Chương 3: Kết Bái
Đêm tối tĩnh lặng, mỹ nhân tay cầm hương mang, chân đẹp vung vẩy, cây cối vờn quanh, dưới chân nước chảy, dương dương tự đắc.
"Ân, rất ngọt ah, cống phẩm đúng là cống phẩm, so với bánh gạo ăn ngon hơn nhiều" Ngọc Doanh cắn một miếng hương mang, thanh âm nũng nịu vang trong bóng tối.
"Cô còn chọc hai vị quan gia kia nổi giận" Mát lạnh như nước, sợ là chỉ cần nghe thanh âm này của Nhĩ Thuần, trong lòng liền có thể an tĩnh.
"Bọn hắn làm gì còn thời gian mà nổi giận" Ngọc Doanh nhỏ giọng phàn nàn, vừa mới nãy mình bất quá chỉ nhóm chút lửa để trang điểm, tên Khổng Vũ kia thoáng cái trừng mắt dập lửa của nàng. Thật sự là làm người ta tức chết!
Thấy Nhĩ Thuần không nói, Ngọc Doanh ngừng ăn Hương mang trong tay, do dự gọi: " Nhĩ Thuần..."
"Ân?" Nhĩ Thuần nghiêng đầu ngẩng lên, nghi hoặc nhìn Ngọc Doanh
"Ngươi có cảm thấy ta rất khó ưa, càn quấy tự đại , thường có tính tình tiểu thư, rất khó hầu hạ" Ngọc Doanh thăm dò hỏi.
"Không có" Nhĩ Thuần cắn một miếng hương mang. Đôi môi đỏ khẽ mở, hàm răng khẽ hiện.
"Cô nói không, nhưng ta biết rõ bọn hắn cùng các nàng nghĩ như vậy" Ngọc Doanh lê hoa đáy vũ, hai mắt đẫm lệ: " Từ lúc ra đi đến nay, các nàng thường giễu cợt ta, nói xấu sau lưng ta, ta chỉ giả vờ không biết! Ta biết rõ các nàng hận ta, không thích ta, các nàng thường bôi xấu ta khắp nơi, nói ta khoe khoang tư sắc, chỉ có tướng mạo bên ngoài ! Ta cũng biết..."
Nhĩ Thuần chưa bao giờ gặp người nào thích thút thít nỉ non như vậy, trong miệng ngừng ăn hương mang, nghiêm túc lắng nghe Ngọc Doanh oán trách. Còn không quên lên tiếng an ủi: " Coi như là vậy đi, cũng chỉ là do mọi người vô tâm nói ra mà thôi, chúng ta có ai mà không được nuông chiều từ bé"
"Các nàng, các nàng nói như vậy, bởi vì trên đường chúng ta gặp quá nhiều chuyện, cho nên mới thế" ôn nhu như nước, màn đêm buông xuống, chỉ có tiếng nói Nhĩ Thuần sâu kín vang lên.
"Ngươi không cần thay các nàng nói tốt, kỳ thật loại sự tình này từ nhỏ đến lớn ta cũng đã quen. Từ khi trong bụng mẹ cho đến nay. bất kể là nhị phòng hay là mấy tỷ tỷ ở chung một nhà, các nàng đều giống như vậy, ghen ghét ta, xa lánh ta. Huống chi lần này ta vào cung tuyển tú nữ,cùng các tú nữ khác, có ta ở đây, cơ hội các nàng được tuyển sẽ ít đi rất nhiều. Các nàng không nhắm vào ta, ta mới thấy kỳ quái đấy" Ngọc Doanh nghẹn ngào, chính mình còn chưa bao giờ nói qua những lời này. Cũng không có người nghe nàng nói những lời này. Hôm nay ở rừng núi hoang vắng, nói cho mình Nhĩ Thuần. Khuôn mặt đẹp nên kiêu ngạo, Ngọc Doanh có tư cách đó.
"Nói như vậy, ta cũng có thể nhắm vào cô?" Nhĩ Thuần chăm chú nhìn Ngọc Doanh.
