Chương 30: Kết Thúc
Trong Vĩnh Thọ cung, Như Phi nhận lấy khăn gấm nhuốm máu do Bảo Thiện đưa đến. Vết máu khô còn thoang thoảng mùi hương hoa lài, so với cái mấy ngày trước vài phần tương đồng.
Ngưng mi im lặng, không khí chưa từng đông cứng đến vậy. Cũng may, Như Phi đã tiện tay ném khăn lụa đi.
"Chẳng trách hôm qua đi xét cung, An Xuyến cản trở rất nhiều, lần này thực sự nhờ nương nương thông minh, bảo nô tỳ đi lục soát phòng, bằng không nô tỳ đã nhìn nhầm"
Bảo Thiện vội vàng giải thích, một mặt lòng kính trọng Như phi tăng lên vài phần. Sau này Như phi tra xét, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào, tâm lý từ từ tiêu tan.
"Ngạc La nói, tối hôm qua An Xuyến rời khỏi cung với bộ dạng khả nghi, đã từng gây hiểu lầm cho hắn. Bản cung bất quá chỉ phòng vạn nhất thôi"
Thở dài một tiếng, dường như biết được sẽ xảy ra chuyện không tốt, chuyện khó có thể chịu đựng, Như Phi trái lại hờ hững giãn lông mày. Nàng đúng là muốn biết An Xuyến diễn màn kịch này thế nào, muốn trước mặt nàng lừa dối qua ải, tựa hồ không hề đơn giản. Qua được cửa Bảo Thiện, tiếp theo sẽ là đao thương thật.
Như Phi gần đây rảnh rỗi cũng muốn diễn kịch cùng nàng.
Bảo Thiện đoán được tâm ý mừng như điên, vẫn không tìm ra được nhược điểm của An Xuyến, Như phi coi trọng An Xuyến. Bây giờ có cơ hội tốt, sao không mừng.
Mặt mày thiếu chút nữa hớn hở, mừng tít mắt, kế tiếp thêm mắm dặm muối là việc đơn giản: "Không ngờ An Xuyến là đồng bọn của Từ Vạn Điền, nương nương, hiện tại tội đã xác thực, có cần bắt nàng đến trị tội"
Như Phi bất đắc dĩ nhìn lướt qua Bảo Thiện, sợ thiên hạ không loạn, Bảo Thiện đối với chuyện An Xuyến nhiệt tình quá mức. Không hề giống dáng vẻ tương giao nhiều năm.
"Chỉ một cái khăn gấm dính máu không đủ chứng minh nàng chứa chấp bao che nội gian"
Đúng lúc đánh tan ảo tưởng Bảo Thiện là tất yếu. Bảo Thiện thông minh ở chổ này, ngu xuẩn cũng vì chổ này. Hiểu được tâm tư chủ tử cần sự thông minh tài trí, nhưng không hiểu đúng lúc,đúng nơi
"Lẽ nào cứ thế mà tha nàng sao?" Hiển nhiên, Bảo Thiện phát huy sự tài lanh khôn vặt của mình, nhưng đáng tiếc Như Phi không thích. Ai bảo nàng nhắc đến không phải người khác, là An Xuyến.
Thả hay bắt, đương nhiên phải hỏi Như phi.
"Ta muốn ngươi bắt từ đầu không phải An Xuyến, đến tìm tội chứng để trị tội nàng, chẳng bằng để nàng biết, chỉ cần nàng giao ra nội gian, nàng sẽ không bị bất kỳ liên luỵ, như vậy không tốt hơn sao?"
Từng bước dạy dỗ, Như phi muốn chỉ đường Bảo Thiện. bằng không cả ngày nàng nhìn bố trí An Xuyến, cũng đủ quấy nhiễu Như Phi. Đáng tiếc Bảo Thiện có nhận món nợ này của Như Phi thì khó biết. Quả nhiên, Bảo Thiện nhíu mày phản bác: "Thế nhưng chỉ sợ An Xuyến không nghe lời Như phi nương nương"
"Nàng chịu thẳng thắn thì mọi chuyện đều an ổn, bằng không bản cung sẽ cho nàng niềm vui bất ngờ"
Như phi thản nhiên cười nói, thẳng thắn cái gì, nghĩ đến chẳng qua là nước chảy thành sông, nếu hài tử không nghe lời làm những chuyện đáng ghét, thì đừng trách nàng mất đi tính kiên nhẫn.
