Chương 4: Bác cả xuất ngũ thú tính xâm chiếm cháu trai song tính trong xe

Chương 4: Bác cả xuất ngũ thú tính xâm chiếm cháu trai song tính trong xe / Nhân viên bảo an địt nát lỗ hậu ở phòng huấn luyện

Tô Minh Du lại nằm mơ. Lần này người đàn ông kia đè cậu xuống, hung hăng làm tình ngay tại hồ nước sân sau. Lực đạo của hắn mạnh mẽ vô cùng, như thể muốn địt chết cậu. Cái lỗ lồn dâm đãng bên dưới không thể chịu nổi con cặc lừa to lớn khủng bố kia, cảm giác như sắp bị đâm rách toạc ra.

“Phù......” Tô Minh Du hất tung chăn, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu thở hổn hển, tay run rẩy mò xuống háng sờ soạng vào quần lót. Vừa chạm vào, cậu liền xấu hổ rụt tay lại, đầu ngón tay dính đầy dâm thủy nhầy nhụa.

Sống hơn hai mươi năm, Tô Minh Du chưa từng nếm trải mùi vị tình dục. Dục vọng ập đến, cậu cũng chỉ biết nín nhịn. Nếu thực sự không chịu nổi, cậu sẽ đi tắm nước lạnh để dập tắt ngọn lửa trong người. Chẳng lẽ cậu không muốn giải tỏa sao? Cậu cũng muốn chứ, nhưng có lẽ do cơ thể này khiến cậu tự ti. Từ nhỏ cậu đã cảm thấy mình là quái thai, cơ thể khiếm khuyết này là vết nhơ trong cuộc đời cao quý của cậu. Cậu từng nghĩ đến việc thay đổi, nhưng trong cái gia đình tàn khốc này, bất kỳ điểm yếu nào cũng có thể trở thành tử huyệt. Dù phải mang theo cơ thể này sống cả đời, cậu cũng không thể để lũ sài lang hổ báo kia kéo mình xuống địa ngục.

Tắm rửa xong xuôi, Tô Minh Du ăn mặc chỉnh tề. Bộ vest đen tuyền tôn lên khí chất cao quý của cậu, chiếc cà vạt xanh thắt ngay ngắn trước ngực, đôi giày da bóng loáng không một hạt bụi. Cậu soi gương, nở một nụ cười nghiêm túc. Cậu là người đứng đầu Tô gia, và cả đời này sẽ luôn là như vậy.

Dùng xong bữa sáng, sau khi chào hỏi qua loa với Chu Mị, cậu chuẩn bị đi làm. Nhưng xui xẻo thay, ngồi lên xe mở mãi mà động cơ chẳng có phản ứng gì. Cậu đành xuống xe, vòng ra phía sau kiểm tra xem có vấn đề gì không.

Tô Thịnh Cường lái chiếc xe địa hình màu xanh quân đội lướt qua Tô Minh Du. Hắn lơ đãng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đứa cháu trai mặc vest chỉnh tề, ánh mắt hắn tối sầm lại. Hắn đạp phanh, ánh mắt dừng lại ở cái mông cong vểnh bị quần tây bó chặt kia. Hắn lùi xe lại, hạ cửa kính xuống, giọng nói trầm đục vang lên: “Lên xe.”

Tô Minh Du giật mình bởi giọng nói uy lực của người đàn ông. Cậu quay đầu lại, định che giấu sự hoảng loạn, nhưng ánh mắt nóng rực của hắn khiến cậu chùn bước, lùi lại phía sau, lí nhí đáp: “Không cần đâu ạ, lát nữa cháu gọi tài xế đưa đi cũng được.”

“Mau lên đây!” Tô Thịnh Cường gõ nhẹ lên vô lăng. Tuy mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Tô Minh Du vẫn nhận ra sự mất kiên nhẫn trong đó.

Tô Minh Du không dám từ chối nữa, cậu mở cửa sau rồi ngồi vào.

