tốt nhưng cũng không có đen, hẳn không phải chuyện nghiêm trọng. Vì thế cậu đi theo những người khác đi đến chỗ bọn Carl.

Lâm Mộc cao hứng chạy đến trước mặt Carl, "Carl, ngươi mang tin tức tốt về, có phải hay không? Có phải hay không?"

Patrick ở bên cạnh thấy bộ dạng hưng phấn của cậu như vậy, trong mắt tràn đầy ấm áp. Đi đến, tay khoát lên lưng cậu, Lâm Mộc không để ý, mong chờ mà nhìn Carl, "Chúng ta đi vào rừng rậm rồi nói."

"Nơi này rất nóng, chúng ta mau vào trong rừng rậm. Đi mau, đi mau." Lâm Mộc lôi kéo Carl chạy vào trong rừng rậm, một chút cũng không để ý hai thú nhân đen mặt đằng sau.

Patrick để các thú nhân đi ra ngoài săn thú, buổi tối muốn chúc mừng Kohn cùng Carl trở về. Mà y, Lâm Mộc cùng Carl, Kohn ngồi xuống một thân cây, chuẩn bị nghe Carl nói phát hiện của bọn họ. Mischa cùng Casso cũng vô cùng cao hứng vây quanh, Mischa còn lấy ra trái cây của mình cho Carl.

"Carl thúc thúc, thúc tìm thấy nơi để ở sao, nơi đó thế nào?" Mischa vẫn luôn nhớ rõ Lâm Mộc nói, nếu bọn họ tìm được chỗ thích hợp để ở, bọn họ sẽ qua mùa đông vô cùng ấm áp, sẽ không phải chịu đói. Cho nên đối với nơi để ở nó thật sự quan tâm.

Casso cũng hừ hừ tỏ vẻ nó hưng phấn.

Carl thấy tất cả mọi người mong chờ mà nhìn mình, tâm lý hư vinh được thỏa mãn, vì thế đắc ý nâng cằm, "Đương nhiên, không có việc Carl ta làm không được."

Thấy bộ dạng đắc ý của Carl, nếu ở dĩ vãng Lâm Mộc sẽ châm chọc hắn vài câu, nhưng giờ cậu đều nghĩ tới nơi để ở, nhưng Mischa lại không vui lòng , "Cha ta cũng rất lợi hại."

"Tiểu hài tử thật không đáng yêu." Carl bĩu môi, bất quá cảm nhận ánh mắt lạnh của Patrick lập tức hóa thành biểu tình cực kì nghiêm túc nói: "Ta cùng Kohn phát hiện một sơn cốc rất bí mật. Nơi đó núi vây quanh bốn phía, phi thường xinh đẹp, lại có một con sông nhỏ chảy qua trong cốc. Vô cùng hợp với yêu cầu của Lâm Mộc. Quan trọng là, sơn cốc kia có lối vào bí mật, nếu không phải ngoài ý muốn bọn ta cũng sẽ không phát hiện nơi đó. Chúng ta không cần sợ có người sẽ phát hiện chúng ta."

"Ngươi nói rất bí mật, vậy sao nhóm của ngươi lại phát hiện ra?" Sẽ không bị người phát hiện, Carl làm sao có thể khẳng định như vậy.

"Nơi đó rất bí mật, ngươi thấy liền hiểu được, quản ta làm sao phát hiện ra."

Lâm Mộc cảm thấy Carl giống như thẹn quá thành giận vậy? Cậu nghi hoặc nhìn nhìn Kohn, không rõ lắm.

Patrick nhìn người trong ngực vẫn dùng ánh mắt hoài nghi mà quét toàn bộ người Carl, nhịn không được thở dài, ngươi không phát hiện mặt Carl có điểm hồng không bình thường ư? Ngươi không phát hiện mặt Kohn đã đen lại ư? Patrick lo lắng Lâm Mộc chọc giận hai người, "Mộc Mộc, ngươi chuẩn bị đồ ăn cho hai người họ đi, bọn họ vẫn chưa ăn thức ăn nấu bằng nồi đâu."

Lâm Mộc cũng cảm thấy nên hảo hảo khao bọn họ, tuy rằng nguyên liệu thiếu thốn không thể làm ra mỹ vị, bất quá cậu hết sức làm là được.

Nghe Lâm Mộc sẽ làm đồ ăn, Mischa cùng Casso đều thí điên thí điên đi theo, Cầu Cầu đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Thấy Lâm Mộc cùng mấy đứa nhỏ rời đi, Patrick nghiêm túc mà nói với hai người: "Các ngươi vất vả."

Hai người lần đầu tiên thấy lão đại nói như thế, đều cảm thấy đây không phải là ý tốt, "Hắc hắc, đây là điều chúng ta nên làm."

"Hy vọng chúng ta thật sự có thể thành lập bộ lạc của mình, có chỗ để mà về." Carl cảm khái nói.

Patrick nhìn Lâm Mộc bận rộn cách đó không xa, "Sẽ, nhất định sẽ." Nói xong y xoay người rời đi, y muốn đi giúp Lâm Mộc hái chút trái cây.

Kohn thấy lão đại nhà mình đi rồi, nhưng Carl vẫn còn nhìn Lâm Mộc, sắc mặt lập tức trở nên rất không tốt, "Lâm Mộc là của lão đại, ngươi không có cơ hội ."