Sự thực chứng minh, An Xuyến quả nhiên không phải kẻ phong tình. Vài lần ám chỉ công khai đều không có tác dụng, trái lại càng thêm trầm trọng. Như phi minh giám sao không biết An Xuyến một ngày đã làm gì, gặp người nào
An Xuyến, tuyệt đối đã đánh giá thấp tình cảm Như Phi rồi.
Có thể vì ở hậu cung quá cô quạng, cô quạng đến mức chỉ theo dõi hoặc quan tâm một mình An Xuyến. Khiến Như Phi lao tâm lao lực quả là hiếm.
Huống hồ, An Xuyến muốn gặp người nào, An Xuyến muốn nói gì, xưa nay đều không kiên kỵ. Đương nhiên không cần nàng phải cấm hay diệt trừ ....người kia đương nhiên là Như phi.
Ngoại trừ Tôn Bạch Dương. An Xuyến mấy ngày gần đây thân nhất chính là Khổng Vũ.
Một góc tường cao hồng môn, góc tường xưa nay bị người ta lãng quên, có người vẫn dòm ngó chuyện đang xảy ra.
Chốc lát, vóc người cao to, một cung nữ ra ngoài không kịp đóng chặt cửa, ngay cả bước chân tựa hồ nhịp điệu cũng vui vẻ. Mặt mày tươi tắn, không giấu được sự mừng rỡ.
Nhạn cực sinh bi, có lúc quá mừng rỡ, lại không ngờ vận mệnh bị nắm lấy, An Xuyến hiển nhiên chính là như vậy
Vừa mới ngồi xuống, còn chưa dấu được tâm lý hoan hỉ, ngoài cửa đã có tiếng gọi
Đương nhiên là Như Phi
Bất kể tâm tình là thế nào, khi An Xuyến gặp Như Phi, dĩ nhiên quên suy nghĩ người ở trước mặt nàng là chủ tử lục cung, trái lại như gặp được tình nhân.
Mừng rỡ căng thẳng, không cách nào nói nên lời...
Mặt khác, đều nghĩ đến, lúc chạng vạng, bên tai vang lên tiếng gọi, dường như vang vọng trong trái tim nàng, một lần lại một lần vang vọng. Vì lẽ đó, nhìn thấy Như phi, rực rỡ lục cung, dưới chiều tà cùng chạng vạng, đủ khiến An Xuyến dung nhan ửng hồng.
"Như phi nương nương cát tường, Như phi nương nương có gì phân phó ?"
Còn chưa kịp nhìn thấy phượng nhan Như Phi, cúi đầu thuận mắt, bên tay phải đang cầm miếng vải bắt mắt đã cho thấy mục đích cùng kết quả. An Xuyến, không hề quên, không có quên khi gặp người này, mà quên đi bản phận
Con mắt có cảm giác chua xót, An Xuyến hiển nhiên hoài xuân lập tức trở về hiện thực.
Tóc đen không hề loạn, búi tóc cao quý hoa lệ, châu ngọc buông xuống, phượng nhan thiên thành, cẩm bào kỳ trang màu xanh, quý phụ hoa phục ôn ôn nhu nhu, thoáng qua không giận tự uy.
"Tay của ngươi...."
Người chưa nộ, tâm đã đau.
Không, hiện tại chữ đau không hình dung được.
Trẻ con...không dễ dạy!
"Phiền nương nương quan tâm, ngày hôm qua lúc An Xuyến may vá, nhất thời bất cẩn, bị kéo làm tổn thương tay"
Ngữ khí không hề loạn, ngay cả An Xuyến cũng tự thấy như thật. Chỉ là, máu vẫn còn chảy trên tay, có thể giấu ai.
Không hề báo hiệu, Bảo Thiện tự tiện tiến tới, càng lúc càng rối loạn: "Ai nha, An Xuyến, ngươi sao lại không cẩn thận. Bị thương có nặng không? để ta xem một chút"
Tất cả mọi người trong phòng đều theo từng động tác của Bảo Thiện mà nín hơi ngưng thần, khổ nhục kế không phải ai có thể làm. Dù cho đoán được người ta sẽ làm thế, mà ngay cả khi thật sự xảy ra, Như phi vẫn không nhịn được nổi giận.
Có một loại người, khi tức giận, vẫn có thể nở nụ cười đáng yêu.
