Chương 50: Không thể làm chủ
Ngồi ở trong xe ngựa cạnh Phương Kỳ Nhi mang bánh ngọt tới, Tích Phúc Hồng nhìn Tiêu Thê Ngọc xa xa sững sờ
Hơi sớm, đệ tử Bích Huyền cung không biết bối rối cái gì, dọc đường đi thúc xe ngựa chạy cực nhanh, không có nửa ngày đã rời khỏi Hư Lâu phong, cho đến khi Tần Kha Vân ra lệnh nghỉ ngơi, mới tranh thủ thời gian. Trên đường đi, Tích Phúc Hồng nhận đãi ngộ không tệ, không có rời khỏi xe ngựa, còn có ăn bánh ngọt không hết, đáng tiếc xe ngựa lắc lư lợi hại, không cẩn thận muốn cắn bị thương đầu lưỡi, bởi vậy nàng dứt khoát nằm trên giường vải bông mềm mại, thiêm thiếp một lát
"... Hô ha " Ngáp một cái, Tích Phúc Hồng cầm một mảnh bánh ngọt
Hổ long bí bảo sau khi kết thúc, tâm cảnh đều cải biến. Chưa từng được thư giãn, giờ cả người nàng đều lười biếng vô cùng, thậm chí hoài nghi, có phải nàng đang nằm mơ hay không ? Những tao ngộ đáng sợ trong quá khứ, thật đều kết thúc rồi ? Tích Phúc Hồng nhìn Tiêu Thê Ngọc cùng mấy đệ tử khác ngồi trò chuyện, từ đầu đến cuối ôn nhu không đổi, là như thế chân thực
" Tích cô nương, cô nương nếu đói, ta còn chút điểm tâm " Phương Kỳ Nhi từ đằng sau ôm vai Tích Phúc Hồng, trong tay cầm cái hộp gỗ tinh xảo, bên trong đều là bánh ngọt đủ loại màu sắc, nhìn giá cả không rẻ " Thê Ngọc sư tỷ không biết cô nương thích ăn gì, để ta mua hết luôn, nhìn xem, Bích Huyền cung chúng ta đối xử với cô nương không tệ chứ ? hiện giờ sư tỷ thế nhưng coi trọng cô nương như thượng khách "
Không đề cập lo lắng Tích Phúc Hồng trên đường đi bị đói, nên bảo Phương Kỳ Nhi nhanh chóng vào thôn mua đồ ăn, còn mua một cỗ xe ngựa, đối đãi nồng hậu như vậy, thật là cho nàng không ít mặt mũi. Nghĩ bộ dáng do dự lúc đầu của Tích Phúc Hồng, Phương Kỳ Nhi cảm thấy buồn cười, nếu như một mình nàng không xu dính túi lên đường, còn không biết chịu khổ đến thế nào đâu
" Mọi người không cần phiền phức, ta không ăn được nhiều như vậy " Tích Phúc Hồng lúng túng lắc đầu, nàng không muốn bị phụng dưỡng như vậy
" Ăn không hết thì để đó, cô nương nếu ăn không ngon, ta sẽ buồn lắm " Phương Kỳ Nhi đặt xuống hộp gỗ, dứt khoát ngồi sóng vai với Tích Phúc Hồng nói " Nói thật đây là lần đầu tiên ta thấy Thê Ngọc sư tỷ đối với người ngoài tốt như vậy "
" Thế nhưng ta cảm thấy Tiêu cô nương là người hữu lễ, đối với bất kỳ ai cũng không tệ " Tích Phúc Hồng rủ mắt, bình thản nói. Cũng bởi vì Tiêu Thê Ngọc ôn nhu hữu lễ, mới hại nàng bị lừa, kỳ thật Tiêu Thê Ngọc mỉm cười cũng chỉ là giả trang thôi, cho dù lòng dạ nàng biết rõ, lại không khỏi bị dẫn dắt
" Thê Ngọc sư tỷ xác thực khéo léo trang nhã, ôn nhu hữu lễ, thế nhưng nàng đối với người ngoài bất quá chỉ thế..." Phương Kỳ Nhi đột nhiên ngừng nói, nhìn qua bên mặt Tiêu Thê Ngọc thở dài " Nhưng sư tỷ thật lâu không có nhìn một người như vậy, việc này ta không thể nói rõ, ánh mắt sư tỷ nhìn cô nương chính là không bình thường, chẳng lẽ cô nương không phát hiện ra sao ?"