"Cô không giống bọn họ..." Ngọc Doanh nắm chặt tay Nhĩ Thuần " Nếu như hôm nay không có cô, ta đã chết rồi. Các nàng nhìn thấy ta lăn ra khỏi xe cũng mặc kệ ta, chỉ có cô tốt với ta"
Hôm nay nếu Nhĩ Thuần không cứu được nàng, hậu quả thật không thể lường được. Cảm tạ là chân tâm thật ý.
Nhĩ Thuần bộ dạng phục tùng, nếu Ngọc Doanh không nắm tay nàng không buông, suýt tý nữa kéo nàng xuống ngựa. Nàng có lẽ cũng không cứu mạng Ngọc Doanh.
Nhĩ Thuần mím môi cười cười: "Mọi người đều ly hương xa nhà, một mình ra đi,giúp mọi người cũng là giúp mình"
Muốn thoát khỏi tay Ngọc Doanh, sớm đã không quen cùng người khác thân mật tiếp xúc, Ngọc Doanh bất đắc dĩ nắm thật nhanh, giãy dụa như thế nào cũng không được.
"Ân, ta thích cô nhất điểm này rồi!" Ngọc Doanh vui vẻ mền rũ, giống như toàn bộ những chuyện xảy ra đều không đáng phiền não: " Cô ah, không chỉ có tâm địa thiện lương, còn xử sự hào phóng. Nếu như có thể làm tỷ muội của Cô, nhất định sẽ rất hạnh phúc"
"Đúng rồi, nhà cô có nhiều người không"
"Ta vốn chỉ có một tỷ tỷ, nhưng khi ta còn rất nhỏ, nàng đã mất" Ánh trăng tĩnh lặng, Nhĩ Thuần chưa từng tâm sự với ai. Lại không biết vì sao ở đêm khuya nhắc đến với Ngọc Doanh. có lẽ bởi vì hôm nay trải qua quá nhiều sinh tử, làm cho nàng nhớ đến chuyện cũ. Có lẽ vì không có người hỏi qua nàng.
"Thực xin lỗi, ta thật không muốn nhắc đến chuyện thương tâm của cô" Ngọc Doanh không đành lòng, cơ bản cho rằng mình đã thảm lắm rồi, không nghĩ rằng thân thế của Nhĩ Thuần lại đáng thương như vậy, nhất thời có chút áy náy.
"Chuyện cũng đã qua lâu rồi, cô cũng không cần để ý" Một chút bi thương chợt đến, sợ là khó tìm lại nữa. Nhĩ Thuần thoải mái cười cười.
"Ân, không bằng như vậy đi" Ngọc Doanh tươi sáng mỉm cười, ném trong tay hương mang, đoạt lấy hương mang trong tay Nhĩ Thuần ném xuống nước " Nếu cô không ngại....chúng ta kết nghĩa kim lan, kết bái tỷ muội"
"Kết bái?" Nhĩ Thuần bị Ngọc Doanh làm cho chút chóng mặt, vừa mới đứng lên, lại bị Ngọc Doanh kéo quỳ xuống
"Ân đến đây" Ngọc Doanh chắp tay trước ngực, trong miệng mặc niệm" Trời xanh chứng giám, hôm nay ta Hầu Giai Ngọc Doanh cùng Đổng Giai Nhĩ Thuần kết bái làm tỷ muội. Từ nay về sau, đồng tâm đồng chí, giúp đỡ nhau.
Nhĩ Thuần không một lời quay người nhìn Ngọc Doanh, giống như hai người đã kết bái. Nàng có chút giật mình, thực sự không hiểu được tính tình nữ tử thế nào. Mình chỉ bất đắc dĩ thuận tiện cứu nàng một mạng, huống chi người thật sự cứu nàng chính là hai gã nha sai kia mới đúng.
"Ân, chúng ta sinh cùng năm, ta sinh vào lập xuân, còn cô?" Ngọc Doanh cười hỏi Nhĩ Thuần.
Nhĩ Thuần động môi cười cười, trái tim không một chút gợn sóng chợt ấm lên: " Tháng năm đoan ngọ"
Ngọc Doanh lập tức kinh hỉ, túm ống tay áo Nhĩ Thuần đung đưa, nhiệt tình này làm Nhĩ Thuần thẹn thùng: " Ta đây có thể làm tỷ tỷ của muội rồi!"
