Chương 1: Trần phi
Đêm Tử Cấm Thành, mấy phần thâm sâu
Tiếng bước chân, cung nhân, góc tường thành, có lẽ không đơn giản xảo ngộ như vậy.
"Những người khác sẽ hiểu lầm hoàng thượng bệnh nặng, sợ sẽ cùng chết theo. Muội muội hôm nay vừa mới được sắc phong làm phi, ngàn vạn ân sủng, sao lại cải trang trong đêm khuya rời cung?"
Ngồi ngay ngắn phía trên, một mỹ phụ mắt phượng liếc ngang, trong nội cung trống trải tựa hồ cũng nhiễm một tầng không khí xinh đẹp, lại khiến ai sợ hãi đến mức xụi lơ.
Ở Bắc Uyển, rượu độc, mỹ nhân, thái giám.
"Trần phi tự tiện ly cung, rời khỏi cung cấm. Như phi nương nương thay hoàng hậu ra ý chỉ, ban thưởng cho ngươi một ly rượu độc, đổ vào miệng nàng!"
"Ta không uống!" Trần phi đánh đổ rượu độc, vùng vẫy giãy nãy. Đồ trang sức châu báu mang theo trên tay rơi xuống tạo nên tiếng động, như là một tiếng thê lương. Thanh âm vang vào ban đêm ở Tử Cấm Thành, rất là kinh tâm.
Trần phi thoát khỏi trói buộc, mưu toan đào thoát, không ngờ muốn đẩy cửa ra ngoài, lại là người đưa nàng đến chổ chết, Như phi. Nhất thời sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất, thái giám sau lưng đẩy ngã nàng xuống đất, còn chổ nào để nàng chạy trốn.
"Như phi nương nương, ta sai rồi" Hai mắt sương mù đẫm lệ, còn chưa nói, đã khiến cho người vài phần trìu mến. Nhưng rất tiếc dùng sai người rồi, Trần phi sai chính là không nên dùng phương thức câu dẫn nhất của nàng cũng là phương thức Như phi hận nhất đi ăn năn. Huống chi, Như phi như thế nào lại để một người phải chết có cơ hội sống.
"Ta biết ta không nên thừa dịp người mang long thai, không thể cùng hoàng thượng thị tẩm, vụng trộm thi kế thân cận hoàng thượng, ta không nên nói xấu người trước mặt hoàng thượng. Ta không nên vọng tưởng tranh thủ tình cảm của người. Ta biết ta sai rồi. Ta sau này sẽ nghe theo người sai đâu đánh đó, ta cầu người bỏ qua cho cái tiện mệnh của ta" Nói đến câu cuối cùng, chỉ còn lại âm thanh nức nở nghẹn ngào. Như phi không nói một lời im lặng vô cùng hứng thú hưởng thụ người thất bại cầu xin tha thứ
"Thánh hiền có câu biết sai có thể thay đổi, thiện tâm lớn lao" Đôi môi đỏ khép mở, tựa hồ muốn cho người một con đường sống.nhưng cũng chính là tự mình hủy đi hy vọng của nàng khiến nàng càng thêm tuyệt vọng
"Nhưng bổn cung cho rằng biết sai có thể thay đổi nên sửa lại cho hợp thời, bằng không cũng sẽ vô dụng mà thôi. Ngạc công công người ta đã không thích rượu độc, thay bổn cung ban thưởng cho nàng lụa trắng" Đôi mắt đẹp lưu chuyển, một lời định sinh tử người khác, chỉ sợ đương kim hoàng hậu cũng không có phách lực này.
"Nô tài tuân mệnh" Lụa trắng, rượu độc, chủy thủ, mọi thứ đều đầy đủ. Kỳ thật làm thái giám cũng rất khó, phỏng đoán ý tứ chủ tử, chỉ cần không khéo một cái có thể liên quan đến mạng sống.
"Không. Ta không muốn chết, đừng giết ta, ta không muốn chết..." Trần phi còn ý định giãy dụa, lụa trắng chất liệu hảo hạng, nhìn qua rất thích, tiếc là nó muốn đẩy nàng vào chổ chết. không lưu hận thù.
Trần phi đã không còn hy vọng sống, chỉ cầu trước khi chết nói ra một lời ác độc, liền phóng ra những lời nhục mạ: " Như phi, tiện nhân ngươi không có kết cục tốt, ta muốn ngươi bị hư thai, sinh ra cũng sẽ chết non, sinh ra yêu nghiệt"
Lụa trắng tung lên, mang theo người chết chất chứa oán khí nguyền rủa, ngoại trừ Như phi, không ai không phát run.
Ánh đèn lay động, lụa trắng bị giắt lên cột, bóng hình ở trong phòng đích thị đều chui vào mộng của bất kỳ ai. Mà ngay cả đồ trang sức đụng vào xà nhà, còn tưởng rằng oan hồn lấy mạng, những người nghe thấy thanh âm của nàng, sợ đến mức hai chân vô lực.
