Chương 83: Lại không liên quan


Sườn núi tĩnh tư, thời gian trôi qua đặc biệt chậm

Gió nhẹ lướt qua, làm tung bay tóc đen của Tiêu Thê Ngọc, nàng quỳ gối ở vách đá đối mặt với vân hải mênh mông, nàng đã quỳ ba ngày. Sau lưng là một nhóm đệ tử mặc áo đen của Bích Huyền Cung, cũng không phải là bằng hữu của Tiêu Thê Ngọc, mà phụng lệnh cung chủ giám sát chặt chẽ đại đệ tử ưu tú này, bây giờ lại thành tội đồ gia nhập ma giáo

Trở về sám hối sao ?

Không, Tiêu Thê Ngọc cũng không phải vì tội gia nhập ma giáo mà trở về chờ lệnh

Có tội gì ?

Nàng, vì yêu người mà đưa thân bảo hộ, việc này... Có tội gì ?

Ba ngày qua, nàng nhiều lần suy nghĩ đạo lý này, nàng xác thực có lỗi với Bích Huyền Cung, có lỗi với sư phụ đã dưỡng dục nàng, nhưng nếu như buông tay, nàng sẽ không chịu được sự cô đơn cùng tiếc nuối ? Nghĩ đến đó, Tiêu Thê Ngọc nhịn không được cười, không còn nhu tình như lúc trước, nụ cười của nàng có chút tàn khốc, càng nhiều hơn là bi thương.

Lúc này mấy tên đệ tử cung kính trấn an, Tiêu Thê Ngọc thu hồi nụ cười, nghe thấy tiếng bước chân người tới, nàng liền biết được sư phụ đến. Tuyền Lê mang theo hai đệ tử, theo thứ tự là Tần Kha Vân cùng Phương Kỳ Nhi mà lúc xưa đi theo Tiêu Thê Ngọc xuất cung, so với phần lớn đệ tử không cảm thông, mặc dù như thế, Tần Kha Vân cùng Phương Kỳ Nhi y nhiên tin tưởng Tiêu Thê Ngọc có nỗi khổ tâm, các nàng thỉnh cầu sư phụ đừng trục xuất sư tỷ ra khỏi sư môn, mới đổi lấy ba ngày quỳ ở sườn núi hối lỗi

" Ngọc Nhi, ngươi nếu như chịu nhận tội, cũng thề không rời khỏi Bích Huyền Cung nữa, việc này vi sư liền không truy cứu nữa" Tuyền Lê vẫy lui đệ tử bốn phía, dù nói thế nào Tiêu Thê Ngọc cũng là đại đệ tử của Bích Huyền Cung, là một tay nàng nuôi nấng, sư đồ tình cảm, sao có thể nói cắt là cắt ?

Tiêu Thê Ngọc nghe vậy, trầm mặc nhìn Phong Quyển Tàn Vân.

Phương Kỳ Nhi bên cạnh có chút lo lắng, nàng biết rõ sư tỷ ôn nhu không còn nữa, bây giờ Tiêu Thê Ngọc lạ lẫm làm cho người khác sợ hãi, chỉ có Tần Kha Vân minh bạch, bộ dáng này của Tiêu Thê Ngọc mới thực sự là nàng, không gật bừa, không thỏa hiệp, lạnh đến mức khiến người vô pháp tiếp cận, nhưng nàng không rõ chính là lý do vì sao Tiêu Thê Ngọc lại trở về Bích Huyền Cung ?

Nàng nghĩ là, Tiêu Thê Ngọc sẽ không quay lại nữa...

" Ngọc Nhi !" Tuyền Lê nhíu mày, nghiêm khắc nói: " Còn không nhận sai ! Bây giờ ngươi để Bích Huyền Cung hổ thẹn ! Bằng vào việc ấy vi sự liền có thể trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, ngươi thế mà còn minh ngoan bất tỉnh! Ngọc Nhi...vi sư đối với ngươi thất vọng cực độ ! Ngày xưa vi sư dạy bảo ngươi thế nào ? Hẳn là ngươi hoàn toàn quên !"