Xe lao đi vun vút. Hai người đều là kiểu ít nói nên không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt. Thỉnh thoảng Tô Minh Du lại lén nhìn hắn qua gương chiếu hậu, và hắn cũng đáp lại bằng ánh mắt thâm sâu khó lường.

“Mấy giờ tan làm? Bác đón.” Xe dừng trước cửa công ty, Tô Thịnh Cường nhìn đứa cháu trai đang đứng bên ngoài, yết hầu khẽ chuyển động nuốt nước miếng.

“Cháu...... Cháu tự về được...” Tô Minh Du cũng chẳng hiểu sao cứ đứng trước mặt bác cả là cái uy nghiêm thường ngày của cậu bay biến đâu hết.

“Mấy giờ?” Tô Thịnh Cường vốn có tính gia trưởng, đối với đứa cháu trai này, hắn luôn nảy sinh dục vọng kiểm soát vượt mức bình thường.

“9 giờ tối ạ.” Tô Minh Du đành thỏa hiệp. Bậc cha chú muốn đón con cháu đi làm về thì có gì không được chứ? Nói thật lòng, trong thâm tâm Tô Minh Du bỗng dâng lên một dòng nước ấm áp lạ thường, cảm giác mà trong mười mấy năm hắn vắng nhà, cậu chưa từng được nếm trải.

“Bác đi đây.” Tô Thịnh Cường nói xong, chiếc xe địa hình nhả khói đen rồi nhanh chóng biến mất ở ngã tư đường.

Trên xe, Tô Thịnh Cường siết chặt vô lăng, ngực phập phồng dữ dội nhớ lại bóng dáng Tô Minh Du. Từ khi xuất ngũ trở về nhà họ Tô, gặp lại đứa cháu trai xinh đẹp năm nào, mười mấy năm không gặp, hắn bàng hoàng nhận ra sự thay đổi của nó vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Nó đã trở thành người đứng đầu Tô gia, gương mặt tuấn mỹ chỉ còn lại sự lạnh lùng. Ban đầu hắn thấy cũng bình thường. Nhưng càng ở lâu trong nhà, chạm mặt nhau càng nhiều, thậm chí còn trần truồng gặp nhau ở hồ nước sân sau, những lần đụng độ đầy ngượng ngùng, những lần bị nó vô tình dụ hoặc...... tích tụ lâu ngày, có những thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Dục vọng xác thịt đang âm thầm nảy nở trong lòng hắn, ngày càng trở nên đáng sợ.

Tô Thịnh Cường đỗ xe xuống hầm, đi thang máy lên công ty. Công ty bảo an này là do hắn cùng mấy người đồng đội cũ hùn vốn mở sau khi xuất ngũ. Tuy quy mô không lớn nhưng nhờ cái danh Tô gia, công ty phát triển cũng khá, thu nhập mỗi năm lên đến tám con số.

“Anh Tô, bên Cao tổng cần sáu vệ sĩ, nhưng gần đây nhân sự thiếu quá, anh xem có nên tuyển thêm không?” Tô Thịnh Cường vừa bước vào văn phòng, Thường Dũng đã vào báo cáo.

“Dạo này công ty làm ăn tốt, thiếu người thì cậu cứ xem xét tuyển thêm.” Tô Thịnh Cường rất tin tưởng Thường Dũng, chiến hữu mười mấy năm, lòng tin là điều cơ bản nhất.

“Vậy...... Anh Tô cứ làm việc đi, em đi sắp xếp báo cáo.” Thường Dũng nhìn người đàn ông đang cúi đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng không dám nhiều lời mà đi ra ngoài.

Tô Thịnh Cường cứ chốc chốc lại xem đồng hồ, hắn cảm thấy hôm nay thời gian trôi qua chậm kinh khủng. Mãi mới đến 7 giờ tối, xem xong báo cáo Thường Dũng đưa, hắn rút điện thoại ra định gọi, nhưng nhớ đến lời cháu trai nói 9 giờ mới tan làm, hắn lại nhét điện thoại vào túi.