Bảo Thiền, tâm phúc của Như phi tiến đến góp lời: " Nương nương, những chuyện này để tiểu linh tử giải quyết hậu quả, nương nương đang mang thai, những cảnh tượng vô vị thô tục sẽ ảnh hưởng đến thai nhi"
"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! ta thành quỷ cũng không tha ngươi!" Cổ bị ghìm chặt, ở đâu còn cơ hội thở dốc, thanh âm dễ nghe giờ phút này trở thành lệ quỷ lấy mạng. Từng chút từng chút ám ảnh vào tâm trí mỗi người, chỉ sợ là liên tục gặp ác mộng
"Vậy thì khởi giá hồi cung" Như phi phượng nhan không thay đổi, khí thế như cầu vồng.
"Vâng, nương nương"
"Tiện nhân ta sẽ không tha ngươi. Như Phi, ngươi nhất định sẽ không bình yên."
Một đoàn người biến mất sau góc đường, mới có một người xinh đẹp xuất hiện, mặc y phục cung nữ, đứng vịn tường, trông ngóng cùng trông mong, tiếc là, không nhìn thấy người.
Đôi mắt đẹp đảo quanh, nhìn qua thật u buồn, rất ảm đạm, dung nhan người kia không thể thấy rồi. Chỉ còn lại trống rỗng, mỹ nhân ngừng chân cười cười, quay người chạy đi nhanh như chớp biến mất ở trong nội cung.
Những ngày gần đây Như phi liên tục gặp ác mộng, sợ là oan hồn Trần phi bất tán, hàng đêm trở về, quấy nhiễu mộng của người.
"Như phi nương nương, xảy ra chuyện gì, lại mơ thấy Trần phi sao? nương nương đây cũng không phải là lần đầu tiên mơ thấy ác mộng, có nên cúng bái hành lễ siêu độ nàng" Bảo Thiền hiến kế.
Như phi mồ hôi đầm đìa, trợn mắt nhìn, Bảo Thiền sợ đến mức cúi đầu: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ biết tội, nhưng lời đồn đãi âm hồn Trần phi bất tán truyền khắp nội cung, tất cả mọi người cho rằng ngày đó nương nương bức tử Trần phi, cho nên âm hồn Trần phi trở về đòi mạng. Nô tỳ chỉ cảm thấy nên làm một chút sự tình, ngăn chặn miệng lưỡi bọn chúng không cho chúng nó hưu nói vượn"
Như phi một mạch xốc lên màn che: " Truyền bổn cung bãi giá!"
Như phi mang theo một đoàn người khí thế đại quy mô bãi giá bắc uyển, nàng ngược lại muốn biết là ai tà thuyết mê hoặc chúng sinh. Bất chấp chải đầu mặc y phục, chỉ choàng một kiện áo choàng màu tím, tóc đen buông tản mác, mắt phượng lăng lệ ác liệt, khí thế bức người
"Trong Tử Cấm Thành thật sự có oan hồn thì sao, ở đời có chổ nào không có oan hồn, oan hồn là do người tự tạo ra. khi còn sống không đấu lại ta, chẳng lẽ biến thành quỷ rồi lại có khả năng này?” Lời Như phi hết sức trào phúng, can đảm đi dạo xung quanh phòng Trần Phi một vòng.
"Quái lực loạn thần, mê hoặc lòng người, những thứ này đối với bổn cung mà nói chỉ là những lời nhảm nhí" Nàng ngược lại muốn biết ai truyền ra, là nàng lợi hại hay Trần Phi lợi hại!
Án trước không biết ai cắm một cây nhan, Như phi giận dữ, hai bước tiến đến kéo ngã xuống đất: " Ngươi còn muốn ăn nhang khói của nhân gian, cho dù ngươi có biến thành quỷ linh hiển thì cũng không có cơ hội này!"
"Truyền lệnh xuống cho ta, nếu để bổn cung biết được, sau này còn có ai ở hậu cung bái tế tiểu tiện nhân này, chính là gây khó dễ với ta!" Như phi thịnh nộ, Bảo Thiền ở sau lưng sợ đến mức hai chân xụi lơ, còn kém chưa bái phật cầu thần, Trần phi, Trần phi, ngàn vạn đừng biến thành oan hồn lấy mạng.
"Ngươi có bản lĩnh dọa người, bổn cung chính là muốn nhìn xem trong Tử Cấm Thành , rốt cuộc nhiều người sợ ngươi hay là sợ Nữu Hỗ Lộc Như Nguyệt!" Như phi mắt phượng ngạo nghễ nhìn, trừng mắt nhìn lụa trắng giắt xà nhà cùng Trần phi, nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ một thoáng gió lạnh ở Bắc Uyển tựa hồ cũng ngừng lại. Oan hồn Trần phi nghe được những lời Như phi uy hiếp, sợ đến mức không dám làm loạn.
"Niêm phong gian phòng của ả lại cho ta!"
Như phi phất tay áo rời đi, truyền thuyết ma quỷ, nàng chưa bao giờ tin, nếu không phải đang mang thai, thì thế nào lại để cho tiểu tiện nhân có chổ trốn. Một cung nữ nho nhỏ mà có ý định muốn được vinh quang sủng ái, Một khi được phong làm phi, chính là ngày chết của nàng!
Từ đó không ai dám đến Bắc Uyển, trong nội cung cũng bớt đi lời đồn nhảm, phần lớn cung nhân cũng chỉ dám để trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top