" Chổ nào không giống bình thường ?" Tích Phúc Hồng nhíu mày, nàng cảm thấy không có gì khác biệt
" Đều nói ta không rõ, sư tỷ đối với cô nương đặc biệt tốt, cái này không cần hoài nghi, có lẽ do cô nương cứu sư tỷ chăng ? Hay là... Có nguyên nhân khác ?" Phương Kỳ Nhi quay đầu dò xét Tích Phúc Hồng, ánh mắt mập mờ nhìn chằm chằm khiến nàng không được tự nhiên, thế là dứt khoát nhảy xuống xe ngựa, cách ba bước.
" Cô nương.. Bích Huyền cung của cô nương... Tựa như chỉ thu nhận nữ đệ tử đúng không ?" Tích Phúc Hồng cường ngạnh nói sang chuyện khác.
Phương Kỳ Nhi nghe vậy, nhíu mày nói: " Ta thấy cô nương cũng lăn lộn giang hồ, làm sao ngay cả điều này cũng chưa từng nghe qua sao ? Bích Huyền cung chúng ta đều là tu luyện thao hồn quỷ đạo, tự nhiên là luyện nội công cực âm, đổi lại là nam nhân, có luyện cũng không có tiền đồ lớn "
Tích Phúc Hồng gượng cười vài tiếng, nàng đã chứng kiến công lực của Tiêu Thê Ngọc, như thế nào không biết được năng lực ?
" Thuận miệng nhắc luôn, đệ tử trong cung chúng ta hơn phân nửa là cô nhi, từ nhỏ theo sư phụ học đạo pháp, từ nhỏ luyện căn cơ, nhưng so với đệ tử thu nạp thì mạnh hơn nhiều, những cái danh môn chính phái, cũng bất là bầy chó bầy mèo thôi, nói chúng ta là yêu nữ, ngày sau Thê Ngọc sư tỷ kế vị, nhất định phải để bọn hắn mở rộng tầm mắt " Phương Kỳ Nhi kiêu ngạo ngửa cằm lên, nói rất rõ ràng
"... Tiêu cô nương là do sư phụ cô nương nuôi lớn sao ?" Tích Phúc Hồng lần đầu nghe đến thân thế của Tiêu Thê Ngọc.
" Đúng vậy a, ta nghe Kha Vân sư tỷ nói, Thê Ngọc sư tỷ lúc tám tuổi đã được sư phụ cho nhập môn phái, về sau ở trong Bích Huyền cung" Phương Kỳ Nhi gãi gãi đầu suy tư nói " trong án tượng, sư tỷ luôn có bộ dáng kia, đối xử với mọi người ôn hòa, thông minh cơ linh, rất được sư phụ cùng trưởng lão yêu thích, mà ở trong cung không có đại tỷ chống đỡ, thì bọn hậu bối đều được chăm sóc tốt "
Tiêu Thê Ngọc vô luận ở đâu, đều rất hòa hợp
" Kia..." Tích Phúc Hồng suy nghĩ nhất chuyển, kém chút thốt ra hai chữ Lăng Tuyết
Ngày ấy hoang đường, Tiêu Thê Ngọc từ đầu đến cuối trong miệng luôn gọi nàng là Lăng Tuyết khiến nàng luôn canh cánh trong lòng
" Cái kia cái gì ? cô nương có gì cứ nói, ấp a ấp úng làm gì ?" Phương Kỳ Nhi thấy mặt nàng có vẻ khó khăn, rất là kỳ quái
Tích Phúc Hồng do dự nửa ngày, vẫn không thể nào hỏi ra lời " Ta nói là, thời gian không còn sớm, làm sao chưa xuất phát ?"