Tuyền Lê là sư phụ của Tiêu Thê Ngọc, cũng là thân nhân của Tiêu Thê Ngọc, là mẫu thân duy nhất tồn tại.

Mà Bích Huyền Cung là nhà của nàng, là cố thổ của nàng..

" Con..." Tiêu Thê Ngọc do dự hồi lâu, chậm rãi nói ra: " Cũng không có sai"

" To gan !" lời mới nói ra miệng, Tuyền Lê liền tiến lên tát vào mặt Tiêu Thê Ngọc một cái. Lực tay rất lớn, đáng ngã nàng xuống đất, thấy khóe miệng nàng đỏ tươi, mắt Tuyền Lê khẽ đau nhói, nhưng nàng tức giận đến không tự kiềm chế, hai tay không cầm được run rẩy, đối mặt Tiêu Thê Ngọc, tâm tình của nàng phức tạp, bà coi nàng như con ruột, thế mà...

" Nghiệt đồ ! Nghiệt đồ ! Nghiệt đồ!!"

Tức giận bao trùm sườn núi tĩnh tư, không có ai dám thở mạnh, bốn phía tịnh mật dường như chỉ còn Tiêu Thê Ngọc cùng Tuyền lê. Nhìn đồ nhi cúi đầu quỳ dưới đất, Tuyền Lê đau lòng vạn phần, từng là hài tử nghe lời rất quan tâm bà, thế mà lại biến thành nghiệt đồ bại hoại thanh danh , mà hai chữ nghiệt đồ, liền như thanh đao không chút lưu tình đâm bị thương vị trí trái tim của Tiêu Thê Ngọc. Nàng biết rõ chọc sư phụ không vui, rõ ràng chính mình tuyệt sẽ không buông bỏ Tích Phúc Hồng, tiến thoái lưỡng nan, nàng nên làm như thế nào, giữ hay bỏ ?

Cắn môi, nàng có thể kiếm chế bành trướng cùng bất đắc dĩ, lại không cách nào ngăn cản nước mắt rơi xuống, từng giọt nước mắt óng ánh sáng long lanh, dọc theo gương mặt lặng lẽ chảy xuống. Tiêu Thê Ngọc nàng đến cùng là người thế nào ? Nàng hết sức muốn trở thành đệ tử giỏi, sư tỷ tốt trong mắt mọi người... Nàng khổ luyện đạo pháp, thiện đãi đồng môn, thay dân trừ quỷ...

Bây giờ nàng có người muốn bảo vệ, muốn liều lĩnh yêu...

" Con cũng không có sai" Nàng cần thông cảm quá nhiều, Tiêu Thê Ngọc bỏ qua tất cả để có thể gặp được người nàng muốn gặp

Nghiệt đồ cũng được, phản bội cũng được.

Nàng không để ý.

Ầm ! Một tiếng vang dội, Tiêu Thê Ngọc bỗng nhiên trùng điệp hướng Tuyền Lê dập đầu, đồng thời không chỉ một lần, nàng liên tiếp khấu đầu năm cái để thái dương bị đập chảy máu. Phương Kỳ Nhi thấy thế, ý niệm đầu tiên chính là đỡ Tiêu Thê Ngọc lên, lại bị Tần Kha Vân ngăn lại, nàng chỉ lắc đầu không nói gì, nhưng trừ trong mắt có thể nhìn thấy nàng mười phần lo lắng, chỉ là lần này, các nàng không có lập trường can thiệp, đây là vấn đề lịch sử liên quan đến tình thân của Bích Huyền Cung....

" Tốt, tốt một câu cũng không sai ! Bích Huyền Cung năm đó vì bắt giữ yêu ma hi sinh bao nhiêu đệ tử ? Lại có bao nhiêu cung chủ tích đức thi thiện, mới khôi phục được danh dự của Bích Huyền Cung?" Tuyền Lê tiến lên tát Tiêu Thê Ngọc một cái, dường như muốn thức tỉnh nàng " Ngươi khấu đầu vài cái, xứng đáng với lịch đại cung chủ sao? Nhưng nếu không có ý sám hối, coi như ngươi đem đầu chặt xuống dâng lên, vi sư cũng sẽ không nhận !"

