Chương 56: Tiếc nuối cả đời
Thuyền lướt trên mặt sông, mặc cho màu xanh lá cây , mặc cho bèo trôi xanh ngát, nước tung toé
Tích Phúc Hồng sau khi tỉnh lại đã ở nơi này sững sờ nửa giờ, hôm qua thổ lộ, nàng đã quên đi, quá khứ nếu không thể nào thay đổi, cũng chỉ có thể từ giờ trở đi bảo vệ chính mình, không còn bị lừa gạt. Đột nhiên gió lạnh thổi qua, thổi loạn tóc nàng, nhất thời cả người bao lấy cơn lạnh giá, người không nhịn được run lập cập, một khắc sau rời vào trong ngực ấm áp
" Nhìn cái gì vậy ?" Thuý Thi Yên đem Tích Phúc Hồng ôm chặt, dán ở lỗ tai nàng nói nhỏ
Không có trả lời, cũng không đẩy Thuý Thi Yên ra, Tích Phúc Hồng thản nhiên tiếp nhận cái ôm này
Nàng cùng Thuý Thi Yên giống như cởi bỏ tư tưởng, nhưng lại cách một tầng sa mỏng, qua lời nói dối rốt cuộc cũng thẳng thắn, nhưng ngày sau làm thế nào tin tưởng được ?
" Cá ở dưới sông thật tự tại, tứ ý ngao du, muốn đi đâu đều được, không giống ta, rõ ràng không có bị khoá, nhưng lại không cách nào tùy ý tiêu dao, lòng ta, như cái lồng không có đóng. Coi như không cách nào thoải mái yêu đương " Thuý Thi Yên cúi đầu xuống, dùng gò má nhẹ cọ Tích Phúc Hồng, khoan thai nói " Nếu như Tích muội muội là con cá, tỷ tỷ nhất định sẽ thay muội đào một cái ao lớn, liền nuôi muội, cũng chỉ cho ta ngắm, muội nói có được không ?"
" Ta không phải cá " Tích Phúc Hồng nhẹ nhíu chân mày, nhưng lại không thể nào hiểu được ý tứ trong lời Thuý Thi Yên ?
Trong ao chỉ nuôi một con cá, cũng chỉ cho một người ngắm, thế nhưng được bao lâu ?
" Đó là lý do Tích muội muội không phải là cá, tỷ tỷ mới có thể phiền lòng như vậy " Thuý Thi Yên si cười mấy tiếng nói
Cá không có chân, ở trên đất liền sẽ không sống được, chạy không thoát
Tích muội muội nếu là cá, chỉ cần bắt, nuôi ở một nơi bí mật sẽ tiết kiệm nhiều việc
Nhưng cá không biết nói chuyện, cũng không cách nào ôm...
" Cũng được, Tích muội muội thấy vậy được không " Thuý Thi Yên buông lỏng vòng tay Tích Phúc Hồng, nghiêng người về phía trước nói: " Tỷ tỷ nhớ muội muội bơi giỏi mà phải không ?" ban đầu muốn từ Vụ Phong cốc rời đi, Tích muội muội chính là nhảy vào trong ao để kéo cơ quan
Tích Phúc Hồng nghe vậy chỉ gật đầu một cái, nàng không có chút ý niệm nào, giây sau đột nhiên bị đẩy vào trong sông
Thoáng chốc nước ôm lấy nàng, nước sông cuồn cuộn khiến Tích Phúc Hồng bị sặc suýt tí nữa không thở nổi. Theo bản năng đá nước, tầm mắt mông lung thấy một thân ảnh, nàng hốt hoảng tiến lên nắm chặt, mà mà thân ảnh kia bị nàng ôm chặt, duỗi chân để hai người đều nổi trên mặt sông, mới hít vào không khí, Tích Phúc Hồng lập tức ho ra nước, nước mắt cũng chảy ra
" Ho một cái... Ngươi ! Ngươi làm gì ! Ho một cái..." Tích Phúc Hồng lau nước dính trên mặt, nhìn kẻ gian trước mặt đang cười cả giận nói. Nàng vạn vạn không nghĩ tới Thuý Thi Yên sẽ đẩy nàng xuống sông, mặc dù nàng biết bơi, nhưng chỉ ở hồ nhỏ, trong ao nhỏ mà bơi qua, sao có thể cùng sông mà so được ? Nàng khẩn trương vạn phần, ôm Thuý Thi Yên giống như cây cỏ lau cứu mạng
" Tỷ tỷ làm sao biết muội muội nhát gan như vậy ? Vừa rơi xuống nước liền bị ngập đầu " Thuý Thi Yên cười khẽ hôn gò má Tích Phúc Hồng, hưởng thụ cử động liều mạng ôm chặt nàng, nàng thích cảm giác bị Tích Phúc Hồng cần đến, dường như không có nàng liền không sống nổi, chủ động lại hèn mọn, coi trọng như vậy
