CHƯƠNG 12: TÔI NÓI, TÔI YÊU EM
Từ Tử Hiên đi vào trong đã nửa tiếng, nhưng bên ngoài kho hàng không nghe được chút tiếng động đánh nhau nào, chỉ cảm thấy yên lặng tới quỷ dị, Adam đứng bên cạnh, mặc dù đang canh giữ Đới Manh nhưng vẫn không khỏi liếc mắt nhìn quanh kho hàng.
Thời gian qua đi từng giây.
"Adam , chúng ta vào xem thử!"
"Vào đó..." Trong lòng Adam rất hiển nhiên lo cho Từ Tử Hiên đi vào cứu Mạc Hàn bị bắt cóc, nếu không phải vì Đới Manh , hắn đã sớm vào đó giúp đại ca rồi.
Từ Tử Hiên đi vào kho hàng Kim Cảng số ba đã bị bỏ hoang.
Trong kho hàng tối om, Từ Tử Hiên đeo cặp kính hồng ngoại đã chuẩn bị sẵn, nhìn thấy nơi nơi đều là thùng giấy cao bằng nửa người, phía trên còn dính một lớp bụi dầy.
Chính giữa còn bừa bộn rất nhiều ống thép phẩm chất kém, xung quanh yên tĩnh, Từ Tử Hiên móc súng ra, cẩn thận đi dọc theo vách tường, mặc dù đã sớm nắm rõ bố cục chỉnh thể của kho hàng nhưng không biết được cục cưng của mình bị người ta nhốt ở góc nào, vì thế mọi chuyện phải hành sự cẩn thận, không thể qua loa.
Đới Manh cùng Adam đứng bên ngoài đã gấp tới mức độ xoay qua xoay lai, nhất là Adam , gấp tới mức mặt mày đỏ bừng, hai người đứng ở ngoài mệt mỏi bất lực.
"Adam , chúng ta đi giúp đi!"
Adam nhìn Đới Manh , lại nhìn cánh cửa đóng kín kho hàng, dường như đang hạ quyết tâm, đúng lúc này, bên trong thình lình truyền tới tiếng súng vang, Adam nắm cây súng máy loại nhẹ lên bên người, bất chấp tất cả, vọt thẳng vào kho hàng, Đới Manh kêu một tiếng, không thấy Adam phản ứng lại, cũng gấp gáp lấy một cây mã tấu trên xe rồi chạy vào.
Đới Manh vừa mới chạy vào kho hàng số ba thì thấy có hơi không đúng, cửa sắt kho hàng đột ngột bị đóng lại, sau khi gọi mấy tiếng không thấy ai trả lời, Đới Manh xác định Adam đã biến mất tăm ở phía trước, mà kho hàng thì tối om, tầm nhìn gần như bằng không, mặc dù trong túi có bật lửa định làm quà tặng cho Tử Hiên baba khi rời khỏi dinh thự, nhưng Đới Manh học qua môn hóa nên biết, trong không khí bị bỏ hoang lâu ngày như thế này sẽ có nhiều bụi bặm trôi nổi, không gian lại bị đóng kín, nếu như tùy tiện bật lửa trong hoàn cảnh này thì sẽ nổ mạnh, cho nên phương pháp này không thể dùng được, thoáng suy tư, Đới Manh lấy di động ra. May mà còn thừa hai mức pin, nương theo ánh sáng yếu ớt của di động, Đới Manh cẩn thận đi về phía trước.
Một vài thùng giấy quỷ dị hiện lên lờ mờ khi bị ánh sáng điện thoại trong tay chiếu lên, không cẩn thận một chút, bị ống thép dưới chân làm vấp ngã, trên cánh tay đầy vết thương ngắn dài khác nhau, may mà không sâu lắm.
Làm một bác sĩ sắp tốt nghiệp, Đới Manh xé một ít vải từ trên áo xuống băng vết thương lại, mặc dù là vết thương nhỏ nhưng cũng không thể không cẩn thận, nếu như chảy máu hoài thì sẽ xảy ra hiện tượng mê sảng, Đới Manh không muốn mất máu quá nhiều chết tại chổ này, lúc này, nàng chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản, cứu người nọ... đơn giản như thế thôi.