Ngọc Doanh từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội, đưa cho Nhĩ Thuần xem: " Đẹp a"
"Miếng ngọc bội này chạm trổ rất đặc biệt" Nhĩ Thuần không biết Ngọc Doanh muốn làm cái gì, chỉ để mặc cho nàng lấy lý do thoái thác.
"Miếng ngọc bội này là cha tỷ đưa cho tỷ, trên mặt có khắc huy hiệu Hồ Quảng tổng đốc của cha tỷ, cha tỷ nói, nếu trên đường gặp nguy hiểm, chỉ cần lấy ngọc bội này đưa cho quan viên xem, bọn hắn nhất định sẽ nhận ra hơn nữa còn có thể thông hành. Hiện tại tỷ đem ngọc bội tặng cho muội. làm lễ vật kết bái" Ngọc Doanh lời thề son sắt, thật giống như tỷ tỷ chiếu cố muội muội.
"Ngọc bội quý giá như vậy, muội không thể giữ" Nhĩ Thuần tự biết ngọc bội quý trọng, nói không thể nhận. Huống hồ kết nghĩa cũng chỉ là bị động.
"....Nếu muội không nhận lấy...tỷ sẽ rất tức giận. Nói tóm lại, về sau muội là muội muội của tỷ, sau này để tỷ chiếu cố muội. Cứ cho là báo đáp muội ở trên đường tốt với tỷ" Ngọc Doanh đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhìn qua chói sáng, nếu nói là chiếu cố người khác, sợ là sau này muội muội Nhĩ Thuần mới chính là người chiếu cố nàng.
Nhĩ Thuần nhìn dung mạo sắc sảo trước mặt, tự nhận so với nàng không chênh lệch, chỉ quen biết trong thời gian ngắn, tự hỏi lòng mình, tỷ tỷ thất lạc của nàng cũng sẽ nói với nàng những lời như vậy, chiếu cố nàng. Những điều này, đến cùng kéo dài được bao lâu?
Vì thế thời điểm khảo nghiệm lập tức đến. bạo dân Thiên Lý giáo cầm đuốc bắt đầu truy đuổi các nàng. Ngọc Doanh cùng Nhĩ Thuần vội vàng trốn trong bụi cỏ, Nhĩ Thuần ở phía trước dẫn đường, quay người thấy Ngọc Doanh một mình co rúm trốn trong bụi cở, tiếng Thiên Lý Giáo bạo dân cách đó không xa. Nhĩ Thuần thật sâu nhìn Ngọc Doanh, trong lòng chợt minh bạch, không có bất kỳ động thái nào, ngược lại ngênh ngang rời đi.
Để lại một mình Ngọc Doanh, không cửa sinh!
"Nhĩ Thuần ah..." Một đám tú nữ trên xe thấy Nhĩ Thuần đến, lớn tiếng gọi.
"Thấy cô là tốt rồi, có thấy Ngọc Doanh không?" Trần Sảng cầm đèn lồng, đợi các nàng trở về đi đến.
Nhĩ Thuần cảm thấy lạnh lẽo, ra vẻ trấn định: " Không thấy, nàng không phải đã trở về rồi sao?"
"Không có!"
"A thoải mái, nhanh lên xe!"
"Đúng vậy a, nhanh lên xe!"
Quả thật không ai thèm để ý đến Ngọc Doanh, mọi người lên xe rời đi, bất chấp chuyện khác.
"Chúng ta ngủ không được đi ra ngoài tâm sự, đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên ở phía sau có một đám người đuổi tới. Ta nghĩ rằng Ngọc Doanh đã trở về, không ngờ nàng chưa về" Nhĩ Thuần ốm yếu ba phần, trong lòng vẫn còn sợ hãi, êm tai nói ra, làm cho người không khỏi lo lắng.
"Có thể do nàng quá sợ hãi không tìm được đường đi, nàng cho rằng chúng ta còn chờ đợi nàng, ai ngờ chúng ta không chờ mặc kệ nàng mà đi" Trần Sảng thẳng tính, trong lòng sốt ruột cũng nói.
Khổng Vũ sớm đã nổi giận, a thoải mái, ngươi quản nhiều quá!
