Chương 4. Quá Khứ

"Chiến ca, hôm nay em đưa anh đi biển nha"
"Đi biển ăn lẩu hải sản nha"

"Chiến ca, hôm nay có muốn đi trượt tuyết không?"
"Anh còn muốn đi ngắm cực quang nữa"

"Chiến ca, Chiến ca... anh mau nhìn xem em có đẹp trai không"
"Ừ, đẹp lắm, Nhất Bác là đẹp trai nhất."

"Chiến ca, anh xem em mua gì về cho anh này, là snack khoai tây anh thích nhất này, mau lại cảm ơn em"

"Cảm ơn cún con"

Tiêu Chiến hôn đánh chụt lên má Vương Nhất Bác rồi cười vang. Vương Nhất Bác nhìn anh cười sủng nịch, nhịn không được lại quay qua véo véo vào 2 má phúng phính của anh..

       Họ đã từng hạnh phúc như vậy. Tiêu Chiến cứ ngỡ mình và Vương Nhất Bác cứ như vậy mà bình yên, bên nhau đi đến cuối đời.. Anh chấp nhận từ bỏ đam mê diễn xuất của mình, cùng hắn xa rời vòng giải trí trở lại là một nhà thiết kế tự do. Còn hắn cũng quay về quản lí công ty cùng anh trai. Mọi chuyện tưởng như đã viên mãn rồi nhưng không. Quỹ đạo vốn đã định sẵn đó càng ngày càng lệch..

        Sau hơn 3 năm sống chung, hắn bắt đầu thấy chán. Đúng thôi, thứ gì quá dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng.. Cùng đóng chung một bộ phim, anh là người chủ động bắt chuyện với hắn, ngày ngày tới bên hắn nói chuyện vui đùa. Hắn đối với anh sinh cảm giác thú vị, lại trông anh thật đẹp mắt. Sau vài tháng quay phim ngắn ngủi, hắn tỏ tình, anh đồng ý. Có trời mới biết lúc ấy anh hạnh phúc cỡ nào, được người mình thầm mến mộ tỏ tình anh có bao nhiêu may mắn cơ chứ. 2 người bọn họ liền cứ thế mà chuyển về sống chung.

        Sau khi rút khỏi giới giải trí, Nhất Bác đi làm còn anh thì sẽ ở nhà nhận vài hợp đồng thiết kế. Mỗi ngày nấu sẵn cơm đợi hắn trở về, còn hắn mỗi ngày về đến nhà sẽ lao vào ôm anh, nói với anh rằng đi làm thật mệt, chỉ muốn ở nhà với anh thôi. Những lúc như thế anh sẽ cười thật tươi bảo hắn

"Em mà thất nghiệp nữa thì lấy ai nuôi anh đây" .

        Thấm thoắt qua vài năm, Vương Nhất Bác về nhà ít hơn, có đôi lúc về nhà còn say mèm. Anh càu nhàu mắng hắn 2 câu, lại vẫn như cũ chăm sóc cho hắn, cẩn thận từng chút lau người, lại đắp chăn kĩ càng sợ hắn bị cảm. Sáng ra lại dậy sớm nấu canh giải rượu cho hắn. Vương Nhất Bác cũng không còn cười sủng nịch nhìn anh như trước nữa, hắn lấy lí do công việc bận rộn để đi nhiều hơn, về muộn hơn. Có đôi khi anh dỗi hắn đôi ba câu, hắn cũng không còn lập tức dỗ anh, chỉ bảo em đi làm đã mệt, anh còn rảnh rỗi mà kiếm chuyện hay sao.
Có hôm Vương Nhất Bác không về. Và rất nhiều lần sau nữa hắn đều đi sớm về khuya, có khi cả tuần mới trở về nhà một lần. Tiêu Chiến có hỏi hắn, hắn viện cớ công việc bận rộn, không thể trở về, phải ngủ lại công ty làm tăng ca. Anh muốn đến công ty thăm hắn, hắn đều không cho, nói không thể bồi anh được, công ty còn rất nhiều việc.

