Chương 13

- Vì tôi là tiểu mỹ nam của cậu!

Vương Nhất Bác ngẩn người im bật. Tim cậu đột nhiên đập thật nhanh, cảm xúc hỗn loạn khó tả.

Hương hoa nhài nhàn nhạt lơ lửng trong hơi nước trong phòng tỏa ra mùi vị quyến rũ xao động lòng người. Bàn tay nhỏ nhắn thon dài khẽ lướt qua lớp áo mỏng đầy yêu mị. Anh cười cười rồi túm lấy vạt áo sơ mi của cậu kéo mạnh một cái, cả hai rơi tõm vào bồn tắm.

Vương Nhất Bác vẫn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra, cả người đều bị anh nhấn chìm vào trong nước. Cậu vừa ngộp vừa hoảng, cảm giác dường như rất quen thuộc nhưng lại bị phần sợ hãi lấn át nhiều hơn. Rõ ràng cậu nhớ mang máng rằng mình biết bơi nhưng rơi vào nước lại như có vẻ mình không thể nào bơi được, cậu cố vùng vẫy ngoi lên nhưng tư thế hiện tại không thuận lợi mấy, chới với quơ quào loạn xạ.

Tiêu Chiến rơi vào nước, cũng vẫn không thể nào tỉnh táo nổi, đến bản thân mình làm chuyện hồ đồ gì cũng không thể nhận thức được. Nhưng cũng may bản tính trượng nghĩa của vị cảnh sát đầy lòng thương người bẩm sinh trong anh đến say cũng không quên được.

Tiêu Chiến thấy cậu sắp ngạt nước đến nơi liền "lặn xuống" bồn tắm sâu chưa tới nửa mét vớt con cún đuối nước lên. Anh nhớ những gì mình học ở trường khi cứu nạn nhân dưới nước lên phải cấp cứu ngay, không được chậm trễ.

Tiêu Chiến chau mày bày vẻ mặt nghiêm túc làm việc hết sức có thể. Anh kéo mạnh "nạn nhân" ngạt nước lúc nãy lên xốc nước, tay không ý thức được mà vô tình đẩy cái đầu to to của cậu đập ầm ầm mấy cái liên tục vào thành bồn cho cậu tỉnh.

- Này này, tỉnh lại...tỉnh lại... - Anh vừa gọi vừa đưa tay vả vả vào gương mặt trắng bệt của người kia. Mặt ngơ ngơ. - Cậu chưa tỉnh nữa sao? Hây, chắc là ngạt nước lâu quá rồi...

Anh vò vò đầu suy nghĩ tiếp tục nhớ xem bước tiếp theo nên làm gì. À phải rồi, thiếu oxy phải cho oxy vào, não thiếu oxy quá lâu sẽ không tốt nha. Cái mặt ngơ ngơ này mà còn để bị đần thì sau này biết phải tính thế nào. Anh đây đã đủ khổ rồi không cần phải thêm gánh nặng này nữa đâu.

Tiêu Chiến nghĩ vậy liền hít một hơi thật sâu đè cậu ta ra hôn, à không phải, là đè ra thổi ngạt.

Vương Nhất Bác trong thế bị động, vừa bị nhấn đầu xuống nước chưa kịp bình tĩnh đã bị anh, hết đánh đến đập đầu, giờ lại còn hôn nữa. Cậu chết rồi nhưng cũng không phải muốn làm gì thì làm nha, cậu cũng có cảm xúc, có tự trọng!

Vương Nhất Bác ủy khuất nhưng không dám phản kháng, ai bảo cậu chỉ là đứa ăn bám. Ăn bám nhà người ta không được cãi lại chủ nhà. Chịu thôi, đây là tình huống ép buộc, là cậu không còn cách khác, cậu phải ngoan ngoãn nằm im để anh hô hấp nhân tạo.

Lọ tinh dầu rơi xuống đất làm hương hoa nhài tỏa ra nồng nặc hơn khiến không gian hoan hỉ thêm phần ám muội. Cả người cậu bắt đầu nóng rang như lửa đốt đến người kia cũng cảm nhận được. Anh đột ngột bật dậy, đưa tay sờ soạng khắp người cậu đánh giá một lượt, ánh mắt tròn xoe.