Nhìn thấy người khác đưa thân vào thống khổ , mới làm nàng sung sướng. Giống như tự mình đưa thân vào khổ đau, khiến người khác vui sướng.
Như phi xưa nay, vui giận không bộc lộ.
Sống lâu trong Tử Cấm Thành, đã quên mỉm cười là thống khổ, gào khóc là vui sướng.
"Hôm qua tay ta bị thương, hiện tại vết thương chưa khép, bị thương xem như nghiêm trọng" Bảo Thiện trào phúng cực điểm, sở trường nói móc, người khác nghe không dễ chịu
"Chỉ trách An Xuyến tay chân vụng về, làm vết thương càng nặng hơn" mặt mày lo sợ tái mét, thời khắc này, An Xuyến đương nhiên hối hận, giúp người khác, chọc Như Phi không vui, là chuyện tốt hay xấu?
Đương nhiên không phải là chuyện tốt...
"Làm nương nương bận tâm, xin nương nương thứ tội"
Lấy dũng khí nhìn vào phượng nhan, trong lúc hoảng hốt, An Xuyến dường như nghe được âm thanh đổ vỡ của đồ vật
Không thể áp chế như vậy, trước mặt nàng, tự nhiên suy sụp....
Không cách nào ngụy trang cười khổ, không cách nào nói lời cay đắng, không cách nào tiêu tan khổ luyến.
Rốt cuộc kết thúc...
"An Xuyến vào cung nhiều năm, vì chủ tử ngày đêm vất vả, bây giờ bị thương, chính là quá tội rồi"
An Xuyến xưa nay đều biết, Như Phi thích trêu chọc người khác, khiến đối phương ngã xuống lưng ngựa, sau đó sẽ cho đối phương ngọt ngào.
Âm thanh ôn nhuyễn như nước, trước sau vang vọng, vẫn khiến người động lòng. An Xuyến vẫn không nhịn được tim thình thịch áy náy, khóe môi nâng lên ý cười, cũng không biết từ lâu người ta giả vờ cười đều không hề ngụy trang
Khó có thể đoán được tâm ý đối phương, mới là độc dược tối hại người. Mang theo nguy hiểm, mang theo dày vò, không thể nào không nhìn thấy người nữa, tương tư thành họa!
Như Phi cười lạnh một tiếng: "Vì thế, An Xuyến ngươi cũng không cần sợ bản cung trách phạt. Bất quá thân thể là do máu thịt cha mẹ cho, hơn nữa ngươi ở trong cung phục vụ cũng không ngắn. Bản cung cảm thấy không dễ chịu, do đó bản cung quyết định....."
Bảo Thiện trước hết nghĩ đến chính là kinh hỷ. Như phi làm việc, xưa nay đều sở liệu như thần, lần này đương nhiên cũng thế. Chờ mong, có thể một mình Bảo Thiện không biết. đối mặt với kết quả, đối mặt với tương lai, hoàn toàn không giống nhau.
"Chờ hoàng hậu hồi cung sẽ truyền chỉ, chính thức gả ngươi cho Ngạc công công trở thành phu thê đối thực, để ngươi có thể ở trong Tử Cấm Thành hưởng vinh hoa phú quý, không cần cả đời làm tỳ thiếp"
Trước sau chỉ một ngữ điệu, dường như nói ra vô cùng đơn giản.
An Xuyến không biết, sự lợi hại nhất của Như phi chính là cho người khác ân huệ sau đó khiến họ chết không chổ chôn thây, may mắn, hôm nay đã được chỉ giáo
Rầm rầm, mặt như màu đất, lần này An Xuyến nghe được rõ ràng lòng mình, vách trái tim không báo trước lập tức sụp đổ. Bởi vì diện tích quá lớn, vì không thể chuẩn bị, cái vách tường xây dựng mấy chục năm, không theo quy tắc, không theo quy luật, cũng không báo trước, động cốt thương gân, bay theo làn gió, bụi bậm mù mịt.
Chạy trối chết là lựa chọn duy nhất
Không phải lần đầu và chắc chắn không phải lần cuối cùng, nhưng số mệnh đã an bài, An Xuyến vĩnh viễn sẽ không giống như lần này chạy trốn đầy thê lương. Ngay cả ngọc bối cực kỳ trân quý, tín vật người thân rơi xuống đất cũng quên tìm kiếm
Huống chi mỹ nhân không hề có tiếng động mà rơi nước mắt....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top