Chương 30

Vì tai nạn ngoài ý muốn, cuộc vui đêm nay tạm kết thúc tại đây, kết quả chung cuộc chỉ có thể gói gọn trong một chữ "thảm".

Mặc dù bản thân là người vô tình bị hại nhưng Vương Nhất Bác cũng vô cùng là nghĩa khí, cậu không để anh mất mặt trước hai người kia liền đá vào chân anh một cái, giả vờ anh bị chuột rút rồi bế anh về phòng.

Tiêu Chiến về đến phòng thay xong quần áo nhưng trong lòng vẫn còn ậm ực, lườm huých cái tên đồng đội ngu ngốc đang ngồi phe phẩy bên cạnh nghịch điện thoại.

Tiêu Chiến vò đầu, bứt tóc suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, là ai cố tình chơi xỏ anh, hận không thể đem cái tên đó ném ra cho cá mập ăn khuya. Miệng anh không ngừng làu bàu bên tai Vương Nhất Bác không thôi.

- Rốt cuộc mấy cái thăm đó là do ai viết chứ? Cái đó chắc chắn không phải của tôi, Khả Như sư muội trước nay văn vẻ không bao giờ ra đề dễ như vậy, còn Trần Phi....

- Là em đó! - Vương Nhất Bác bực dọc, buộc miệng đáp. - Hai thăm đó đều là do em viết.

- Vậy sao cậu lại còn cố tình trả lời sai???? - Tiêu Chiến tức giận quát.

- Vì không muốn trả lời đúng!

Câu trả lời ngắn gọn xúc tích, đầy đủ ý nghĩa phun ra từ miệng Vương Nhất Bác, thật gợn đòn. Đúng là ức chết anh mà. Tiêu Chiến hận không thể mang con ma này nhấn đầu xuống biển cho hả dạ.

Cái giọng điệu đó, vẻ mặt đáng đánh đó, anh nhớ lại tình cảnh thê thảm của mình tối nay thật muốn liều chết cùng cậu ta, nhưng nghĩ lại, cậu ta cũng đã chết rồi, nên thôi, anh khỏi liều, đỡ tốn sức.

- Cậu cố ý chơi tôi??? - Anh trợn mắt gằn giọng mắng.

Vương Nhất Bác vẫn điềm nhiên như không, cũng không hề chú ý đến vẻ mặt đang xám xịt lại của người bên cạnh. Cậu vừa nhai đậu phộng vừa nói tiếp.

- Anh nghĩ xem, nếu em trả lời đúng, có phải mọi người sẽ nghĩ anh để em nhìn thấy lá thăm không?

- Cái này...không thể nào, hai người bọn họ đều nhìn thấy anh giấu ra sau lưng mà.

- Vậy nếu trường hợp khác, em trả lời quá nhanh họ liền biết thăm em viết sau đó cố ý làm dấu cho anh bắt được?

- Ờ thì...

Cũng đúng nhỉ. Anh ngơ ngơ gật đầu tán thành.

- Chịu thôi, không còn cách nào khác. - Cậu thở dài bất lực. - Coi như anh xui xẻo bốc trúng thăm em viết đi. Em cũng chỉ vì nghĩ cho danh dự của anh thôi. Sao anh lại trách em? - Vương Nhất Bác ủy khuất, nước mắt rưng rưng như sắp khóc.

Nghĩ lại, Vương Nhất Bác nói không sai. Nếu cậu ta dễ dàng đoán được không phải hai người kia sẽ nghĩ anh gian lận sao. Còn Lâm sư muội nữa, cô ấy sẽ nghĩ anh là người như thế nào. Vì hình tượng sư huynh liêm khiết, tâm trong nhưng nước, anh dù có chịu khổ hơn nữa cũng phải nhẫn nhịn.

Tiêu Chiến nuốt ngược nước mắt vào trong, giờ biết trách ai, tất cả đều là do anh. Anh giơ chân đạp Vương Nhất Bác một cái cho đỡ tức rồi chui vào chăn, ngủ luôn một giấc tới sáng.

"Chiến ca rất tốt, chỉ tội hơi nóng tính thôi..."

.

Trời vừa hừng sáng, Trương Hàm theo hẹn cũng bay ra tới đảo. Lão vừa đến liền lên kế hoạch hợp tác buôn hàng với Vương Nhất Bác ngay lập tức. Bọn người Trần Phi cũng hết cách, trời chưa kịp sáng đã đến nháo loạn phòng Tiêu Chiến.