Phương Kỳ Nhi thấy nàng tận lực nói sang chuyện khác, có chút để ý, lại không muốn truy vấn " Ta thấy mọi người cũng xong rồi, nếu không cô nương lên xe ngựa trước đi ? Ta đi qua hỏi một chút " Nói xong nàng quay người rời đi, Tích Phúc Hồng thấy nàng đi đến Tiêu Thê Ngọc, không khỏi hối hận vừa rồi lỗ mãng, may mắn nàng không có hỏi, không thì bị Phương Kỳ Nhi hoài nghi
Tích Phúc Hồng vừa leo lên xe ngựa ngồi trên giường êm, bên tai lập tức nghe hai chữ xuất phát, tiếp đó thân xe bắt đầu lung la lung lay, không giống như lúc trước đuổi gấp, bởi vậy Tích Phúc Hồng thoải mái dễ chịu đến bên cửa sổ, vén màn nhìn ra ngoài. Cảnh sắc bốn phía đều là rừng cây trập trùng, không hề có dấu chân người, nghĩ đến bà bà ở Miêu Cương hẳn là đang sống an ổn, nàng liền bớt buồn sầu, cũng may không có để bà bà một mình đến đây, nếu không hậu quả có khi thê thảm hơn
Nghĩ đến bà bà, liền nghĩ tới mình là cô nhi được người ta nhặt về nuôi lớn
Nguyên lại Tiêu Thê Ngọc, cũng có tao ngộ như vậy
Lăng Tuyết kia thì là như thế nào ?
Nàng chỉ biết, nàng là sư muội của Tiêu Thê Ngọc, mà Tiêu Thê Ngọc đối với nàng..
" Thật là, nghĩ những thứ này cũng không có ý nghĩa!" Tích Phúc Hồng nhẹ giọng trắc cứ mình, những chuyện này căn bản không có quan hệ với nàng, chuyện trong lăng mộ ngày ấy, vốn không nên xảy ra, Tiêu Thê Ngọc đã không nhớ gì, nàng cần gì phải để tâm những chuyện vụn vặt ? Dù sao đến miêu cương, nàng sẽ cùng Tiêu Thê Ngọc hai đường hai lối, không còn gặp nhau
Tất cả nhân duyên đều do hắc long vòng đuôi mà có, bây giờ cũng theo nó mà ra đi
Trong đêm, Tần Kha Vân cùng mọi người nghỉ ngơi bên hồ, mười đệ tử Bích Huyền Cung bao quanh đống lửa, cười cười nói nói, Phương Kỳ Nhi cùng với Tiêu Thê Ngọc và Tần Kha Vân là phận trưởng bối, bởi vậy trong đám đệ tử, xem như là tiểu sư tỷ, dặn dò các tiểu sư muội bên cạnh
Tần Khả Vân sắp xếp xong việc vặt, liền hướng xe ngựa Tích Phúc Hồng đi đến
" Tích cô nương, đến giờ dùng bữa tối rồi ?" Tần Kha Vân đứng cạnh xe ngựa cất giọng hỏi thăm, lại không nhận được trả lời
Thấy thế, nàng cũng không tự tiện quấy rầy, nghĩ thầm đại khái ngủ rồi, liền đi tới xe ngựa của Tiêu Thê Ngọc. Thuần thục vén vải tiến vào xe, liền thấy Tiêu Thê Ngọc đang chống cằm, đang xem một cuốn đạo thư, nhưng Tần Kha Vân biết, Tiêu Thê Ngọc cũng không có chuyên tâm, bởi vì lúc sáng nàng đến hỏi thăm Tiêu Thê Ngọc phải chăng đêm qua lúc dừng chân, nàng xem cuốn này, sau hai canh giờ lại đến, vẫn là cuốn này, liền ngay cả số trang cũng không có lật
" Sư tỷ, Tích cô nương hình như ngủ rồi " Tần Kha Vân quỳ ở bên chân, nhẹ nói
" Ừm, đường đi vất vả cho muội " Tiêu Thê Ngọc đưa mắt nhìn, ôn nhu cười nói "Muội cũng nên nghỉ sớm một chút "
Tần Kha Vân nghe vậy, nhưng thủy chung không có lui ra, nàng ngồi quỳ một bên, bộ dáng trù trừ cùng tính tình lưu loát ngày thường không phù hợp, thần sắc có chút chần chờ. Tiêu Thê Ngọc đặt cuốn sách sang bên cạnh, ngồi thẳng nhìn Tần Kha Vân, nàng biết sư muội tâm tư tinh tế, đối với nàng có nhiều thắc mắc một chút, nhưng cẩn thận vẫn chưa dám hỏi
" Muốn hỏi cứ hỏi, sư tỷ sẽ không trách muội " Tiêu Thê Ngọc nhạt nói, đáy mắt bình tĩnh
" Ngày ấy sư tỷ xuống hầm Ninh gia, cùng Tích cô nương xảy ra chuyện gì ?" Tần Kha Vân ngẩng đầu nghiêm mặt hỏi " Sau đó sư tỷ trở về, muội liền cảm giác có chút kỳ quái, đặc biệt là ánh mắt sư tỷ nhìn Tích cô nương rất không thích hợp, bây giờ sư tỷ ép Tích cô nương cùng nhau lên đường, lại là vì sao ?"
