Chapter 3

Thái Lan chào đón Cheer bằng một cơn mưa rào ào ạt.Vừa bước xuống khỏi máy bay là cô đã ngay lập tức ngửi thấy cái "mùi không khí" vừa quen vừa lạ ở nơi này. Mùi nước mưa hòa quyện với mùi đất tạo thành thứ mùi hương khiến Cheer ngửi xong chỉ muốn thốt lên câu "Về nhà rồi". Thì ra đi xa rồi quay trở lại mới biết mình nhớ mảnh đất này đến vậy. Nếu đã nhớ nhung nơi này đến thế thì từ giờ về sau cô sẽ không bao giờ sống xa nơi này nữa - Cheer tự nhủ với lòng.

Cheer làm thủ tục nhập cảnh và lấy hành lý xong xuôi rồi thong thả đẩy xe hành lý ra phía bên ngoài. Trong lòng cô lúc này có một cảm giác hồi hộp mãnh liệt đến mức khó hiểu. Hào hứng vì sắp được gặp lại mọi người thì có thể. Nhưng hồi hộp ư? Chẳng có lý do gì để hồi hộp cả phải không? Ấy thế mà tim Cheer cứ đập thình thịch như đánh trống hội trong lồng ngực đây này. Phải làm sao bây giờ?

Cheer mở điện thoại lên để gọi điện cho Chat.

"Ba, ba tới sân bay chưa?"

"Mọi người tới nơi rồi, đang chờ con ở sảnh ngoài. Con xuống máy bay chưa?"

"Con đang đi ra ngoài đó rồi nè. Mọi người chờ con chút xíu nhé!"

Cheer đẩy xe hành lý ra đến sảnh chờ bên ngoài, vừa đi vừa cẩn thận quan sát. Giữa đám đông tấp nập người chen chúc nhau, Cheer bắt gặp một dáng người vô cùng quen thuộc. Tóc ngắn thả buông xõa cùng với cặp kính râm to che gần hết khuôn mặt của người đó nhưng chỉ cần nhìn vào dáng người, nhìn vào nụ cười của người đó thôi là Cheer đã nhận ra rồi. Đúng là Ann chứ không phải ai khác. Ann của Cheer thật xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người đối diện không dám đến gần vì sợ làm vấy bẩn lên sự cao quý của cô. Nhìn thấy Ann giữa đám người xa lạ khiến Cheer cảm thấy như có hoa nở trong tim. Cheer chỉ muốn chạy nhanh tới ôm thật chặt lấy Ann, vùi mặt vào tóc cô để hít ngửi mùi thơm trên mái tóc, còn muốn thơm thật nhiều cái lên làn da trắng nõn kia nữa. Một sự ấm áp, hạnh phúc, mãn nguyện lạ kì như một dòng nước ấm chảy dọc khắp cơ thể cô. Đột nhiên trong một giây đó Cheer hiểu ra vì sao mình lại hồi hộp như vậy. Thì ra cô đang mong ngóng được gặp lại Ann.

15 năm du học ở nước ngoài cũng chính là 15 năm để Cheer trưởng thành, hoàn thiện bản thân mình. Và một trong những cột mốc trưởng thành khó quên nhất trong cuộc đời cô chính là khi cô chấp nhận sự thật rằng mình thích con gái chứ không phải con trai.. Hồi mới mười mấy đôi mươi, khi những cô bạn học khác đều lần lượt quen bạn trai thì Cheer lại chẳng hề có hứng thú gì với điều đó cả. Không phải là cô không muốn có người yêu, chỉ là cô cảm thấy đám con trai chẳng có gì để cô yêu thích hết. Nếu so ra thì thà rằng cô suốt ngày quanh quẩn bên cạnh Ann còn hơn là quen bạn trai. Đám con trai vừa ồn ào vừa thô kệch, chẳng bù cho Ann, lúc nào cũng thơm tho, da dẻ lại mịn màng, nói năng thì uyển chuyển dịu dàng khiến Cheer không thể không bị thu hút được.
Cheer chưa dám nói thật với Nok về chuyện này nhưng cô vẫn luôn sống thật với tính hướng của mình, đã từng quen một vài cô bạn gái nhưng tất cả bọn họ đều không thể làm cô cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Điểm đặc biệt là mỗi lần quen một cô bạn gái, Cheer đều sẽ có xu hướng so sánh giữa cô gái đó và Ann - một thói quen mà cô cũng không hiểu tại sao lại có nhưng lần nào cũng đều sẽ như vậy. Cho đến lúc này, khi lần đầu tiên gặp lại Ann sau 15 năm, Cheer rốt cuộc đã hiểu rõ tất cả.