“Mẹ nó!” Tô Thịnh Cường cầm tập báo cáo chửi thề.

Tô Minh Du ngồi trong văn phòng hắt hơi một cái. Cậu bận rộn cả ngày chưa ăn được miếng nào, định bụng chiều nay tranh thủ đi ăn tối, nhưng một dự án phát sinh buổi chiều lại khiến cậu đau đầu suốt mấy tiếng.

Tô Thịnh Cường buồn bực, định xuống phòng huấn luyện xả stress. Hắn rút điếu thuốc châm lửa, rít một hơi thật sâu, thong thả đi tới cửa. Vừa định đẩy cửa bước vào, bên trong phòng huấn luyện bỗng vang lên tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng dâm kêu dồn dập của đàn ông.

Thường Dũng đang nằm sấp trên sàn đài boxing, cái mông trắng hếu múp míp chổng cao, hắn như một con chó cái hèn mọn lắc lư cái mông cầu xin người đàn ông phía sau đụ mạnh hơn nữa.

“Á... a... đụ... đụ chết tôi đi... á...” Giữa hai cánh mông, con cặc tím đen đang ra vào điên cuồng, cái lỗ đít đỏ sậm bị đụ toác ra, niêm mạc ruột đỏ hỏn bị kéo ra ngoài, dính đầy dịch ruột trong suốt.

“Tsk! Chặt quá! Đụ mẹ sướng vãi lồn!” Gã đàn ông đang cưỡi trên người Thường Dũng là nhân viên bảo an mới tuyển vào tuần trước. Vì trẻ khỏe sung sức nên bị Thường Dũng dụ dỗ, mới tạo ra cảnh tượng dâm loạn này.

Thường Dũng lắc đầu điên cuồng, anh sướng đến mụ mị cả người. Cặc trai trẻ đúng là lợi hại, sướng hơn cặc mấy thằng già nhiều. Nhưng nghĩ đến cái thứ hàng khủng không ai sánh bằng của người kia, lỗ đít hắn lại ngứa ngáy dữ dội, chỉ muốn được con cặc của người đó hung hăng đụ vào, đụ cho nát cái lỗ đít này ra.

“Cường... Anh Cường... đụ... đụ em... dùng cặc... cặc đụ... đụ chết em đi... á...” Thường Dũng sướng quá hóa rồ buột miệng gọi tên, hắn không nhận ra mình đang rên cái gì, nhưng lại kích thích gã đàn ông phía sau đụ càng hăng.

“Đụ chết mày! Đồ đĩ rực! Dám gọi tên thằng khác à! Giám đốc đéo làm lại đi làm chó cái cho tao đụ!” Gã trai trẻ vỗ bạch bạch vào mông hắn, dịch ruột ở chỗ giao hợp theo nhịp rút ra đâm vào bắn tung tóe khắp nơi.

“Tô... tôi là... là chó... chó cái... mau đụ... đụ tôi đi...” Thường Dũng từ tuổi dậy thì đã biết mình thích bị đàn ông đụ đít, nhưng hồi đó nhát gan không dám chơi bời. Đến khi nhập ngũ gặp Tô Thịnh Cường, dục vọng bị đụ đít trong lòng anh trỗi dậy mạnh mẽ. Mỗi lần nghĩ đến con cặc ngựa dưới háng Tô Thịnh Cường, lỗ đít anh lại ngứa ngáy khó chịu. Nhưng ngặt nỗi Tô Thịnh Cường trông quá men lì, quá thẳng, còn anh lại chẳng có nét gì giống con gái mềm mại, hai điều này cộng lại khiến cơ hội bị Tô Thịnh Cường đụ đít gần như bằng không.

Tô Thịnh Cường đứng ở cửa nhìn khoảng một phút, hắn híp mắt rít một hơi thuốc thật sâu rồi nhả khói, ném đầu lọc xuống đất, xoay người bỏ đi.