"Vậy thì sao, dù sao trên người Lâm Mộc vẫn chưa có khí vị của lão đại, ta vẫn còn cơ hội." Hắn cũng mặc kệ ngữ khí của đối phương có bao nhiêu chua, tốt nhất là chua chết tên đó đi.

"Ngươi!"

"Như thế nào?" Carl hất cằm lên khiêu khích nói, tên này vậy mà dám nảy sinh ý đồ với mình.

Kohn thấy bộ dạng này của hắn ngược lại không sinh khí, cười giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo, "Đừng nóng giận. Lần đó là ta không đúng, bất quá ta cam đoan về sau sẽ không để cho ngươi đau đớn. Tin tưởng ta."

Carl cảm thấy chờ lão hổ này hối cải quả thật là việc rất ngu ngốc, hung hăng ở trên đùi của đối phương đạp một cước, "Ngươi đi chết đi." Đá xong liền chạy tới chỗ Lâm Mộc.

Mà Kohn bộ dạng không đau, không ngứa chạy tới, cố ý dùng âm thanh chỉ có mình Carl nghe thấy nói: "Thú nhân đều vô cùng bao dung bạn lữ của mình, Carl ngươi thật sự rất không được tự nhiên nha."

Carl nghiến răng nghiến lợi, hắn cảm thấy một cước kia thật nhẹ, hắn nên một cước đạp chết tên này.

Hai người đi đến trước mặt Lâm Mộc, nhìn đồ vật bọn họ không biết trên mặt đất.

Lâm Mộc cảm thấy cậu nên giải thích cho hai người họ biết. Đưa cho hai người thêm chén canh ngân nhĩ, "Đựng đồ ăn là chén gỗ, bên trong là thìa gỗ dùng để múc đồ ăn." Nói xong chỉ Mischa đang ăn bên cạnh, "Dùng giống nó ấy."

Hai người nhìn nhìn Mischa đang uống vui vẻ, lại nhìn nhìn đồ vật trong tay mình, học uống một hơi.

"Uống ngon thật." Tốc độ ăn của Carl nhịn không được nhanh hơn, "Đây là làm bằng cái gì?"

"Đây là nấu bằng ngân nhĩ cùng quả ngọt ngào. Đối với thân thể rất tốt." Lâm Mộc vẫn đem quả ngọt ngào làm thành đường.

Kohn không quá thích loại hương vị ngọt ngào này, thấy Carl thích liền đem của mình cho hắn. Thấy Carl không có phản đối, vì thế tâm tình tốt lên, nhìn nồi đang nấu trên mặt đất nói: "Cái này là cái gì?"

"Cái kia là nồi, đồ ăn nấu ra ăn ngon hơn đồ nướng." Mischa buông bát của mình vui vẻ giới thiệu với Kohn, "Chúng ta dùng nồi có thể nấu canh rau, uống rất ngon. Bất quá thú nhân các ngươi không thích, thật sự là không có lộc ăn."

Lâm Mộc cười nhìn bọn họ nhàn nhã ở một bên nói chuyện phiếm, quay đầu lại nhìn thấy Patrick mang theo trái cây trở lại. Nhưng nhìn thấy bát máu nhịn không được nhíu mày. Cậu biết Patrick rất cố chấp, cậu nhất định là trốn không thoát, nhìn thấy nồi nước, tốt.

Tiếp nhận hoa quả trong tay Patrick, nhìn đối phương kiên trì cầm chén cho mình, cười cười, "Trước đặt ở một bên đi. Yên tâm, ta nhất định sẽ ăn nó." Lâm Mộc quyết định đem máu nấu chín, lại cho thêm quả ngọt ngào, hương vị có chút quái lạ, nhưng so trực tiếp uống còn tốt hơn.

Bữa cơm này họ ăn tất nhiên là vui vẻ, Carl trở lại bọn họ cũng không cần lo lắng chỗ ở, mỗi người đều rất vui vẻ.

Lâm Mộc gặm trái cây, đó là Patrick đặc biệt hái cho cậu, hình trứng, vỏ màu vàng, quả rất to, nặng gần một ký. Hương vị rất giống quả táo, so với táo cậu ăn trước kia thì ngon hơn nhiều.

"Ngày mai chúng ta lập tức xuất phát. Có thể làm phòng ở sớm một chút."

"Ân, ngày mai xuất phát. Nghe Carl nói thì lộ trình hai ngày đường."

"Còn nhóm Matt thì như thế nào? Các ngươi có phương pháp liên lạc không?" Lâm Mộc nhìn Mischa cùng Casso chơi đùa, cậu biết Mischa rất nhớ Matt, dù sao đứa nhỏ này vẫn rất ỷ lại phụ thân.

"Chúng ta sẽ lưu lại ký hiệu, bọn họ có thể tìm thấy chúng ta."

"Ký hiệu? Khí vị hay là ký hiệu đặc biệt?"

"Là ký hiệu. Khí vị dưới trời mưa sẽ bị xóa tan." Y nói xong cầm lấy hoa quả Lâm Mộc đang gặm "Đừng ăn nhiều như vậy, không tốt."

Lâm Mộc bĩu môi không có phản đối, cậu ăn nó đến tức bụng rồi.

-Hết chương 11-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bởi vì năm nay nhập học sớm, cho nên không thể đổi mới thường xuyên, hy vọng các vị thích văn có lỗi. Ta sẽ cố gắng đổi mới.

Dâu có lời muốn nói: tiếc là không có phiên ngoại của Carl và Kohn. Tui rất muốn biết hai ngừ đó đã xảy ga chiện giề (• ε •)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top