Cheer yêu Ann! Tình cảm Cheer dành cho Ann chưa bao giờ là tình cảm chị em thông thường, cũng chưa bao giờ là sự sùng bái, ngưỡng mộ của một cô bé với "thần tượng" của mình. Bao nhiêu lâu nay Cheer vẫn luôn so sánh những cô bạn gái của mình với Ann, dù cố gắng thế nào cũng không thể tìm được một tình yêu trọn vẹn, hóa ra là bởi vì vốn dĩ trái tim cô đã có người nắm giữ rồi, không thể dung nạp thêm bất cứ ai nữa.

Ann cũng rất nhanh chóng nhận ra Cheer giữa đám đông. Nhìn thấy Cheer giờ đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, xinh đẹp đứng trước mặt mình, Ann không nén được sự kích động trong lòng. Không gặp thì thôi, gặp rồi Ann mới phát hiện ra mình nhớ Cheer nhiều đến vậy. Nụ cười trên môi cô bỗng trở nên rạng rỡ hơn hẳn.

"Cheer, ở bên này!" Ann vừa nói lớn vừa vẫy tay để Cheer có thể thấy mình.

Tiếng gọi của Ann như kéo Cheer ra khỏi dòng cảm xúc tuôn trào. Bấy giờ cô mới trông thấy Nok và Chat đứng bên cạnh Ann. Cô vẫy tay lại ra hiệu đã nhìn thấy họ, nhanh chóng đẩy xe hành lý về phía ba người đang đứng. Mỗi một bước chân bước đến gần Ann hơn càng làm cho cảm xúc trong lòng Cheer thêm trào dâng mãnh liệt. Cheer phải rất cố gắng mới có thể đè ép được sự kích động trong lòng để không chạy ngay tới ôm Ann vào lòng.

"Chào mừng con về nhà!" Nok vừa ôm lấy Cheer vừa lau nước mắt. Nok là người sống thiên về tình cảm nên thường hay mau nước mắt như vậy.

Đang lúc Cheer không biết mình có nên chủ động ôm Ann hay không vì cô sợ mình sẽ khó kìm chế được cảm xúc khi tiếp xúc thân mật với Ann như vậy thì Ann đã chủ động bước tới ôm cô vào vòng tay mình như lúc Cheer còn nhỏ. Đây rồi, mùi thơm thân quen mà Cheer chỉ có thể bắt gặp trong giấc mơ đây rồi. Cả làn da mịn màng kia đang chạm lên da thịt cô nữa. Đầu óc Cheer như muốn nổ tung, chỉ khao khát được ôm Ann mãi như thế này thôi.

"Chào mừng em trở về. Hy vọng sau này chúng ta sẽ không phải xa nhau nữa." Ann là người chủ động ôm Cheer, cũng là người đẩy Cheer ra khỏi vòng tay mình.

Mặc dù có chút hụt hẫng vì bị Ann đẩy ra nhưng câu nói của Ann lại khiến Cheer không thể ngừng tưởng tượng. "Hy vọng sau này chúng ta sẽ không phải xa nhau nữa" là có ý gì? Là muốn hai người mãi mãi ở bên nhau sao? Cheer hận không thể tự tát mình một cái thật mạnh cho tỉnh táo lại. Cô đang suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Rõ ràng biết Ann không có ý đó mà lại không thể ngăn mình không suy nghĩ linh tinh được. Chẳng lẽ Cheer đã yêu Ann nhiều đến thế sao?

"Thôi nào, chúng ta còn nhiều thời gian để nói chuyện mà. Cheer bay lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, để con bé về nhà nghỉ ngơi đã." Chat đỡ lấy xe đẩy hành lý từ tay Cheer, đẩy về hướng xe của anh đang đậu.

"Cheer, con ngồi ghế trên nhé. Lâu rồi con chưa về nước, tranh thủ ngắm xem Thái Lan có thay đổi gì so với lúc con đi không." Nok vừa mở cửa xe vừa nói.

Cheer vừa thoáng thấy bóng Ann leo lên xe ngồi ở hàng ghế sau thì suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là phải ngồi ghế sau.

"Con cảm thấy không được khỏe lắm, muốn ngồi ghế sau để nghỉ ngơi một chút."

"Nếu không hai mẹ con ngồi ghế sau đi, chị ngồi ghế trước cũng được." Ann đề nghị.

Đề nghị này của Ann tất nhiên là bị Cheer phản đối rồi.

"Không được. Ý em là ghế trước cạnh ba phải để cho mẹ em ngồi. Em với P'Ann vẫn là nên ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, tránh làm ảnh hưởng bầu không khí hai người của ba mẹ thì hơn." Cheer nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ.

Vốn dĩ Ann rất hâm mộ tình cảm vợ chồng thắm thiết của Chat và Nok nên khi Cheer đưa ra cái cớ như vậy thì cô cũng chẳng có lí do gì để phản đối.