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, hai người bọn họ vẫn còn đang trong chăn êm đệm ấm quấn lấy nhau say giấc, nghe tiếng gọi cửa, Tiêu Chiến bừng tỉnh. Anh nhướn người vươn vai định ngồi dậy liền phát hiện cả người mình đang bị cái con ma bám người nào đó quấn cứng như sam, không chịu buông.

Tiêu Chiến bực dọc định giơ chân đạp cậu ta một phát cho tỉnh ngủ liền cảm giác dưới hạ thân như có cái gì đó đang giao lưu trực tiếp với nơi tư mật của mình. Anh lạnh người.

Không phải là nó chứ???

Nhớ đêm qua mỗi người một bên, chăn mỗi người một tấm, gối mỗi người một chiếc. Nhưng tình trạng hiện tại trên giường chỉ còn một chiếc gối, thứ anh đang nằm lên chính là cánh tay trắn trắng êm êm của cậu. Chăn cũng chỉ còn một tấm đắp cho hai người, ngay cả cái thân anh cũng bị người kia ôm như củ cà rốt. Ghê hơn là bên dưới còn có một "thanh nhiệt tự nhiên" đang hơ nóng hạ thân của anh với nâng suất cao ngất ngưỡng.

Anh lặng lẽ giơ tay nắm lấy tấm chăn cúi đầu nhìn vào. Aaaa, Thiên à, đánh chết anh luôn đi, anh không thiết sống nữa. Cái tình huống bây giờ chính là động không được, chạy cũng không xong. Cái thứ dư dư, nóng nóng nằm vắt ngang giữa hai đùi non của anh chính là tiểu Nhất Bác to dọa người, trán anh toát cả mồ hôi.

Cái con ma này rõ ràng xấu tính mà, từ ngày ở chung với anh, anh phát hiện ra cậu ta có một tật xấu chính là ngủ không thích mặc quần áo. Nhưng vì anh canh me hâm dọa nhiều lần nên cũng cố gắng mặc được một đồ ngủ vào. Hôm qua cũng vì anh quá mệt nên lỡ ngủ trước, ai ngờ cậu ta liền giở thói cũ, ngủ không mặc đồ như vậy.

Anh nuốt ngược sợ hãi vào trong lòng, nhẹ nhàng rút cái thân thể nhỏ nhắn của mình ra khỏi lòng người kia, lặng lẽ xuống giường không một tiếng động, lòng thầm mặc niệm cho tên kia đừng phát giác ra mà tóm anh lại.

"Con ma bám người" này  bình thường đều ngủ say tới mức ném xuống mồ chôn cũng không hay. Vậy mà hôm nay anh mới vừa gây ra tiếng động nhỏ ơi là nhỏ cậu ta liền phát hiện ra ngay. Cánh tay to lớn của người phía sau vươn ra thêm một tấc ôm lấy eo anh, đem thân người cậu nhít lại gần hơn một chút, đầu dụi dụi vào gáy anh tiếp tục ngủ.

Hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả vào cổ anh làm cả người anh đột nhiên nóng ran khó chịu. Dù không thể nhìn rõ bên dưới nhưng anh vẫn cảm nhận được khí tức của cự vật to lớn bên dưới ngày càng mạnh hơn, đang lăm le dòm ngó con mồi là anh.

Tiêu Chiến khóc thương trong lòng. Bỗng anh cảm thấy dưới hạ thân, cái thứ đó đột nhiên động đậy luồn sâu vào khẽ mông của anh gần cửa huyệt thêm một chút.

Rõ ràng hôm nay tiết trời cũng khá lạnh nhưng cả người anh đều nóng rang đến khó chịu. Sắc mặt anh đỏ bừng, lạnh cả sống lưng, người anh cứng đơ như pho tượng đất, không phải sáng nay...sáng nay anh không thể bò nổi xuống giường đấy chứ. Anh khóc thét trong lòng. Bỗng một giọng nói trầm trầm cất lên bên tai.

- Tán Tán, mới sáng ra anh định đi đâu vậy?

- Tôi...Trần Phi đang gọi cửa bên ngoài, tôi ra xem có chuyện gì...