" Ngươi ! Ngươi hèn hạ!" Tích Phúc Hồng né tránh cái hôn Thuý Thi Yên sáp tới gần, chỉ thấy Thuý Thi Yên mày khẽ nhướng một cái, bỗng nhiên buông hai tay ngửa về sau một cái, Tích Phúc Hồng trong nháy mắt không có dựa vào nữa mà chìm vào trong nước, nàng hai mắt nhắm chặt, không có dướng khí cùng ánh nhìn, nhất thời kinh hoàng luống cuống
Thuý Thi Yên mở to hít một hơi, đi theo Tích Phúc Hồng chìm vào dưới đáy, nàng đưa tay kéo Tích Phúc Hồng, cúi đầu dùng miệng chận lại cái môi mềm mại, từng chút đem nước cùng không khí rút đi. Tích Phúc Hồng ở trong bóng tối kéo tay Thuý Thi Yên, khẩn cấp hít dưỡng khí mỏng manh, nhưng không cách nào ngăn cản cái lưỡi đinh hương xông vào, nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mặc cho nàng tuỳ ý
Hai người chung quanh bọt khí tiêu tán, Thuý Thi Yên kết thúc cái hôn triền miên xong mới kéo Tích Phúc Hồng lên mặt nước, nàng hài lòng khẽ liếm môi, cười híp mắt vô cùng hư hỏng nhìn Tích Phúc Hồng. Nếu không muốn bị hôn, vậy để cho muội bị bất đắc dĩ, chỉ đành phải tiếp nhận. Thật là không nghe lời, có khuynh hướng thích uống rượu phạt
" Ta, ta muốn đi lên ! Ho một cái.." Tích Phúc Hồng chật vật hất ra, sợi tóc ướt nhẹp, không vui nói
Thuý Thi Yên kéo Tích Phúc Hồng qua, dịu dàng nói " Được, nói vài câu dỗ nghe dỗ tỷ tỷ vui, liền mang muội lên "
Tích Phúc Hồng trợn to mắt, nàng sớm biết Thuý Thi Yên tính tình tuỳ tiện, nhưng không nghĩ tới nàng tệ hại hơn, hại nàng té xuống sông là nàng, hôm nay muốn lên thuyền còn phải dỗ nàng vui vẻ sao ? Tích Phúc Hồng do dự nhìn nàng, Thuý Thi Yên lần này không định nhượng bộ, nhìn Tích Phúc Hồng một bộ bất mãn, đột nhiên cánh tay buông lỏng một chút giống như muốn đẩy nàng ra
" Chớ!!" Hai chân đạp nước, lại sặc một hớp, Tích Phúc Hồng khổ sở hít cái mũi, ai nam nói " Xin ngươi, mang ta lên thuyền, sông quá sâu, ta sợ..."
" Ừ ? Tích muội muội cầu ai đó ? Lớn tiếng chút " Thuý Thi Yên híp mắt, tiến lên trước cười nói
" Thi... Thuý... Thuý tỷ tỷ..." Tích Phúc Hồng cắn môi dưới, dù cho lời nói có chút hàm hồ, nhưng Thuý Thi Yên có thể nghe rõ ràng, nhất thời cười đến thiên hoa loạn truỵ, ôm Tích Phúc Hồng cơ hồ không thở nổi, còn ở gò má nàng hôn lên mấy cái ra tiếng
Bao lâu không có nghe tiếng Thuý tỷ tỷ này ?
" Tích muội muội ngoan, tỷ tỷ mang muội lên thuyền " Dứt lời, Thuý Thi Yên ôm chặt Tích Phúc Hồng, tay trái vỗ lên thuyền một cái, hai chân nhất thời đạp nước, hai người rối rít toàn thân nhảy khỏi mặt đất, Mũi chân chạm lên boong thuyền, Thuý Thi Yên cố ý để mềm hông, thuận thế đặt lên người Tích Phúc Hồng.
Nước sông đã sớm thấm ướt xiêm áo, vải bố dưới ánh mặt trời tựa như lụa mỏng, như ẩn như hiện thân thể non nớt dụ hoặc mắt nhìn. Thuý Thi Yên hai tay đặt ở bên gáy Tích Phúc Hồng, cúi đầu nhìn bộ ngực phập phồng, dưới vải lộ ra cái yếm màu xanh nhạt, hình ảnh trêu đùa như vậy, cơ hồ để cho nàng thiếu chút cởi ra áo khoác cản trở kia
Tích Phúc Hồng cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng, vội vàng dùng tay che đi con mắt tham lam của Thuý Thi Yên " Không cho phép nhìn !"
