Chương 103: Không dám không nghe theo
Trong phòng ngủ khách sạn, một bên bàn vuông, đông tây nam bắc ngồi đầy nữ nhân tuyệt thế.
Bầu không khí không gọi là kìm nén, nhưng không nhẹ nhàng vui sướng. Các nàng nhìn đối phương, chậm chạp không nói một câu, cho đến khi Lâu Tình Diễm đưa tay cầm hộp bánh, không chú ý làm rơi xuống đất vang lên một tiếng, bốn người mới thở phào nhẹ nhõm
" Tích muội muội vẫn theo ta là tốt nhất !" Thi Thúy Yên lên tiếng đầu tiên, nàng ngắm nghía tóc trên vai, cười nói: " Đi theo ta là sung sướng nhất ! Ăn uống không cần lo, lại có thể mở rộng kiến thức ! Tốt ! Quả nhiên là đi theo Thúy tỷ tỷ là thích hợp nhất !"
" Phi !" một bên khác Tiết Bách Hoa không vui " Cùng người đi tứ phương ư ? Ngươi ngại A Phúc chịu chưa đủ giày vò hay sao? Đương nhiên là theo bản y về núi Lĩnh Nghiêng, ở nơi đó chim hót hoa nở, bốn mùa như xuân, còn có bản y chăm sóc thân thể Tích Phúc Hồng, mới có thể sống lâu trăm tuổi!"
" Không tốt !" Lạc Khuynh Thành mở hai mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Tiết Bách Hoa nói: " Thời cuộc rung chuyển, ác nhân thổ phỉ đầy đường, nhất là nơi rừng sâu hoang vắng càng là nơi trốn tốt nhất, cùng ngươi ở trong núi không an toàn, vẫn là theo ta ở võ lâm tổng đà tốt nhất"
" Vậy cũng không được ổn" Tiêu Thê Ngọc lắc đầu ôn nhu nói " Thổ phỉ ác đồ dù có đáng sợ, nhưng nếu đụng tới đối thủ Lữ Tương Âm, chỉ sợ võ công cao cũng không đối phó được, vẫn là theo tại hạ về Bích Huyền Cung, nơi đó canh gác sâm nghiêm, vô luận là người hay quỷ cũng không xông vào được, đây mới thực sự là an ổn"
" Đạo cô nói chuyện nghe hoang đường quá!" Thi Thúy Yên nhếch miệng cười hì hì nói " Đừng quên Tích muội muội sợ nhất là ma quỷ, ngươi đem nàng ở chổ hố quỷ, muốn hù chết Tích muội muội hay sao? Không được, vẫn là cùng ta đi du sơn ngoạn thủy là tốt nhất !"
Bốn người ta một câu, ngươi một câu, tranh luận không ngớt, Tích Phúc Hồng ngồi trên giường ngáp một cái. Từ ngày ấy nói ra hết, Tích Phúc Hồng liền có thể thản nhiên đối mặt các nàng, thậm chí còn đáp ứng các nàng cùng đồng hành với nhau, chỉ là đồng hành lại trở thành một đại hội tranh luận
Dù nói không đem Tích Phúc Hồng chiếm riêng cho mình, nhưng mỗi người đều có tư tâm, đều hi vọng có thể ở cùng Tích Phúc Hồng, thế là không ai chịu ai, mỗi người đều có cái lý của mình, Tích Phúc Hồng nghe đến đầu choáng mắt hoa, nếu bắt nàng chọn lựa, chỉ sợ cũng sẽ do dự.
" Tình Diễm, tỷ nói đi?" Tích Phúc Hồng quay đầu nhìn Lâu Tình Diễm, nàng chính là đang liếm đường trên ngón tay
" Ừm..." Nàng quét qua bốn người ngồi trên bàn, thở dài nói " Đều không tốt"
" Đại nương, ngươi chẳng lẽ nói theo ngươi là tốt nhất sao?" Thi Thúy Yên khóe miệng co quắp, có chút chịu không được tính hài tử ồn ào của nàng, nhưng Tích muội muội tựa hồ đặc biệt sủng nàng nên đành bất đắc dĩ
" Không phải ! Tình Diễm không có nói như vậy !" Lâu Tình Diễm lắc đầu nằm lên cánh tay Tích Phúc Hồng nói: " Các ngươi xem, Hồng Hồng có một mình, làm sao gả cho bốn người các ngươi a!"