Tiêu Chiến thừa cơ hội vội tìm đường thoát thân nhưng người kia càng cố tình ôm anh chặt hơn lúc nãy. Vương Nhất Bác giở giọng trêu chọc pha vài phần nghiêm túc nói tiếp.

- Kệ anh ta. Anh mau ngủ tiếp đi, anh không biết ngủ đủ giấc mới tốt cho sức khỏe à? - Vương Nhất Bác vươn vai ôm người bên cạnh sát hơn, giọng nhựa nhựa. - Anh đi nói với anh Phi, nếu anh ấy còn muốn sống lâu hơn một chút thì nên bớt tạo nghiệp lại đi!

- Nhưng cậu ấy gọi cửa lâu như vậy, chắc có chuyện gấp...tôi vẫn là nên ra xem thử...

- Tùy anh. Nếu anh khao khát muốn cùng em "tập thể dục buổi sáng" như vậy thì anh cứ tiếp tục làm loạn đi. Hôm nay anh không bò nổi xuống giường thì đừng trách tại sao em không thể kiềm chế với anh. - Cậu nhếch môi cười nham hiểm. - Còn không thì tốt nhất anh nên ngoan ngoãn nằm yên mà ngủ tiếp đi!

Tiêu Chiến ngượng ngùng không dám động đậy lại càng không dám làm kinh động thứ kia. Tình cảnh hiện tại của anh bây giờ chẳng khác nào đang nằm cạnh quả bom, sơ suất một chút thôi là tan xác.

Bình thường anh rất can đảm, những lúc kích động còn thường cầu được ôm bom nguyên sinh. Nhưng bây giờ cận kề cái chết anh mới biết thế nào là yêu quý cuộc sống, trân trọng sinh mệnh, anh không cần bom!

Anh vẫn còn chưa kịp đón cái sinh nhật thứ 30 của mình, chết đi cáo phó cũng chưa được hưởng thọ chỉ có thể ghi hưởng dương. Làm con chưa trọn đạo hiếu với ba mẹ già, làm chồng...à không, chưa làm chồng ai hết. Sự nghiệp chưa đi tới đâu, không lẽ đời của anh phải chấm hết từ đây. Hôm nay anh muốn xuống giường chạy nhảy như bao người!!!

Nghĩ vậy, chết vinh còn hơn sống nhục, chết lành lặn còn hơn sống liệt giường. Thân trai này chỉ có thể trông chờ vào chính bản thân anh. Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu lấy hết thảy sức mạnh của bản thân, một cược đá con ma kia lăn nhào xuống đất, bản thân anh cấm đầu chạy ra ngoài thoát thân.

Vương Nhất Bác bị đá lăn xuống đất, cậu choàng tỉnh. Cậu dụi dụi cặp mắt đen óng ánh của mình nhìn theo dáng chạy hết sức đáng yêu của anh, khẽ mỉm cười ngây ngốc, thầm nhủ trong lòng.

"Chiến ca rất tốt, chỉ tội hơi nóng tính thôi."

======
Tui cũng rất tốt, chỉ tội hơi nóng tính thôi 🤣🤣🤣🤣🤣🤣
Ây da, chap này hơi nhạt xíu nha. Lấy tinh thần cho chap sau 🤣🤣🤣🤣

=======
*tung bông* mừng Tiểu Bảo thêm 1 tuổi, chúc Tiểu Bảo luôn vui vẻ hạnh phúc bên Đại Bảo 😘😘😘😘😘😘

Hôm nay tui up chap mừng sinh nhật thôi, mai vẫn up chap theo lịch bình thường nha mọi người 😘😘😘

*Thông báo bé tẹo: ngày 18/8 này nhà bọn mình tròn tuổi, đúng 1 năm ngày đào hố mời mọi người ghé qua chung vui, quà nhỏ tình cảm lớn. Nhằm tri ân đọc giả gần xa, nhà bọn mình sẽ up 1 fic nhỏ 10 chap, up đầy đủ trong 1 ngày, dự kiến 1 tiếng up 1 chap (giờ cụ thể chờ xem thêm giờ hoàng đạo mới quyết định🤣🤣🤣🤣), chap đầu tiên sẽ up vào lúc 8:18 am. Mọi người có thể follow nhà mình để tiện theo dõi thêm, đa tạ 😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top