" Thật nhỏ mọn, liền chính xác là muội nhìn tỷ tỷ, không cho phép tỷ tỷ nhìn muội ?" Thuý Thi Yên không kéo ra tay Tích Phúc Hồng, ngược lại đè thấp người, trước ngực mềm mại dán lên người nàng, chọc cho Tích Phúc Hồng nhất thời nóng lên
" Ai nhìn ! Ta không có nghĩ nhìn !" Tích Phúc Hồng ngồi dậy, nhưng Thuý Thi Yên không chịu đứng lên
" Làm sao ? Là tỷ tỷ không đẹp, hay em gái quá lãnh cảm ?" Thuý Thi Yên cười bóp bên eo Tích Phúc Hồng một cái, thoáng chốc người dưới co rút một cái, hai người mập mờ dính lấy nhau. Truyền đến ấm áp, thanh đạm dễ chịu nhu hương, Thuý Thi Yên bị ttph che mắt, may mắn nhắm lại, trong bóng tối, ngón tay lướt qua mắt mũi cùng môi, khoảng cách gần như vậy, đôi tim đập cũng có thể nghe thấy
Lòng của Tích muội muội, cũng đập rất nhan...
Là khẩn trương ? Hay là thẹn thùng ?
Thuý Thi Yên say sưa muốn cởi áo khoác Tích Phúc Hồng, bên tai lại đột nhiên nghe thấy ti trúc dễ nghe. Nàng đột nhiên ngồi thẳng thân thể, Tích Phúc Hồng nghe thanh âm từ xa đến gần, cũng đi theo ngồi dậy, nàng ra đến mặt sông nhìn, chỉ thấy từ phương xa có một thuyền buồm màu đen, đang đi dần dần tới gần
" Tích muội muội, trước muội thay y phục đi " Nàng không muốn để Tích Phúc Hồng lộ ra xuân quang bị người nhìn thấy
" Cái đó... Là người ngươi quen biết sao ?" Tích Phúc Hồng nghi ngờ hỏi
" Đúng " Thuý Thi Yên thúc giục nàng đi vào khoang thuyền, đóng cửa không quên nói " Nhớ đừng trang điểm xinh đẹp quá, muốn câu hồn người khác, tỷ tỷ thế nhưng sẽ rất buồn lòng " Tích Phúc Hồng nghe vậy, nhướn mày không nói nhiều lời, mà Thuý Thi Yên tiện tay đặt lên bên ngoài, nội lực phát ra bốc hơi lụa mỏng đang ướt
Tiếng đàn dễ nghe từ thuyền truyền đến, Thuý Thi Yên ở đầu thuyền chờ đợi, chỉ thấy thuyền buồm đen áp sát, thân ảnh đen đúa lập tức lướt qua chân trời, xác thật rơi xuống bên cạnh Thuý Thi Yên. Người không thấy, chỉ vì cả người mặc trang phục đen nhánh, da ảm đạm không chút huyết sắc nào, gò má gầy gò giống như bệnh lao, người này chính là lão hữu của Thuý Thi Yên, Dư Tường
" Rượu lâu năm của Trần gia, mang đến cho muội " Dư Tường cởi ra hồ lô, thuận tay ném cho Thuý Thi Yên.
" Cám ơn huynh, Dư đại ca, không uổng phí nhiều năm giao tình của chúng ta " Thuý Thi Yên cười ha hả mở ra nắp hồ lô, một cỗ mùi rượu say lập tức bay ra
" Muội đúng là quỷ tửu, rượu cay thế nào không sợ cay chết à ?" Dư Tường vòng qua Thuý Thi Yên đi tới boong tàu, lập tức cảm thấy tình huống không đúng, quay đầu nheo mắt nói " Không phải đi một mình ? Làm sao trên thuyền còn có người khác ?"
" Tạm thời có mang theo một người, Dư đại ca sẽ không để tâm chứ ?" Thuý Thi Yên đậy kín hồ lô, đi tới bên cạnh Dư Tường nói
" Vậy phải xem là người thế nào, thuyền phường danh kỹ cố nhiên không sao, chỉ sợ người này không thể trêu đùa?" Gò má gầy gò kéo ra một cái, lộ ra nụ cười sâm sâm, nếu người khác thấy, còn tưởng rằng Dư Tường là quỷ, mà không phải người
Thuý Thi Yên nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nhưng rất nhanh dùng nụ cười duyên che giấu " Đúng rồi, có câu vợ bạn không thể chọc, trên thuyền muội ngoài trừ Tích muội muội bảo bối còn ai khác chứ ? Lần này vô tình gặp nàng trên đường nên dẫn nàng theo, Dư đại ca chắc không để tâm chứ ?"