Chuyện đụ đàn ông, Tô Thịnh Cường không phải chưa từng thấy. Trong quân ngũ toàn đàn ông huyết khí phương cương, cấm dục mấy tháng trời không có chỗ xả, bọn họ làm quan chức cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, miễn không quá trớn là được. Nhưng giờ đã xuất ngũ rồi, gái gú bên ngoài thiếu gì, hắn không hiểu sao Thường Dũng vẫn giữ cái thói như trong quân ngũ, cứ như đàn bà tìm đàn ông đụ, cái lỗ phía sau ngứa đến thế sao? Hay là tên đó sinh ra đã là thằng bóng cái không sống thiếu đàn ông được?

9 giờ tối, Tô Minh Du tan làm đúng giờ. Cậu sợ người đàn ông kia đợi lâu sẽ nổi cáu, vừa xuống lầu thấy xe hắn nháy đèn, cậu liền chạy vội tới.

Mở cửa xe, một mùi khói thuốc nồng nặc xộc vào mũi. Tô Minh Du bình thường cũng hút thuốc, nhưng mùi khói nồng nặc cỡ này thì lần đầu tiên cậu ngửi thấy, thật sự rất khó chịu.

“Bác cả, bác mở cửa xe cho thoáng chút đi ạ.” Tô Minh Du ngồi ở ghế sau đề nghị.

“Cháu chê à?” Giọng Tô Thịnh Cường không lớn, nhưng chứa đầy sự tức giận.

“Dạ không.” Tô Minh Du nhận ra tâm trạng hắn không tốt.

“Lên ghế trước ngồi.” Tô Thịnh Cường mở chốt cửa ghế phụ.

Tô Minh Du cảm thấy hôm nay bác cả chắc gặp chuyện gì rồi, cậu không dám cãi lời, đành xuống xe lên ghế trước. Vừa ngồi xuống cạnh hắn, cậu liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc phả ra.

“Bác uống rượu ạ?” Tô Minh Du hỏi.

“Ừ.” Tô Thịnh Cường nhắm mắt, tay đặt trên vô lăng.

“Hay để cháu lái cho, bác thế này sao lái được.” Tô Minh Du nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

“Không cần, cháu cứ ngồi yên đấy.” Tô Thịnh Cường mở mắt, ánh nhìn có phần hung dữ.

“Bác... Bác cả, bác sao... sao thế?” Tô Minh Du sợ hãi rụt người về phía sau, bác cả lúc này trông thật đáng sợ.

“Bác hỏi cháu một chuyện, tại sao có những thằng đàn ông lại thích bị đàn ông đụ?” Đừng hỏi tại sao Tô Thịnh Cường lại hỏi câu vô liêm sỉ này. Nhìn đứa cháu trai đang hoảng loạn trước mặt, dục vọng tàn phá trong hắn trỗi dậy. Nghĩ đến cái mông trắng nõn ẩn sau lớp quần âu và cảnh tượng bạn thân bị đụ tơi bời trong phòng huấn luyện chiều nay, con thú biến thái ẩn sâu trong hắn bắt đầu lộ diện.

“Cháu...... Cháu không... không biết......” Tô Minh Du cảm thấy người đàn ông này đã mất trí rồi, hoàn toàn không giống người bác cả mà cậu từng biết.

“Không biết! Cháu làm sao mà không biết!” Lửa dục trong người Tô Thịnh Cường chạy rần rần, hắn cần phát tiết. Nhìn đôi môi đỏ mọng của cháu trai, ngọn lửa dục vọng bị kìm nén mấy ngày nay bùng nổ dữ dội.

“Bác cả, bác bình tĩnh chút, cháu là Tô Minh Du đây mà.” Tô Minh Du nép sát vào cửa xe, chân trái đã bị bàn tay to lớn của hắn tóm chặt.

Tô Thịnh Cường chẳng buồn trả lời, hắn đã bị dục vọng chiếm ngự, lý trí bay biến. Sự dơ bẩn trong thâm tâm mách bảo hắn, quản mẹ gì nam hay nữ, hắn cái gì chưa từng thấy, còn ngại cái chuyện đi cửa sau đàn ông sao.