" Đệ tử cũng không cầu lịch đại cung chủ tha thứ.." Tiêu Thê Ngọc từ dưới đất đứng dậy, nàng cúi thấp đầu cung kính nói " Đệ tử là cảm động ân dưỡng dục của sư phụ, nhưng đệ tử lần này xác thực không sai, đệ tử không phải là gia nhập ma giáo... Đệ tử, chỉ muốn bảo vệ Tích Phúc Hồng, chỉ thế thôi"

Nói ra tục danh Phúc Hồng, Tần Kha Vân cùng Phương Kỳ Nhi đồng thời giật mình. Nàng năm đó không biết rõ chuyện xảy ra trong hổ long bí bảo, nhưng nàng biết được sau đó Tiêu Thê Ngọc vẻ mặt hốt hoảng, việc nàng chắc chắn có liên quan đến Tích cô nương, chỉ là không ngờ tới Tích Phúc Hồng trở về, Tiêu Thê Ngọc còn gặp nàng sao? Chuyện xảy ra liên tục, thậm chí liên quan đến ma giáo ?

" Làm càn!!" Tuyền Lê cũng không biết Tích Phúc Hồng là ai, nàng chỉ biết Tiêu Thê Ngọc nghịch ý " Sao có thể bởi vì nhi nữ thường tình mà ảnh hưởng đến Bích Huyền Cung ? Người kia so với Bích Huyền Cung , so với tỷ muội cùng ngươi trưởng thành, so với vi sư dạy bảo ngươi còn trọng yếu hơn sao? Không tiếc để ngươi hủy hoại thanh danh của Bích Huyền Cung, cùng giang hồ đối địch ?

Hoảng... Loạn...

Tiêu Thê Ngọc thất thần vòng hai tay ngăn không được run rẩy.

Vốn chỉ là chuyện đơn giản, nàng chỉ muốn bảo vệ Tích cô nương..

" Sư phụ thế nhưng lo lắng con vì Tích Phúc Hồng, sẽ phạm sai lầm sao ?"

Bỗng nhiên nhớ lại từng lời nói, Tiêu Thê Ngọc hai mắt đẫm lệ chậm rãi ngẩng đầu. Kết quả nàng cuối cùng vẫn là phàm nhân, lòng của nàng nếu bị trộm đi sẽ rất khó lấy lại, tưởng niệm dù giết không được người, lại đủ để cho người như cái xác không hồn, trải qua ba năm giày vò nàng há không hiểu được sao?

Cái sai này chú định sẽ phạm vào.

".. Con.. Con nhất định trở về..." Tiêu Thê Ngọc lay động đứng lên, trong miệng nàng lẩm bẩm nói, cả người dường như mất hồn.

" Ngọc Nhi, con khăng khăng trở về ma giáo hay sao? Tốt... Tốt... " Tuyền Lê đột nhiên hất tay áo, âm thanh lạnh lùng nói: " Nể tình sư đồ ngày xưa, vi sư cũng không lấy mạng ngươi chuộc tội, chỉ cần ngươi trả lại võ công ngươi đã học, vi sư liền để ngươi rời đi Bích Huyền Cung, từ đây không còn liên quan !"

Không còn liên quan... Là tuyệt tình hay là khoan thứ ? Tiêu Thê Ngọc nghe vậy hai chân mềm nhũn ngã quỳ dưới đất, lúc này Phương Kỳ Nhi nghe không nổi nữa, nàng khóc hồng hai mắt vội vàng quỳ gối trước mặt sư phụ, ngay cả Tần Kha Vân cũng bước lên cầu tình.

" Sư phụ bỏ qua cho đại sư tỷ đi !" Phương Kỳ Nhi kéo vạt áo sư phụ, nước mắt chảy xuống " Sư phụ van cầu ngài ! Đừng đuổi đại sư tỷ ! Sư phụ..." nàng cùng Tiêu Thê Ngọc làm đồng môn thời gian không dài, nhưng Tiêu Thê Ngọc đối với nàng vô cùng tốt, chiếu cố giống như thân sinh tỷ muội, nàng thế nào nhẫn tâm nhìn Tiêu Thê Ngọc trục xuất khỏi sư môn?