Dư Tường mở to mắt nhìn chằm chằm Thuý Thi Yên, không nói một câu
Lúc này Tích Phúc Hồng đổi y phục tơ trắng đi ra, phát hiện Dư Tường đứng ở trên thuyền đầu tiên là sững sờ. Thuý Thi Yên thấy vậy lập tức tiến lên, nắm cánh tay Tích Phúc Hồng đang muốn giới thiệu lẫn nhau, không ngờ Dư Tường trầm sắc mặt, hướng Tích Phúc Hồng gật đầu
" Ta gọi Dư Tường, là đại ca kết nghĩa của Thuý Thi Yên " Chắp tay một cái, Dư Tường hào phóng giới thiệu
Tích Phúc Hồng nghe vậy, cũng vội vàng đáp lễ nói " Ta, ta là Tích Phúc Hồng "
Thuý Thi Yên thấy vậy, cười ôm Tích Phúc Hồng, rêu rao nói Dư Tường mang tới nhiều thức ăn ngon, hôm nay nhất định uống không say không về. Nhưng Tích Phúc Hồng không nghĩ tới Thuý Thi Yên sẽ cố ý rót rượu nàng, mấy ly uống xuống bụng, đã sớm mơ màng thiếp đi, cuối cùng chỉ còn lại Thuý Thi Yên cùng Dư Tường hai người uống rượu ngon, hưởng thụ ban đêm
Dư Tường cầm ly rượu trong tay, ngửa đầu uống một hớp cạn sạch. Hắn nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn Thuý Thi Yên một cái, nàng mới ôm Tích Phúc Hồng trở về thuyền, giờ phút này bước tới vẻ mặt trở nên cười cợt, không có nhu tình như lúc bên cạnh Tích Phúc Hồng, mà là nụ cười bất cần, loại rất không quan tâm, cô ý mà tiêu sái
Đây mới chính là giang hồ thông, Thuý Thi Yên mà hắn biết
" Nếu như không muốn nàng nghe thấy, cần gì mang theo bạn đồng hành ?" Dư Tường thay mình đổ thêm rượu vào ly
"Nhìn nàng chỉ có một thân một mình, liền muốn giữ bên người " Thuý Thi Yên tuỳ ý ngồi xuống, cầm lấy hồ lô rượu mà Dư Tường cho nàng buổi sáng, ngửi mùi rượu nói " Quả thật là vò rượu ngon, đáng tiếc chỉ còn dư lại một bầu nhỏ thôi, rượu ngon phải ủ trăm năm mới là rượu ngon "
Dư Tường liếc nàng một cái, như có điều suy nghĩ. Ban đầu nàng vì muốn hổ long bí bảo, chịu nhiều khổ sở, tìm tòi nghiên cứu cơ quan Vụ Phong cốc, lại bị quỷ bà cổ độc uy hiếp, vào võ lâm phân đà cùng phe hào kiệt đấu đá tâm cơ, thậm chí cùng Lạc đại đương gia đấu kiếm với nhau, cuối cùng theo lời đồn đãi, nói hang động bất quá là lời đồn, nào có bí bảo ?
Truyền thuyết phóng đại chói loá, lại bồi một cái mạng, cũng hại Thuý Thi Yên phí mấy chục năm
Hôm nay lai bị vùi lấp...
" Nên buông xuống, cuối cùng muốn buông xuống " Dư Tường khép hai mắt, lần nữa nhìn thấy Thuý Thi Yên tự giễu cười nhạt
Nàng cả người vùi lấp trong nhi nữ thường tình, nếu không phải khổ đau, so với bí bảo càng thêm mệt nhọc
" Dư Tường, huynh nói thử xem, như thế nào mới có thể gọi là đệ nhất mỹ nhân ?" Thuý Thi Yên cầm bầu rượu lên, trực tiếp uống cạn một hớp, rượu chảy xuống cái cổ trắng nõn " Nghe nói Vân Ly Lầu có một vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ta cũng muốn đến Đàn Châu mở rộng tầm mắt "
" Muội nghĩ cho kỹ, chớ làm những chuyện khiến mình nuối tiếc cả đời "
Dư Tường nói lời này giống như cây kim, hung hăng đâm vào trong lòng Thuý Thi Yên.
Nàng dĩ nhiên biết đạo lý này, nhưng nàng không cách nào bất kể mặc cho Tích Phúc Hồng.
" Tiếc nuối cả đời.. Khá lắm tiếc nuối cả đời..." Thuý Thi Yên uống một hớp rượu trong hồ lô, còn dư lại nửa bình lại vươn tay ném vào trong lòng sông đen nhánh
" Huynh nói cho ta biết, thế nào là tiếc nuối hả? Dạng tâm cảnh như vậy gọi là tiếc nuối sao ?"
Thuý Thi Yên mờ mịt trong mắt có nhạo báng cùng khổ sở
Nàng còn quá trẻ tuổi, không hiểu cái gì gọi là hối hận, tiếc nuối cả đời
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top