Hắn sa ngã, triệt để sa ngã rồi. Bên công ty đối tác xuất hiện một nhân vật mới, nhanh nhẹn hoạt bát, xinh đẹp lại như gần như xa khó nắm bắt. Cảm giác chinh phục lại đẩy Vương Nhất Bác càng ngày càng tiến sâu vào tội lỗi.

Hắn ngoại tình.

Hắn rất chịu chơi, bỏ ra rất nhiều tiền bạc, hợp đồng lớn nhỏ với công ty đối tác chỉ để mua tiếng cười của người đẹp. Hắn không thích cái cảm giác Tiêu Chiến cằn nhằn hắn hay uống rượu rồi về khuya, cũng không thích cảm giác anh cái gì cũng lo lắng, cái gì cũng nhắc nhở hắn. Hắn cảm thấy thật phiền. Sống lâu trong cùng một căn nhà, người kia lại không có gì đổi mới sẽ rất nhanh chán. Trong khi ngoài kia biết bao người đẹp hơn, lại biết đặt điều kiện, lại biết tỏ ra yếu đuối hơn hắn, để hắn có cảm giác chinh phục của loài sư tử. Giống như tất cả các con sư tử khi bắt được con mồi, lại vờn lấy nó chơi đùa, sau cùng mới đem ăn sạch sẽ. Cảm giác thành tựu này thật mê người.

Đến khi Tiêu Chiến biết chuyện, hắn chỉ dửng dưng bảo không có gì giải thích, anh biết rồi thì chia tay đi. Tiêu Chiến có khóc lóc, hắn cũng mặc kệ, hắn còn bận chạy vui theo tình mới.

Anh bỏ đi.

Rất lâu sau hắn đến tìm anh, quỳ xuống cầu xin anh quay về bên hắn, hắn biết sai rồi, không thể sống thiếu anh. Vương Nhất Bác hắn cua được tên tiểu tình nhân kia thì rất nhanh đã chán. Lại thêm tên tiểu tình nhân hạch sách bắt bớ này kia nên hắn đã cho tên kia biến mất ra sau đầu. Lại nhớ tới Tiêu Chiến ôn nhu, luôn chờ đợi hắn mỗi khi về nhà, luôn quan tâm hắn, lại không đòi hỏi ở hắn bất cứ thứ gì. Người như thế, mới thích hợp cùng mình sống cả đời.

Hắn đi tìm anh, anh vì mủi lòng, vì còn yêu nên chấp nhận cùng hắn quay về. Hắn không phải mối tình đầu tiên của anh, nhưng chắc chắn là người mà anh yêu nhất. Những thời gian hạnh phúc bên hắn, anh một khắc cũng không quên. Kể cả khoảnh khắc hai người lần đầu gặp nhau như thế nào, anh đều nhớ rất rõ. Hắn đã biết lỗi rồi thì anh nên tha thứ thôi, anh biết Nhất Bác của anh vốn không phải là người như vậy. Một lần sai lầm như vậy, sẽ để cho hắn càng hiểu hơn về tình cảm hắn dành cho anh. Gương vỡ lại lành, cũng là một cách tốt để nhìn nhận lại bản thân, để mình càng phải trân trọng đối phương nhiều hơn.
Quỹ đạo lại quay về đường thẳng ấy, nhưng lần này Tiêu Chiến đã đi làm. Anh vẫn tranh thủ về sớm hơn nấu cho hắn bữa tối. Hắn ngoan ngoãn về nhà, ăn cơm với anh. Hắn còn muốn cùng anh kết hôn, liền muốn đưa anh về nhà, cũng muốn về nhà anh chơi. Tiêu Chiến đã khóc, khóc thật nhiều khi hắn đưa cặp nhẫn đến trước mặt anh

"Anh đồng ý lấy em nhé"

Ngày hắn đưa anh về ra mắt, gia đình hắn dửng dưng như có như không. Hỏi hắn lần này bao nuôi đến cái dạng nào rồi mà đưa về tận đây? Chơi ở ngoài chưa chán hay sao mà còn đưa loại người này về Vương gia. Ánh mắt chán ghét của người nhà hắn nhìn anh, anh sẽ nhớ mãi không quên. Hắn đưa anh ra khỏi đó, nói với anh rằng không sao, họ không chấp nhận anh thì em không nhận họ nữa, em sẽ không bỏ anh, một lần mất anh làm em rất đau rồi, sẽ không bỏ lỡ anh lần nữa.