Tích Phúc Hồng nghe thấy nháy mắt xấu hổ đỏ mặt, chặn lại nói " Không, không nói muốn gả ! Bao lâu nói muốn gả!"
"Ai? Không gả a, tốt a..." Lâu Tình Diễm gật đầu nói: " Vậy là cưới tất cả luôn đi?"
Lời này vừa nói ra, lập tức nhận được bốn ánh mắt nóng nảy chờ đợi. Tích Phúc Hồng xấu hổ không dám nhìn các nàng, liền lôi kéo Lâu Tình Diễm không cho nàng nói hưu nói vượn, nhưng Lâu Tình Diễm mặc kệ, trong ý nghĩ của nàng, gả cũng chỉ có thể gả một người, Hồng Hồng đã không chịu, tự nhiên phải cưới, thì phải cưới thật nhiều nàng dâu !
" Thật tốt a, Hồng Hồng ! Hồng Hồng có thể cưới 4 cô dâu ! Quá lợi hại!" Lâu Tình Diễm cười ngây ngô ha ha, trong mắt có chút thần sắc hâm mộ
" Ta sao có thể cưới.. Cưới các nàng được ! Các nàng là nhân vật có mặt mũi trên giang hồ, mà ta..." Tích Phúc Hồng đầu nóng lên, quên mình cũng là nữ nhân, thế mà chỉ quan tâm đến địa vị thân phận trước.
" Tốt a! Ta gả ! Ta gả!!" Thi Thúy Yên hai mắt sáng lên, hô to khoác tay " Tích muội muội nhất định phải cưới tỷ tỷ! Tỷ tỷ sẽ là một hiền thê!!"
" A Phúc cũng phải cưới bản y ! Tuyệt đối phải cưới bản y!" Tiết Bách Hoa nhìn Thi Thúy Yên trang thủ địa vị thê tử, cũng nhảy dựng theo hô to. Nói cái gì cũng không thể để nàng độc chiếm tiện nghi, nếu có thể gả cho a Phúc làm thê tử, Tiết Bách Hoa nàng chết cũng nhắm mắt.
Lạc Khuynh Thành hai tay vòng ngực, gật đầu nói " Không tệ, ý kiến hay"
Tiêu Thê Ngọc nhìn Tích Phúc Hồng bộ dáng thẹn thùng, ánh mắt nhu đến có thể chảy ra nước " Tích cô nương, cô nương có thể hưởng phúc tề nhân, cũng là thiên ý sắp đặt"
" Việc này không thể chậm trễ! Ta nhanh mau thành thân đi!" Thi Thúy Yên hai tay chống nạnh, dường như chờ không nổi.
Tích Phúc Hồng trong đầu ong ong, nàng là một tiểu bộc đồng ở Vụ Phong Cốc, không nghĩ nhiều được hiệp nữ giang hồ gả cho nàng, trong lòng xuất hiện ngọt ngào cùng kinh ngạc, mắt khẽ đảo liền ngất đi. Đám người thấy thế bu lại xem xét, Tiết Bách Hoa lắc đầu nói không có gì, bất quá ngất đi thôi.
Thi Thúy Yên ranh mãnh không thay đổi, đắc ý nói " Nhất định là vui đến váng đầu!"