Nhĩ Thuần trong tay còn nắm chặt ngọc bội Ngọc Doanh đưa cho, trong lòng ngũ vị tạp trần,vừa mới nhận tỷ tỷ đã rời đi. Vuốt ve quanh thân ngọc bội, tựa hồ vẫn còn lưu lại mùi hương trong ngực Ngọc Doanh ấm áp. Trong lòng quả thật thình thịch khó chịu.
Ngọc Doanh...
"Ngọc bội kia là của cô sao?" Khổng Vũ nhanh mắt, tự biết ngọc bội kia không đơn giản.
"Là Ngọc Doanh đưa cho ta..." Nhĩ Thuần vậy mà nói ra chủ nhân của miếng ngọc bội, có lẽ là nàng muốn Ngọc Doanh, muốn Ngọc Doanh không biết trời cao đất dày kia, có lẽ nhìn mặt cũng biết được sai nha kia đã nhận ra.
"Đừng nói về ngọc bội nữa, chúng ta đi cứu Ngọc Doanh đi!" Trần Sảng bắt đầu gây trở ngại không giúp gì được. Bất quá Khổng Vũ lập tức quay đầu xe, Ngọc Doanh kia mới chính là người có khả năng giúp được hắn.
Khổng Vũ xem xét thời thế, hộ tống đám tú nữ vào kinh cũng chỉ có thể bảo trụ hai người bọn họ thất trách không bị xử phạt, nếu có thể thông qua Hầu Giai Ngọc Doanh liên lạc với Hầu Bảo. mới chính là quý nhân của bọn hắn.
Ngọc Doanh trốn trong bụi cỏ, nghe được tiếng bạo dân Thiên Lý giáo ồn ào không ngừng, ánh lửa đảo qua khuôn mặt nàng, lập tức phát hiện ra nàng. Ngọc Doanh đứng dậy chạy đi. Nhĩ Thuần đâu rồi, Nhĩ Thuần ở đâu...
Nàng bây giờ chỉ có thể nghĩ đến Nhĩ Thuần, Nhĩ Thuần, muội ở đâu...
Một người con gái yếu ớt, tiểu thư khuê các sao có thể thoát khỏi sự truy lùng của Thiên lý giáo bạo dân, mới chạy được vài bước liền bị bắt. Thiên Lý Giáo bạo dân xé toan y phục của Ngọc Doanh, lộ ra đầu vai tuyết trắng, Ngọc Doanh kêu trời, trời không biết, kêu đất, đất chẳng hay. Không đường sinh, muốn sống không thể sống, muốn chết cũng không xong. Trong lòng Ngọc Doanh chỉ mặc niệm tên của một người...Nhĩ Thuần!
Lúc này nàng quả thật nghe được tiếng Nhĩ Thuần kinh hô: " Ngọc Doanh!"
Nghe được thanh âm này, trong lòng Ngọc Doanh chỉ có duy nhất một tín niệm....Nhĩ Thuần, muội chạy mau đi! không cần lo cho tỷ...
Khổng Vũ, Trần Sảng đẩy bọn bạo dân vây quanh Ngọc Doanh, dốc sức chiến đấu với Thiên Lý Giáo, Ngọc Doanh mở to mắt nhìn đám người trước mắt nàng huyết nhục bay tứ tung, chờ cho đến lúc lên xe ngựa. nàng rơi lệ không ngừng, thẫn thờ nhìn lại. Chỉ nghe thấy một mùi thơm quen thuộc. Nhìn kỹ là Nhĩ Thuần. Sợ đến mức nhào vào lòng nàng.
"Nhĩ Thuần, tỷ nghĩ đến muội không thèm quan tâm tỷ nữa..." Ngọc Doanh khóc đứt ruột đứt gan, sợ là mọi chuyện không thật.
"Làm sao có thể, muội làm sao không để ý đến tỷ, tỷ là tỷ tỷ của muội!" Nhĩ Thuần hơi cười, vừa mới thấy Ngọc Doanh ở trong tay Thiên Lý giáo bạo dân, thiếu chút nữa bị tao đạp. lòng của nàng xác thực nhói đau, may mà nàng không có việc gì.
Thật kỳ quái, lòng vốn không kinh hãi gợn sóng, trong vòng một ngày, rõ ràng vì Ngọc Doanh chấn động mấy lần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top