Anh cũng an tâm phần nào, gia đình hắn không chấp nhận anh thì thôi. Mặc dù biết hắn sẽ khó xử khi đối diện với gia đình, nhưng anh lại kiên định với tình yêu của hắn. Những ngày bỏ đi, anh mới phát hiện ra rằng, cuộc sống không có hắn quả thực không dễ chịu, rất nghẹn. Anh làm gì cũng đều nhớ tới hắn, hình bóng của hắn luôn luôn tràn ngập trong trái tim anh.

Còn gia đình anh, cha mẹ rất yêu thương anh nên sẽ tác thành cho anh thôi. Nhưng anh đã nhầm rồi, ngày hôm ấy về nhà,mẹ Tiêu ngỡ ngàng nghe anh nói, rồi lại cười chua xót nói Tiểu Tán con đừng đùa ba mẹ nữa. Ba anh thì đã tức giận mắng chửi anh, bắt anh bỏ hắn. Chuyện giữa anh và hắn, anh nhiều lần đã ý tứ nói cho cha mẹ, cũng đã đưa hắn về nhà với tư cách là bạn bè. Nhưng cha mẹ không hiểu, giờ nói thẳng ra lại làm cho họ không tiếp nhận được.

Anh cầu xin ba mẹ, nói con chỉ yêu một mình Nhất Bác, chỉ yêu mình em ấy thôi. Xin cha mẹ hãy tác thành cho chúng con. Cha anh không nghe, bảo anh nếu không chia tay, nhà họ Tiêu dứt khoát không có đứa con này. Hắn ở một bên, dứt khoát ôm anh vào lòng, lại cúi đầu với ba mẹ Tiêu, nói con sẽ chăm sóc cho anh cả đời, mong 2 bác sau này hiểu và chấp nhận chúng con.

Anh và hắn rời đi.

Khoảng thời gian này Tiêu Chiến stress nặng nề, người cũng gầy đi mấy kí. Mặt mày hốc hác, ánh mắt lúc nào cũng đỏ hoe, cười lên đã thấy có nếp nhăn rồi. Hắn thấy anh như vậy cũng rất phiền não, bảo anh hay mình nuôi thêm một bé mèo nhé, anh yêu mèo như vậy, nó sẽ giúp anh bớt căng thẳng đi. Ngôi nhà lại có thêm một sinh linh mới. Tiêu Chiến đã khá hơn, không còn ủ dột nữa. Anh bắt đầu lại công việc, ngày đi làm, tối về sớm nấu cơm chờ Nhất Bác, chơi với A Dương. A Dương chính là tên a đặt cho bé mèo, vì nó xuất hiện như dương quang chói loá soi sáng cho anh lúc anh stress nhất. Nhất Bác cũng rất thích mèo, hai người thường chơi với nó tới thật khuya, tới khi mệt nhoài lại ôm nhau đi ngủ.
Dạo này ở công ty Tiêu Chiến mới chuyển đến một vị giám đốc, tên đó thế mà lại nhìn trúng anh. Anh như cũ ngây thơ, một bộ dáng làm người ta mê đắm mà anh không hề hay biết. Hôm nay như thường lệ anh đến công ty, giám đốc mời anh đi ăn trưa, nói là để gia tăng tình cảm với nhân viên. Đi thì đi thôi, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm. Ấy thế mà tên giám đốc kia nói chuyện cũng thật hài hước, làm anh vừa ăn vừa cười đến mức có một chút sốt cà chua dính bên miệng cũng không biết. Tên kia rất tự nhiên lấy giấy lau cho anh, Tiêu Chiến bị hành động này làm cho ngỡ ngàng đến bất động. Ngoài anh ra, cũng có một người thu hết cảnh này vào mắt, Vương Nhất Bác tức giận bỏ đi. Mà ngay lúc này anh đối hành động kia cũng lập tức né tránh, lại cũng hiểu ra vấn đề vị này có ý gì, liền vội vàng ăn cho xong bữa rồi cáo lui.