" Sư phụ, Tiêu sư tỷ nhất thời hồ đồ, ngài tạm thời tha cho tỷ ấy ? Mấy ngày nữa sư tỷ nghĩ thông suốt, chắc chắn bồi tội cùng ngài" Tần Kha Vân quỳ xuống chắp tay cầu tình, mặc dù nàng cho rằng Tiêu Thê Ngọc rất khó nghĩ thông suốt, coi như mất đi tình cảm hai mươi năm, Tần Kha Vân cũng không thấy vui.

Bên tay trái một câu cầu tình, bên phải là tiếng kêu khóc, bàn tay Tuyền Lê nắm chặt thả lỏng một chút, tròng mắt nàng nhìn qua đại đệ tử đã từng đắc ý, bây giờ chỉ còn là oa nhi cuộn mình thút thít, giống như hai mươi năm trước bà vừa dẫn Tiêu Thê Ngọc về Bích Huyền Cung, hài tử cô đơn còn ngây thơ. Giận dù chưa lui, nhưng lại ngăn cản xúc động, Tuyền Lê bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng chỉ phất tay rời đi, nàng rời đi xem như cho Tiêu Thê Ngọc một cơ hội, để nàng nghĩ thông suốt xem là đúng hay sai

Phương Kỳ Nhi thấy sư phụ rời đi, sợ hãi nhào vào trong ngực Tiêu Thê Ngọc khóc lớn, nàng không muốn thấy có người bị trục xuất khỏi sư môn, ở Bích Huyền Cung, tất cả đệ tử đều là cô nhi, tất cả mọi người sống như người một nhà, thiếu một người đều không được. Mà Tần Kha Vân bất đắc dĩ nhìn Tiêu Thê Ngọc, nàng có thật nhiều câu hỏi, nhưng bây giờ không phải là thời cơ, còn nữa Tiêu Thê Ngọc chỉ sợ sẽ không thật sự nói hết, tâm nàng sâu như hồ đen, thực tế khó mà dò hết

Về phần Tiêu Thê Ngọc quỳ trên đất, nàng nhìn phương hướng sư phụ rời đi trầm mặc không nói.

Lần này không có bị đuổi ra khỏi sư môn đến cùng là may mắn hay là bất hạnh ?

Nàng chỉ biết, vô luận hỏi nàng một lần, mười lần, trăm lần, tâm ý của nàng từ đầu đến cuối như một

Có tội gì ?

Có tội, cũng không liên quan đến giang hồ bên ngoài.

" Đệ tử.. Bất hiếu..." nàng nhận sai chính là bất hiếu

Mà Tích Phúc Hồng nàng sẽ không buông tay, lần này tuyệt sẽ không buông tay

Bên kia trong địa lao, Tích Phúc Hồng thực hiện lời hứa của nàng. Trong tay khăn gấm lau gương mặt Lạc Khuynh Thành dính máu, động tác êm ái lướt qua vết thương, ngày hôm đó, Lạc Khuynh Thành nhìn thấy liền tinh thần tốt hơn nhiều, không thể so với hôm qua tàn yếu, nàng chớp chớp lông mi, ánh mắt sắc bén lại không mang bất kỳ địch ý nào nhìn chăm chú Tích Phúc Hồng, dường như là lão hổ ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng không mất đi bá khí vốn là dã tính

" Ngươi làm cái gì ? Vì sao Tương Âm lại đối với ngươi thế này ?" Tích Phúc Hồng không dám nói nàng biết rõ Lữ Tương Âm, nhưng lúc nàng không thấy, Lữ giáo chủ tàn khốc là điều nàng vẫn có thể liên tưởng đến. Trong mắt Tích Phúc Hồng, nữ nhân này cơ hồ bị giày vò đến không thành hình người, đến cùng phạm tội gì, mới bị đối đãi như thế ?

Lạc Khuynh Thành nhìn Tích Phúc Hồng thật lâu, nhếch môi cười nhạt nói: " Giết người "

Tích Phúc Hồng nghe vậy hơi run, khăn gấm trong tay rơi xuống đất

Thấy thế, Lạc Khuynh Thành nhíu mày nhạt nói: " Sợ hả?"