- Nhất Bác...cậu sống lại rồi, toàn thân đều ấm nha.

Anh ngây ngô chớp chớp mắt nói cũng không để ý nét mặt của đối phương đang đen hơn đít nồi. Tâm tình khó chịu, thân thể khó ở. Vương Nhất Bác bất giác đẩy anh ra đứng bật dậy, ánh mắt bâng khuâng như muốn nói gì đó rồi thôi.

Tiêu Chiến hụt hẫng, anh ủ rũ ngồi bệch trong bồn tắm. Người làm hại đột nhiên biến thành người bị hại, òa khóc nức nỡ.

- Hức...hức...Nhất Bác, cậu là đồ xấu xa, cậu muốn bỏ rơi tôi...hức...hức... tôi thật đáng thương...hức...hức....

Cậu thở dài bất lực. Trông anh lúc này đâu đó hiện lên hình ảnh của cậu trước đây, tim cậu đột nhiên xao động. Vương Nhất Bác cũng không nỡ làm tổn thương anh thêm, cuối cùng cũng mềm lòng, nhỏ giọng an ủi.

- Chiến ca, em không bỏ rơi anh, em vẫn luôn ở đây...bên cạnh anh mà.

Giọt nước mắt đột nhiên ngừng lại, Tiêu Chiến chớp thời cơ còn nhanh hơn ăn cháo. Tay anh quệt đi mấy giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mi, tay ôm lấy chân cậu, cười hề hề như chưa có việc gì xảy ra.

- Vậy cậu ở lại đây tắm cùng với tôi đi!

Vương Nhất Bác bực mình không thèm kè cưa với anh nữa, đúng hơn là cậu không đủ tự tin với chính bản thân mình lúc này. Anh say rồi, đang say anh không biết mình đã làm ra chuyện gì đâu, cậu không được chiều theo ý anh.

- Chiến ca, anh say rồi. Anh tắm nhanh kẻo cảm lạnh. Em ra ngoài trước!

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, nhắm một đường thẳng chạy ra ngoài không dám quay đầu lại.

Đêm khuya thanh vắng. Tiêu Chiến sau khi náo loạn một phen làm Vương Nhất Bác khổ sở, cuối cùng anh cũng mệt mỏi mà chịu lên giường ngủ yên. Cuộc đời làm ma của Vương Nhất Bác quả thật không dễ dàng!

.

Ánh nắng ngày mới khẽ gõ cửa nơi đầu giường. Bình thường Tiêu Chiến đều dậy rất sớm tập thể dục, nhưng bởi vì đêm qua anh uống quá say, sáng nay đến khi mặt trời đứng bóng cũng không hay biết.

Tiêu Chiến cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp lười biếng, tay với với xoa xoa cục bông mềm mềm bên cạnh, thật thích quá đi. Tiêu Chiến nhắm mắt ngủ miệng nhỏ chu chu hôn hôn người nằm bên cạnh vài cái. Sau đó anh liền cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, giật mình choàng tỉnh.

Tiêu Chiến hốt hoảng nhìn Vương Nhất Bác nằm bên cạnh liền bật dậy, đánh rơi luôn chiếc chăn xuống giường, lộ ra tấm thân trắng ngần như tuyết của anh trước mặt người kia.

Vương Nhất Bác mới tỉnh dậy không hiểu chuyện gì, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng về phía anh. Tiêu Chiến xấu hổ hét lớn, kích động đá văng con ma nằm bên cạnh xuống đất, ôm chăn che kín tới cổ, gương mặt đầy ủy khuất.

- Cậu...cậu... đêm qua...chúng ta...

- Đều làm cả rồi!

Đầu anh nổ "bùm" một tiếng, thế giới xung quanh anh như hoàn toàn sụp đổ. Trinh tiết của anh, lần đầu của anh, tất cả đều tại con ma đáng ghét này. Anh òa khóc trong lòng, tay với lấy mấy cái gối bên cạnh ném thẳng vào mặt cậu.