“Buông cháu ra! Bác điên rồi!”

Tô Minh Du bị hắn dùng thắt lưng trói chặt tay chân, nằm ngửa trên ghế xe đã được ngả phẳng. Quần áo hắn xộc xệch vì vật lộn với cậu, áo sơ mi bung cúc lộ ra lồng ngực rắn chắc, thắt lưng trễ xuống, đám lông đen rậm rạp từ bụng kéo dài xuống tận háng.

“Cũng dữ đấy.” Thằng cháu này khỏe thật, nhưng Tô Thịnh Cường dù sao cũng rèn luyện trong quân đội mười mấy năm, sức vóc hơn người, cơ bắp trên người đâu phải để trưng.

“Rốt cuộc bác muốn làm gì? Cháu là cháu ruột bác đấy.” Tô Minh Du nhìn gã đàn ông đầy vẻ lưu manh trước mặt, cậu biết mình xong đời rồi.

“Muốn làm gì? Một thằng đàn ông trói mày lại thế này, cháu nghĩ bác muốn làm gì?” Tô Thịnh Cường cười khẩy. Loại cám dỗ kích thích này hắn chưa từng trải qua, cưỡng bức cháu trai ruột, cái thú tính này sợ rằng cả đời chỉ có một lần.

“Tô Thịnh Cường! Ông dám! Tôi là người đứng đầu Tô gia đấy.” Tô Minh Du giãy giụa, định dùng thân phận gia chủ ra dọa, không ngờ hắn chẳng những không sợ mà còn bóp chặt cằm cậu.

“Bác nhớ hồi bé mồm miệng cháu ngọt lắm mà, suốt ngày bác cả ơi bác cả à, sao giờ lại thành ra thế này!” Tô Thịnh Cường cởi nốt mấy cúc áo còn lại, tay kéo khóa quần xuống, một cục to tướng đội lên từ bên trong lộ ra.

“Tô Thịnh Cường, ông đừng có hối hận!” Tô Minh Du trừng mắt nhìn hắn, ra sức giãy giụa nhưng vô ích.

Tô Thịnh Cường sững lại một chút, rồi cười gằn: “Bác ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp. Cháu sợ đến thế, bác sẽ cho cháu sợ đến cùng cực luôn.”

Hắn thọc hai tay vào quần lót, bộ dạng vừa hoang dã vừa lưu manh, như thể quay lại cái thời tuổi trẻ ngông cuồng. Hắn áp sát háng vào mặt cháu trai, cục thịt cương cứng to tướng cọ vào má cậu.

Tô Minh Du bị mùi nồng nặc từ háng hắn xộc vào mũi đến choáng váng, nhưng vẫn cố tỏ ra phản kháng, quay mặt sang một bên.

“Tô Minh Du, há mồm ra! Cháu nghĩ hôm nay cháu thoát được ư?” Tô Thịnh Cường móc con cặc ngựa đang cương cứng ra, cái gậy thịt tím đen to dài vỗ bạch bạch lên mặt Tô Minh Du, dịch nhờn rỉ ra từ quy đầu dính nhớp nháp lên má cậu.

Mùi tanh hôi nồng nặc lập tức bao trùm không gian. Tô Minh Du ghê tởm trừng mắt nhìn hắn, nhưng vật thể xấu xí to lớn trước mặt vẫn khiến cậu kinh hãi. Thứ này...... To quá! Vừa thô vừa dài, đen sì, dài ngoằng xuống tận bắp đùi, hình như còn khủng bố hơn cái lần nhìn thấy ở hồ nước.

“Sao thế? Đồ chơi của bác cả to quá làm cháu sợ ngây người ra rồi à?” Tô Thịnh Cường cố ý lắc lư hông một cách bỉ ổi, con cặc đen sì đung đưa theo, mùi hôi hám càng thêm nồng nặc.