Giết người bất quá là lý do Lữ Tương Âm thoái thác, kỳ thật nàng bất quá là cừu non nhận tội thay, nếu như nàng thật giết người, sẽ để cho Lữ Tương Âm bắt được sao? Sẽ chịu cực hình này hay sao? Bởi vậy Lạc Khuynh Thành dứt khoát tương kế tựu kế, thành ma đầu sát nhân, nàng cũng muốn biết lúc Tích Phúc Hồng nghe nàng là ác nhân, sẽ có phản ứng gì ?

" Ta, ta mới không sợ..." Tích Phúc Hồng hốt hoảng nhặt lên khăn gấm, cố trấn định nói: " Huống chi ngươi bị trói, ta cũng không cần sợ hãi " Tuy nói như thế, đáy mắt khẩn trương không giấu được, bộ dáng sính cường như vậy ở trong mắt Lạc Khuynh Thành lại trở nên dị thường đáng yêu

Nàng cười nhẹ vài tiếng, thả nhu ánh mắt nói " Ta sẽ không tổn thương nàng "

Tổn thương đã quá nhiều, không cần thêm lần nào nữa

Tích Phúc Hồng nghe Lạc Khuynh Thành nói không tổn thương nàng, bỗng nhiên ngực cứng lại, có loại cảm xúc nói không nên lời. Nàng lắc đầu để cho mình không nghĩ nhiều nữa, thế là đổi giọng hỏi " Ngươi thế nhưng là từ bên ngoài đến ? Bên ngoài trông như thế nào ? Ta ở trong cốc chưa từng ra ngoài, bên ngoài có phải rất nguy hiểm không ?"

Lạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm nàng không nói, ánh mắt lặng im nhìn không ra cảm xúc

" Ta, ta nghe Tương Âm nói bên ngoài toàn ác nhân, thế nhưng có hình dạng thế nào ?" nàng lúng túng bổ sung nói.

" Cũng không phải như thế..." Lạc Khuynh Thành mở miệng nói nhỏ, thanh âm nàng có chút khàn giọng, nhưng cuống họng trầm ngâm mười phần lười biếng, rất là mê người " Có thiện có ác, có núi có nước, có giàu có nghèo, có buồn có vui.." Những thứ này Tích Phúc Hồng đều hiểu, chỉ là nàng quên, triệt để quên tất cả đau khổ

" Là như thế a, nói đến bên ngoài... Lần trước Tương Âm mang bánh ngọt đến cho ta, từng miếng tròn tròn gọi là cái gì nè ? viên tròn tròn màu hồng, ngọt nhức răng, ăn ngon cực !" Tích Phúc Hồng nói miệng lại thèm, hai mắt nàng thoáng chốc mong chờ nhìn Lạc Khuynh Thành, giống như nói đến không phải là đồ ngọt mà là trân bảo

Lạc Khuynh Thành trong lòng ấm áp, tan đi hàn băng trong đáy mắt.

" Mứt quả hả?" nàng mở miệng trả lời

" Đúng ! Chính là hồ lô kia! Ăn ngon cực, đáng tiếc sau đó Tương Âm đi về cũng không có mang cho ta nữa, ai, thật muốn ăn quá" Tích Phúc Hồng một mặt tiếc hận, khoa trương biểu lộ để Lạc Khuynh Thành cười nhạt. Tích Phúc Hồng vẫn như cũ là Tích Phúc Hồng, nàng thuần chân không thay đổi, bây giờ là oa nhi không biết đau khổ, giống như tiểu đồng Vụ Cốc mà nàng thấy lần đầu tiên

" Sau này ta sẽ mua cho nàng ăn" Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên chân thành nói, từ đáy mắt nàng càng ánh lên sự kiên định

Tích Phúc Hồng thoáng chốc không biết nên đáp lại làm sao, đành phải nói đùa chỉ lên khóa hai tay nàng nói " Ngươi còn bị khóa ở đây, làm sao mua cho ta? Không bằng chữa khỏi vết thương trước " Chẳng biết tại sao nàng biết được lời Lạc Khuynh Thành không chỉ là lời nói suông, trong đáy mắt nàng lại kiên định, khiến cho nàng nhịn không được nghĩ né tránh " Ta, ta đi trở về"

Nàng vỗ vỗ bụi đất trên người chuẩn bị rời đi, mà Lạc Khuynh Thành cũng không có như hôm qua ngăn nàng lại

Tích Phúc Hồng vừa đi hai bước, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi " Ta còn không biết tên ngươi ?"