Đến khi về nhà thấy Nhất Bác đang ngồi trên ghế sô pha, anh xà vào ôm hắn, hắn né tránh, ngồi nghiêm túc nói anh nghỉ việc đi, em có thể nuôi anh. Lời nói này làm anh tổn thương, vết thương cũ lại cứ thế bị chạm vào. Không phải lần trước vì anh cứ mãi ở nhà nên hắn mới chán ghét anh hay sao. Sao giờ lại bắt anh lần nữa ở nhà. Anh không đồng ý. Hắn cũng không chịu nhường anh, hai người cãi nhau một trận thật to. Đến cuối cùng rốt cuộc vì sao hắn bắt anh nghỉ việc anh cũng không biết.

Thế là sau bao lâu, 2 người bọn họ lại chiến tranh lạnh. Anh ngủ trong phòng hắn sẽ ngủ sô pha, anh dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng rồi đi làm. Hắn dậy sau đã có sẵn đồ ăn anh dọn, hắn không ăn cứ thế mà rời đi. Buổi tối anh như cũ về sớm nấu ăn, nhưng lần này anh không đợi hắn, anh ăn trước rồi đi ngủ. Vương Nhất Bác sẽ về nhà thật muộn, sau đó làm mọi việc thật nhẹ nhàng, ăn cơm cũng không phát ra tiếng động, sợ làm anh tỉnh giấc. Tuy chiến tranh lạnh nhưng không hôm nào là hắn không về. 2 tuần trôi qua trong mệt mỏi.

Lần này Vương Nhất Bác suy nghĩ thấu đáo hơn, cho là bản thân đã hiểu lầm anh nên muốn xin lỗi. Hắn tính đến công ty đón anh đi ăn trưa, tiện thể nhìn xem anh ở công ty như thế nào, cũng giải quyết luôn hiểu lầm của bản thân.

Hắn đến công ty anh, người ta chỉ cho hắn phòng làm việc của anh. Nhưng hình ảnh đập vào mắt hắn là gì đây, anh ngồi đó trước màn hình máy tính, còn tên kia thì dán người lên lưng anh, mặt sát mặt anh nói cười chỉ trỏ gì đó. Lần này hắn thực sự tức giận rồi, hắn đến trước mặt anh

"Anh đòi đi làm là để đến công ty làm ra loại chuyện này sao?"

Nói xong liền quay người bỏ đi. Tiêu Chiến thấy hắn đến công ty tìm mình thì rất vui, nhưng chợt nhận ra là hắn đang tức giận, đang ghen, anh chạy theo kéo tay hắn

"Em nghe anh nói đã".

Hắn hất tay anh ra, không nghe một mạch lái xe rời đi. Đêm đó hắn không về, mà anh cũng thức một đêm chờ hắn. Anh biết chuyện này mình có lỗi, nhưng anh cũng thật oan uổng mà. Từ bữa cơm đó anh đã tận lực né tránh tên kia, tự nhiên hôm nay hắn lại đúng lúc xuất hiện giao việc cho anh, lại cúi xuống chỉ anh chỉnh lại phần thiết kế chưa hợp lí. Kì thực anh và hắn cũng không có gần như vậy, nhưng qua góc độ nhìn của Nhất Bác thì quả thật anh không biết làm sao.

Mấy hôm sau Vương Nhất Bác thật khuya mới trở về, trên người nồng nặc mùi rượu, anh chạy ra đón hắn, hắn lại gạt tay anh đi. Anh biết hắn đang say, cũng biết hắn đang giận mình, vẫn lại ân cần đỡ hắn sau đó đưa hắn vào phòng ngủ, còn mình lại ra sô pha nằm. Lời nói chuẩn bị để giải thích với hắn mấy ngày nay lại phải nuốt vào trong bụng.

Nhiều ngày sau, hiếm lắm mới có một ngày Vương Nhất Bác tỉnh táo về nhà, anh gấp gáp giải thích với hắn, anh nói em nghe mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Hắn ngồi một bên im lặng không nói, cuối cùng chỉ bảo anh nghỉ việc đi. Lần này anh đồng ý. Hai người coi như đã giảng hoà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top