“Biến thái! Đến cháu ruột của mình mà ông cũng muốn xâm phạm?” Trong lòng Tô Minh Du sợ hãi tột độ, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra cứng cỏi.

“Cái miệng này đúng là thiếu đụ thật!” Tô Thịnh Cường đã nhịn quá lâu rồi, ngày ngày nhìn đứa cháu ngon lành trước mắt mà không được chạm vào, bản tính thô lỗ trỗi dậy khiến hắn sắp phát điên.

“Tôi cho ông một cơ hội nữa! Ưm......” Tô Minh Du chưa nói hết câu, miệng đã bị cưỡng ép mở ra. Người đàn ông ấn cái quy đầu đỏ lòm vào môi cậu mà chà xát, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi.

“Cháu biết không? Có lúc bác rất muốn hỏi cháu, cháu cứ năm lần bảy lượt khỏa thân trước mặt bác, là cố tình quyến rũ bác phải không?” Tô Thịnh Cường nắm lấy dương vật dài ngoằng chà xát mạnh bạo, đôi môi mềm mại bị ma sát đến đỏ ửng, khóe miệng dính đầy dịch nhờn.

“Không có!” Tô Minh Du vừa dứt lời, khoang miệng đã bị đầu khấc to lớn chiếm trọn. Cái đầu rùa đen sì đụ vào thật mạnh, không chút lưu tình thọc sâu vào họng, mùi tanh tưởi nồng nặc tràn ngập khoang miệng.

“Không có? Cháu tưởng bác tin, hử?” Tô Thịnh Cường điên cuồng lắc hông, hắn dạng hai chân quỳ trên ghế, một tay giữ chặt gáy cháu trai, ra sức dập. Khoang miệng chật hẹp ướt át thật mềm mại, bao bọc lấy đầu khấc của hắn, sướng đến tê dại.

“Ưm...” Miệng Tô Minh Du bị banh ra đến cực hạn, môi tê dại không thể nuốt nổi, bị hắn đụ đến tím tái, niêm mạc miệng bị đầu khấc cọ xát đau rát.

“Đụ mẹ! Cháu muốn bú chết bác à!” Tô Thịnh Cường rất ít khi được khẩu giao, bạn tình của hắn toàn là đàn bà, đây là lần đầu tiên hắn được đàn ông bú cặc, cảm giác còn sướng hơn cả đụ thật.

Tô Minh Du bị hắn ôm đầu dập liên hồi, má bị đám lông mu rậm rạp cọ đỏ bừng, hai hòn dái to tướng đập bộp bộp vào cằm. Ngửi mùi cơ thể nồng nặc của hắn, đầu óc cậu mụ mị, cảm giác thật không chân thực, cậu thế mà lại đang bú cặc cho bác cả mình.

“Chậc! Sao trước giờ bác không biết thằng cháu trai này còn dễ đụ hơn cả đàn bà thế nhỉ.” Hơi thở nóng hổi phả ra từ miệng Tô Thịnh Cường nồng nặc mùi rượu, không khí trong xe đặc quánh mùi hormone và dục vọng.

“Ưm... Không......” Tô Minh Du bị hắn ôm đầu địt mồm điên cuồng, yết hầu bị quy đầu thọc đau điếng. Tiếng nước bọt lép nhép vang vọng trong không gian kín mít, dịch nhờn chảy ra từ lỗ sáo theo động tác nuốt nước bọt trôi tuột vào bụng cậu. Cậu cảm thấy mình thật đê tiện, bị bác cả đụ mồm thô bạo như vậy, vừa giận dữ vừa hưng phấn, lại chẳng thấy xấu hổ chút nào. Cậu quả nhiên là con đĩ thiếu đụ sao?

“Đụ má! Muốn địt thủng họng cháu quá!” Vì quá kích thích, gân xanh trên trán Tô Thịnh Cường nổi lên cuồn cuộn. Con cặc đen sì bên dưới tuy chỉ vào được phần đầu, nhưng sướng đến mức thân cặc trướng phồng, mạch máu tím đen nổi lên chằng chịt, hai hòn dái to tướng bên dưới co rút liên hồi.