Đối với việc Lạc Khuynh Thành biết tên nàng luôn cảm thấy có chút nghi hoặc, Tích Phúc Hồng lại hoàn toàn không biết tên nữ nhân kia

" Lạc Khuynh Thành " nửa ngày, nàng mới chậm rãi mở miệng nói " Ta gọi là Lạc Khuynh Thành "

Đã từng là Lạc đương gia... Lạc Khuynh Thành.

Tích Phúc Hồng nghe nói tên này, chỉ gật đầu rồi rời đi. Lạc Khuynh Thành ? Ba chữ này không hề gợn sóng đáy lòng nàng, chỉ là nàng không hiểu, vì sao Lạc Khuynh Thành lại biểu lộ thê lương như thế ? Lại không xóa được ưu sầu trong lòng, lúc Tích Phúc Hồng hoàn hồn đã đứng trước phòng của Tiết Bách Hoa, nàng chậm rãi tiến tới không dám gõ cửa

Nàng tới vì Lạc Khuynh Thành lấy thuốc, không có cái khác.

Đang lúc Tích Phúc Hồng do dự, eo bỗng nhiên xiết chặt, liền bị người từ sau lưng ôm vào trong ngực, trong mũi ngửi được mùi thuốc, nàng biết được người tới là Tiết Bách Hoa. Không giãy dụa quá nhiều, nàng nói không rõ mình đối với Tiết Bách Hoa, tình cảm rốt cuộc là vì sao nhiều mâu thuẫn như thế, nàng không cách nào nhìn về đôi mắt tham luyến kia, nhưng cũng không cách nào nhẫn tâm đẩy ra

" A Phúc..." Tiết Bách Hoa tiến lên hôn tai Tích Phúc Hồng, khẽ cười hỏi " Nhớ bản y ?"

" Ta chỉ là tới lấy thuốc " Tích Phúc Hồng cúi đầu cười nhạt, gương mặt lại bất tranh khí mà đỏ lên

Nghe đến lấy thuốc, Tiết Bách Hoa lập tức buông Tích Phúc Hồng ra, nàng lo lắng vịn người Tích Phúc Hồng, cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới " Làm sao rồi ? Thế nhưng bị thương hả?"

Thấy bộ dáng Tiết Bách Hoa quan tâm, Tích Phúc Hồng cố gắng nghiêm mặt, nàng đẩy hai tay Tiết Bách Hoa nói: " Không phải ta...là..." Nàng vừa định nhắc đến Lạc Khuynh Thành trong địa lao, đột nhiên cảm thấy tựa hồ không ổn, liền sửa lời nói " ... Tóm lại... Ta cần một phương thức trị thương tốt! Ngươi nếu không có ta sẽ về cốc "

Tiết Bách Hoa mắt trầm xuống, rất nhanh lại thay đổi cười nhạt lười biếng nói " Chỉ cần là A Phúc muốn, bản y chắc chắn cho "

Nàng dẫn Tích Phúc Hồng vào phòng, từ trong hòm thuốc lấy ra bình sứ đưa lên. Tích Phúc Hồng nhận bình thuốc chỉ thản nhiên nói tiếng cám ơn liền rời đi, khó được Tiết Bách Hoa dây dưa, nàng chỉ đưa Tích Phúc Hồng rời đi, nhìn thân ảnh từ từ đi xa, ánh mắt càng thêm rét lạnh

Nàng minh bạch Tích Phúc Hồng đi gặp Lạc Khuynh Thành, cũng không phải là đố kị, mà là vô tận lo lắng...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top