Vì báo đáp sao ?
Đây chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút thôi, lưu nhân tài là nguyên nhân chính
" Tại hạ đối với Tích cô nương có điều đặc biệt gì chứ ?" Tiêu Thê Ngọc lại hỏi
" Sư tỷ mặc dù đối với mọi người đều hiền lành, thế nhưng đối với Tích cô nương đặc biệt khác, về phần khác chổ nào, sư tỷ là người minh bạch nhất " Tần Kha Vân cúi đầu xuống, vô thức nắm chặt tay " Vì chuyện hổ long quật, sư tỷ đã rời cung một thời gian dài, sư phụ rất lo lắng, nhưng thấy sư tỷ cố chấp như thế nên mới mặc kệ không lên tiếng, hổ long quật cũng đã mở ra, hy vọng sư tỷ cũng đừng để sư phụ nhọc lòng "
" Là tại hạ tùy hứng, đúng thật bất hiếu " Tiêu Thê Ngọc quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy một màu đen kịch
" Sư phụ tuổi tác đã cao, còn trông mong có ngày sư tỷ hồi cung kế vị " Tần Kha Vân nói đều là sự thật
Tiêu Thê Ngọc thuở nhỏ đến lớn mười phần nhu thuận nghe lời, cũng hiểu được kính lão tôn hiền
Chỉ là nàng vì hổ long bí bảo, vậy mà không nghe sư phụ khuyên can, xuống núi mấy tháng chưa từng hồi cung, sư phụ bất đắc dĩ, nghĩ nàng có nỗi khổ tâm nên mặc cho nàng, bây giờ sự tình đã xong, phái Tần Kha Vân xuống núi, chính là đưa Tiêu Thê Ngọc an nhiên về Bích Huyền Cung
Mạng Thê Ngọc sư tỷ, có thể giống như thiên kim phú gia, không phải do nàng làm chủ
" Kha Vân..." Tiêu Thê Ngọc trầm mặc thật lâu, ung dung gọi một tiếng
Tần Kha Vân nghe nhíu mày, nàng đã thật lâu không có nghe sư tỷ gọi thẳng tục danh, từ chuyện đó về sau...
" Muội lo lắng ta vì Tích Phúc Hồng sẽ lại phạm sai lầm sao ?" Tiêu Thê Ngọc quay đầu nhìn Tần Kha Vân cúi đầu, ngữ khí dị thường bình thản, tựa như đang nói chuyện nhà khác " Tuổi trẻ khinh cuồng đã không còn là lý do bào chữa ở tuổi này của ta, bây giờ đối với Tích Phúc Hồng tốt, chỉ là nghĩ đền bù một chút sai lầm.. Không, cũng không phải là sai lầm gì, chỉ là nhìn đứa bé vô tội bị cuốn vào việc này, ít nhiều có chút thương hại."
" Muội nghĩ Tích cô nương nếu nghe câu này, chắc hẳn phi thường thương tâm " Tần Kha Vân ngẩng đầu, cùng Tiêu Thê Ngọc bốn mắt nhìn nhau
" Có lẽ vậy..." lôi kéo áo ngoài, Tiêu Thê Ngọc buông lỏng cái lưng cứng ngắc " Loại người giống như ta, thì làm sao mà kế vị ?"
Ngụy quân tử, giả bộ ôn nhu thiện lương, kế vị rồi làm sao có thể chưởng quản Bích Huyền Cung ?
" Nếu như..." Thanh âm khàn khàn đột nhiên ngừng lại, Tần Kha Vân nhíu mày, hy vọng Tiêu Thê Ngọc đừng nói tiếp
Nhưng lời nói nghẹn ngào, cuối cùng quanh quẩn giữa hai người
" Nếu Lăng Tuyết còn sống thì thật tốt"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top