Tô Minh Du trợn trắng mắt, miệng bị quy đầu đụ đau đớn không thôi, cằm dính đầy nước dãi trong suốt. Trong mắt cậu ầng ậng nước, người đàn ông này thực sự quá thô bạo, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc nào.

“Tô Minh Du, bú cặc bác cả có sướng không?” Tô Thịnh Cường hỏi một câu vô liêm sỉ. Nhìn vẻ mặt đau khổ của cháu trai dưới háng, dục vọng bạo dâm của hắn được thỏa mãn. Người đứng đầu Tô gia cao quý gì đó cũng chỉ đến thế thôi, chẳng phải vẫn đang bị hắn đụ mồm sao.

“Ưm...” Tô Minh Du rên rỉ đau đớn. Hắn liên tục đụ sâu vào họng, cậu cảm giác cổ họng sắp bị đụ thủng thật rồi. Cậu siết chặt môi, khiến hơi thở hắn càng thêm nặng nề, đầu khấc trong miệng bị rút ra.

“Mẹ nó! Đồ đĩ thiếu đụ, thèm ăn tinh trùng của bác cả đến thế.” Tô Thịnh Cường nắm lấy con cặc bóng lưỡng dầu mỡ, hắn áp hai hòn dái nặng trịch lên mặt Tô Minh Du cọ xát, con cặc dài ngoằng che kín cả khuôn mặt cậu, quy đầu đỏ lòm sưng to, lỗ sáo rỉ ra càng nhiều dịch nhờn.

Tô Minh Du đã bị bác cả đụ đến mụ mị đầu óc, rơi vào trạng thái mơ màng. Cậu mặc cho hắn làm những trò dâm loạn khó coi trên mặt mình, miệng lại một lần nữa bị đầu khấc xâm chiếm, cậu cũng chỉ biết phát ra những tiếng rên rỉ bất mãn yếu ớt, hoàn toàn quên mất việc phản kháng.

“Đụ mẹ! Mồm miệng đĩ thỏa quả nhiên khác bọt thật.” Tô Thịnh Cường bộc lộ hết bản chất đê tiện của mình, chẳng còn chút dáng vẻ nào của một người bác, chỉ còn lại dục vọng loạn luân trần trụi với đứa cháu ruột.

🐣 Nội Dung Trứng Màu:

Đầu Tô Minh Du bị ép vào góc ghế, miệng bị đụ liên hồi không thương tiếc. Cậu đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ còn lại bản năng phục tùng. Sự dũng mãnh của người đàn ông khiến cậu sợ hãi, nhưng lại không kìm được muốn bị đối xử tàn bạo hơn nữa. Bản tính cậu là thế, cậu là một con đĩ, sa đọa còn hơn cả mẹ mình, mà nguồn gốc sa đọa của cậu lại chính là người bác ruột, thật nực cười làm sao.

“Muốn tinh trùng không? Bác cả cho cháu tất!”

Ngay khoảnh khắc sắp bắn, Tô Thịnh Cường rút phắt đầu khấc ra. Cái đầu rùa sưng to tím tái giật giật, lỗ sáo phun ra từng đợt tinh dịch đặc sệt. Mười mấy luồng tinh dịch bắn tung tóe, dính đầy mặt Tô Minh Du, tóc tai cũng ướt nhẹp tinh trùng.

Tô Minh Du không mở nổi mắt, tinh dịch vừa đặc vừa nhiều, mùi nồng nặc xộc lên mũi. Từ cổ trở lên của cậu đều chìm trong đống tinh dịch tanh tưởi.

“Haizz...” Tô Thịnh Cường thở hổn hển. Bắn tinh xong hắn vẫn chưa thỏa mãn, banh miệng cậu ra, lại nhét cái đầu khấc tanh hôi dính đầy tinh dịch vào trong cái miệng nhỏ mà chà xát.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top