Thế là hôn sự liền định xong, sau đó Tích Phúc Hồng đề nghị, mấy nàng trở về cố thổ, mặc dù không có trở về Vụ Phong Cốc, nhưng các nàng ở Dương Thành gần cốc mua một căn nhà. Từ khi Vụ Phong Cốc biến thành đất của ma giáo, thành trấn bốn phía đã sớm vườn không nhà trống không người, sự tình trôi qua đã lâu, thành dân về thành cũng không nhiều, cũng là an tịnh cùng thanh thản
Tích Phúc Hồng khi bước chân vào nhà mới, trái tim vậy mà an định. Nhìn xung quanh sụp đổ, mặc dù vừa cũ vừa nát, nhưng chung quy vẫn là cái nhà, còn có người nhà. Tâm tình vui sướng giấu không được, nàng bỗng nhiên quỳ xuống trong viện, hướng ông Trời dập đầu nói lời cảm tạ, có lẽ nàng trải qua luyện ngục nhân gian, nhưng tha phương lại có kết cục thế này thật đáng ngưỡng mộ
" Hồng Hồng làm cái gì a?" Lâu Tình Diễm xách hành trang đi lên phía trước, nhìn Tích Phúc Hồng quỳ lại cảm thấy kỳ quái
" Ta tạ ơn lão thiên không tệ với ta, cho ta nhiều người quý giá như vậy " Tích Phúc Hồng ngẩng đầu cười với Lâu Tình Diễm, lúc này ánh sáng sau lưng nàng, không nhìn rõ khuôn mặt
Lâu Tình Diễm là quý nhân của nàng, lúc nàng bàng hoàng bất lực cho nàng dũng khí sống sót
" Như thế lão Thiên gia không nghe được đâu !" Lâu Tình Diễm khoác tay cười nói: " Lão hòa thượng nói phải thắp nhang, mới có tác dụng!"
" Thật sao? Tình Diễm cùng ta đi vào thành dạo, rồi cùng nhau mua một bó nhang có được không ?" Tích Phúc Hồng nắm tay Lâu Tình Diễm hỏi.
" Tốt a! Hồng Hồng mua kẹo cho Tình Diễm ăn nha!" Lâu Tình Diễm vừa đi vừa nói, vui vẻ không thôi.
Tiết Bách Hoa ở một bên thu thập thảo dược, nhìn hai người cười cười nói nói đi ra ngoài cửa, ghen tị nói " Ai! Cô nương Lâu Tình Diễm khi nào mới đi vậy ? Cũng không thể lúc nào ở nơi này ? Sau này chúng ta sống chung với A Phúc, có nàng ở chung .. A Phúc sẽ không thèm để ý bản y"
" Ha ha ha ha!" Thi Thúy Yên trừng mắt nhìn, đá văng miếng ngói bể nói " Đúng rồi, Tích muội muội chỉ quan tâm vị đại nương kia, ngươi ganh tị cái gì ? Coi như nàng ở đây có gì không tốt, ngốc ngốc đùa vui, có nhiều thú vị a!"
Tiêu Thê Ngọc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: " Lâu cô nương cũng là ân nhân của chúng ta, đừng luôn khi dễ nàng, tôn kính một chút tốt hơn"
" Nếu khiến Lâu Tình Diễm náo khóc, Phúc Hồng chắc chắn đuổi ngươi đi, vì bản thân, nhẫn nại chút " Lạc Khuynh Thành minh bạch địa vị Lâu Tình Diễm trong lòng Tích Phúc Hồng, mặc dù không phải tình yêu, nhưng quý giá hơn cả tình yêu. Các nàng không được Tích Phúc Hồng nũng nĩu cưng chiều, chí ít có thể thay nàng che gió che mưa
" Hay là.." Tiết Bách Hoa nhíu mày, một mặt nghiêm trang nói " Không bằng làm mối cho nàng được không ?"
" Ai u ! Thần y... Ngươi còn gây việc nữa à?" Thi Thúy Yên thở dài một hơi ngồi bên người nàng nói
" Đương nhiên phải làm ! Các ngươi nghĩ xem, Lâu Tình Diễm niên kỷ cũng không nhỏ, cũng không thể dựa vào A Phúc chiếu cố cả đời, dù sao Lâu cô nương cũng là cô nương, chắc chắn cũng nghĩ đến thành thân ? Dưỡng nhi dục nữ có gì không tốt... Ngày sau A Phúc cưới chúng ta, cũng không thể lúc nào dính nàng như vậy hoài
Thi Thúy Yên đang nghĩ phản bác, Lạc Khuynh Thành lại mở miệng cướp lời " Thần y nói không sai, Lâu Tình Diễm cố nhiên đối với Phúc Hồng trọng yếu, nhưng vì nàng suy nghĩ, xác thực nên sắp xếp cho nàng an ổn chổ ở"
" Nếu không tìm người thành thật trong thành, ghép một đôi?" Tiêu Thê Ngọc nhướn mày, mặc dù nàng không tán thành phương pháp giải quyết này, nhưng cũng thể ném Lâu Tình Diễm ra thành khác, chỉ sợ Tích Phúc Hồng lo lắng hơn.