Vương Nhất Bác cũng không hiểu chuyện gì làm anh kích động như vậy, cậu như con nai vàng ngơ ngác nằm lăn lóc dưới đất, cố biện minh giải thích thêm lần nữa.

- Chiến ca, anh sao vậy. Đêm qua đều là do anh, em cố ngăn anh rồi nhưng anh một mực làm như vậy, em chỉ là hết cách nên mới....

Aaaa, anh thật rất muốn giết người. Súng anh đâu, dao anh đâu, cả thuốc độc, dây siết cổ đâu cả rồi. Anh thật muốn giết chết cậu ta. Trong sạch của anh gìn giữ bao nhiêu năm nay. Nhà của anh cũng lấy, cơm của anh cũng giành, đến cái hôn đầu cũng chiếm, giờ còn có cái tấm thân này cậu ta cũng không buông tha, mà tệ hơn là lần đầu của anh lại là trong lúc say, một chút kí ức cũng không có. Nước mắt lả chả rơi.

Vương Nhất Bác thấy anh khóc, cậu càng bối rối hơn. Là cậu không tốt, cậu không biết ăn nói nên làm anh tổn thương rồi. Cậu thầm mắng bản thân. Cậu vội leo lên giường ngồi cạnh anh tiếp tục an ủi.

- Chiến ca, em biết chuyện đêm qua không phải anh muốn vậy, chỉ là trong lúc say không kiểm soát được bản thân. Tất cả đều do em không tốt, không ngăn được anh mà còn chiều theo ý anh. Anh muốn mắng, muốn đánh gì em, em cũng chịu, em sẽ không phản kháng đâu.

- Cậu im ngay cho tôi!!! Cậu không nói cũng không ai nói cậu câm đâu!!!!

Tiêu Chiến càng thẹn hơn, anh giận dỗi ôm chặt chiếc chăn tựa sát vào thành giường òa khóc nức nỡ. Đánh cậu ta, mắng cậu ta thì được ích gì chứ, có đổi lại cho anh....anh không dám nghĩ tới nữa.

- Chiến ca, anh bình tĩnh đã, có gì chúng ta sẽ từ từ giải quyết, anh đừng kích động nữa.

- Cậu cút ra ngoài cho tôi! Cút đi, cút càng xa càng tốt, tốt nhất biến khỏi cuộc đời tôi luôn đi!!!! Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này trước mặt tôi nữa, nghe rõ chưa???

Vương Nhất Bác nhìn anh giận dữ, cậu không dám đổ thêm dầu vào lửa nữa, vội vã đứng lên, lắp bắp trấn an.

- Được...được... em sẽ cút ngay. Anh đừng giận. Em biết anh là cảnh sát gương mẫu, chuyện đêm qua anh say gây chuyện ầm ĩ, nôn khắp nơi trong nhà, còn không cho em mặc quần áo cho anh, tất cả sau này em sẽ không nhắc lại nữa...

- Hả???

Tiêu Chiến im bặt, tròn mắt ngơ ngác. Hình như có cái gì đó sai sai ở đây, anh với cậu có vẻ như đang không nói chung một chủ đề nhỉ. Nãy giờ không phải cậu đang nói đến chuyện hai người họ đêm qua "thân mật" cùng nhau sao?

- Cậu nói cái gì? - Anh lúng túng gợi ý. - Tôi và cậu...chuyện đêm qua....vẫn chưa cùng nhau...làm cái chuyện đó đó???

- Chuyện gì là chuyện gì? - Cậu nhìn anh khó hiểu. - Anh tắm xong không chịu mặc quần áo còn rượt đánh em khắp nhà, anh còn nôn đầy người em. Khó khăn lắm em mới dụ được anh đi ngủ đó.

Anh đưa tay đánh một cái vào đầu cho tỉnh táo rồi thuận chân đạp cậu một cái thật mạnh, anh xấu hổ nhen răng mắng.

- Cậu đi chết đi!!!!!

=======
Khụ khụ.... vẫn chưa có H đâu nha 🤣🤣🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top