"Vậy cũng hay. Cheer lên đây ngồi với chị." Ann nắm tay Cheer kéo lên hàng ghế sau ngồi bên cạnh cô.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Lần cuối Cheer được nắm tay Ann là lúc nào nhỉ? Cheer cũng không nhớ nữa. Nhưng không sao, những kí ức đã bị lãng quên hãy cứ để nó chìm vào dĩ vãng, từ giờ về sau Cheer sẽ cố gắng tạo ra những kí ức tươi đẹp mới bên cạnh Ann, bắt đầu từ giây phút này.

Vốn dĩ Ann chỉ định nắm tay kéo Cheer lên hàng ghế sau ngồi với cô thôi nhưng không ngờ là Cheer lại nhất quyết nắm tay cô mãi không buông. Nắm tay không thì thôi đi, đằng này Cheer lại còn vừa ngắm vừa mân mê bàn tay của Ann, hết ngắm nhìn lại vuốt ve. Đối với Ann, Cheer giống như người thân vậy, nên việc Cheer nắm tay cô lâu một chút cô cũng không để ý, để kệ Cheer tùy ý thích làm gì thì làm, trong đầu thì nghĩ rằng dù Cheer đã trưởng thành nhưng chẳng khác nào cô bé Cheer 15 năm trước hay làm nũng mình cả.

"Cheer của chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc hẳn phải có nhiều người theo đuổi lắm đúng không? Nói thật cho chị nghe đi, em có bạn trai chưa?" Ann tìm một chủ đề để trò chuyện với Cheer.

"Làm gì có chuyện đó. Em ở bên Anh suốt ngày chỉ biết đi làm, đi làm về thì loanh quanh ở nhà, làm gì có thời gian quen bạn trai chứ." Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thực ra trong thâm tâm Cheer muốn nói rằng cô không có thời gian quen bạn trai vì cô là les, chỉ quen bạn gái thôi, hơn nữa bây giờ rất muốn quen Ann có được không?

"Chưa quen bạn trai cũng tốt. Mất công em quen một chàng trai người Anh, một thời gian nữa lại bị cậu ta đưa về Anh quốc. Về nước quen một cậu bạn trai người Thái Lan vẫn phù hợp hơn. Kể ra trong công ty còn khá nhiều chàng trai độc thân đó, để từ từ P'Ann giới thiệu cho em. Chỉ không biết có chàng nào có gan làm con rể của ông bố vợ CTHĐQT này không thôi."

"Em làm như anh là bố vợ xấu xa không bằng. Đối với anh, chỉ cần cậu trai đó có ý chí và biết yêu thương Cheer là anh đều sẽ đồng ý." Chat nhìn hai người qua gương chiếu hậu, góp thêm mấy câu vào câu chuyện.

"Theo mẹ thấy P'Ann của con mắt nhìn người rất chuẩn, để Ann chọn cho con một cậu bạn trai, chắc chắc là ổn." Nok cũng không thể đứng ngoài câu chuyện, quay hẳn người về phía sau để nói chuyện.

"Con mới không thèm quen bạn trai. Bây giờ con chỉ muốn tập trung vào công việc thôi. Mọi người đừng chơi trò làm mai cho con đấy nhé."

"Con coi con đi, 30 tuổi đầu rồi còn không lo quen bạn trai sau đó kết hôn thì lo cái gì. Con không lo thì mẹ con sẽ lo đến phát bệnh cho xem."

"Ba em nói đúng đó, em nên quen bạn trai rồi. Đừng mải mê công việc để rồi lỡ dở như chị, đến bây giờ thành bà cô già khó tính, cho cũng chẳng ai thèm." Ann nói giọng nửa đùa nửa thật.

"Ai ya, chuyện này để nói sau được không? Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."

Cheer không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nên tốt nhất là chọn trốn tránh. Cô giả bộ nhắm mắt ngủ để không phải nói về vấn đề này nữa. Nhắm mắt một lúc thế mà cô cũng mơ màng ngủ thiếp đi. Đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, Cheer cảm nhận được bàn tay Ann nhẹ nhàng kéo đầu Cheer dựa lên vai Ann, có lẽ Ann muốn Cheer nghỉ ngơi được thoải mái hơn. Cheer thuận thế, giả bộ đã ngủ say, cọ cọ mấy cái trên vai Ann, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ ngon lành. Cảm giác này thật hạnh phúc, là sự hạnh phúc khi tìm được tình yêu đích thực mà trước đây dù quen bao nhiêu bạn gái Cheer cũng không có được. Cheer hạ quyết tâm rồi, Ann chính là tình yêu của đời cô. Dù có bất kể chuyện gì xảy ra, Cheer cũng sẽ nỗ lực hết mình để Ann chấp nhận tình cảm của cô, để tất cả mọi người xung quanh cũng sẽ chấp nhận tình cảm của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top