" Cũng không tệ! Ta thấy ở trong thành có nhiều người thành thật, không bằng liền..." Thi Thúy Yên nói một nửa liền nín, bởi vì nàng thấy Tích muội muội đã trở về ngoài cửa. Tất cả mọi người đều ăn ý không thảo luận, chuyện này nếu bị nàng biết được, nhất định cáu kỉnh
Sau đó mọi người không còn cơ hội để nhắc đến việc này, các nàng đều vội vàng xử lý việc trong nhà, đồng thời còn phải trấn an võ lâm. Tiết Bách Hoa từ Lĩnh Nghiêng Sơn đem tất cả khí cụ y dược vận vào thành, ở bên cạnh chủ trạch mua một căn nhà nhỏ, dự định mở y quán hiệu thuốc, ngày thường làm một chút ít sinh ý tạo phúc nhân gian.
Mà Thi Thúy Yên cũng không nghĩ bôn tẩu nữa, dứt khoát tuyển mấy oa nhi làm đệ tử, dạy bọn họ luyện võ cường thân, sau đó tuyển một người giỏi nhất nối nghiệp, để dành nhiều thời gian bồi tiếp Tích muội muội. Về phần Lạc Khuynh Thành, nàng người minh chủ đầu tiên chuyển tống đà võ lâm, không ở Ngũ Tầm Phong, mà đem tổng đà dời đến Dương Thành, lập tức làm cả thành tấp nập giang hồ hiệp sĩ.
Tiêu Thê Ngọc bên kia không thể xử lý tốt được như Lạc Khuynh Thành. Bích Huyền Cung không cách nào chuyển đi, quá nhiều trận pháp cùng cổ mộ đều ở đây, cho nên nàng đem sự phụ phân công cho hai phó cung chủ, để Tần Kha Vân cùng Phương Kỳ Nhi thay nàng xử lý chuyện lớn nhỏ, nàng mỗi tháng sẽ về Bích Huyền Cung mấy ngày.
Không tới nửa tháng, toàn bộ giang hồ sôi trào cuồn cuộn, nghe nói tổng đà võ lâm lệch vị trí là do phong thủy không tốt, Lạc minh chủ vì củng cố địa vị trên giang hồ mới chuyển dời tổng đà, nghe nói Thúy Linh Lung bị Dư Tường phế hai chân, về phần nguyên nhân thì chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, làm cho Thúy Linh Lung đành phải biến mất trên giang hồ, nghe đồn Tiêu cung chủ khinh thường chức vị Bích Huyền Cung, khăng khăng rời đi tự chịu đọa lạc, mặt ngoài vẫn là cung chủ, kỳ thực hữu danh vô thực, nghe nói Tiết Bách Hoa đắc tội hoàng hậu, bị người truy sát, đành phải rời khỏi Nghiêng Sơn trốn tứ phương, còn đổi tên, đổi mạo
Lưu ngôn phỉ ngữ, nghe nói tán loạn, nói tới nói lui đều nói về bốn vị mỹ nhân võ lâm này, biến thành chủ đề trà dư tựu hậu bát quái, nhưng không ai biết nguyên nhân chân chính các nàng rút lui giang hồ, càng sẽ không biết được các nàng sắp gả cho Tích Phúc Hồng làm thê tử, đấy hết thảy đều thay đổi, đều chỉ bởi vì lời của Phúc Hồng, các nàng không dám không nghe theo
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top