Không biết sau khi đảo mấy vòng, trong màn đêm mơ hồ có chút màu sáng, người trong bóng tối luôn rất mẫn cảm, nương theo màu sáng mờ nhạt ấy, Đới Manh tìm được lối đi. Cuối cùng cũng tìm ra được người nọ đang bị trói trên cột xi măng, bên dưới ánh đèn lờ mờ. Ở trong căn phòng nóng như thế này hẳn đã xuất hiện dấu hiệu mất nước, nhưng xem ra, vẫn còn ý thức, Đới Manh lập tức nhẹ nhàng chạy tới cạnh nàng.
"Mạc Hàn ! Mạc Hàn ! Mau tỉnh lại... mau tỉnh lại..."
Dưới tiếng gọi của Đới Manh , Mạc Hàn hơi khó khăn mở mắt.
"Là... cô?" Môi của nàng hơi khô nẻ, giọng thì khàn khàn.
"Phải, Tử Hiên baba cùng Adam cũng tới, nhưng chúng tôi lạc nhau, hiện tại tôi không biết bọn họ đang ở đâu."
Đới Manh vừa dùng mã tấu cắt dây vừa trả lời.
Mạc Hàn được thả bị mất đi trọng tâm, lập tức ngã nhào ra phía trước, may mà Đới Manh nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy nàng, vì thế xuất hiện hình ảnh ái muội là Mạc Hàn ngã vào lòng Đới Manh .
Đới Manh không suy nghĩ gì nhiều, chỉ thấy trong lòng quặng đau.
"Tôi cảm thấy chóng mặt." Mạc Hàn dựa vào lòng Đới Manh , thì thào nói.
"Không sao" Ngoại trừ an ủi thì Đới Manh không làm được gì cả: "Đi được chứ?"
"Được" Mạc Hàn gật đầu. Vừa định đứng lên, kết quả chao đảo một trận, suýt chút nữa ngã xuống, Đới Manh thở dài, ngồi xổm thân xuống.
"Tôi cõng cô" Chỉ ba chữ ngắn gọn, không còn lời nào khác.
Mạc Hàn nhìn thân thể Đới Manh đầy vết thương, lắc đầu.
Nửa ngày sau không có động tĩnh, Đới Manh xoay lại, chỉ thấy Mạc Hàn dựa vào cây cột, trên khuôn mặt tái nhợt là nụ cười nhợt nhạt, trong ánh mắt hiện ra vẻ ôn nhu.
Đới Manh đứng dậy, nhìn nàng, đột nhiên ôm lấy cổ của nàng, đặt đầu của nàng lên vai.
"Đừng cậy mạnh!" dứt lời, lập tức ôm Mạc Hàn đang ngồi lên.
Mạc Hàn nằm trong lòng Đới Manh , lẳng lặng nhắm hai mắt lại, nàng không biết nàng không có sức giãy dụa khỏi cái ôm ấm áp này hay không muốn rời nó, có lẽ nếu như ở mãi trong cái ôm ấm áp này thì mình sẽ không thể trở lại như trước kia, trở lại cái tôi bình tĩnh.
Thế nhưng
Nàng bằng lòng...
Cái ôm của nàng rất ấm áp, mang theo mùi chanh nhàn nhạt, khiến cho người ta cảm thấy rất an tâm, rất bình tĩnh, cho dù trong không gian tối mịt này cũng không sợ hãi chút nào, trong lòng hơi vui vẻ, mình thích cái ôm của nàng ta.
"Mạc Hàn ?" Nửa ngày không nói, Đới Manh cảm thấy lo lắng.
"Ư" Nghe được tiếng của nàng đã cảm thấy yên tâm hơn rồi.
Hai người không nói gì, dựa theo trí nhớ trước đó, sờ soạng trong bóng đêm.
"Vì sao lại tới cứu tôi?" Mạc Hàn thì thào mở miệng.
Bước đi của Đới Manh dừng lại, cúi đầu nhìn nàng ở trong lòng mình, dường như trong bóng đêm này chỉ có cặp mắt sáng ngời của nàng, không muốn trốn tránh, lấy dũng khí.
"Bởi vì tôi thích em." Không khí yêm ắng vang vọng tiếng nói của Đới Manh .
Giọng nói trong trẻo, nghe rất em tai, khóe miệng của Mạc Hàn nhếch lên, nở ra một nụ cười, cánh tay ôm choàng lấy cổ Đới Manh , nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của nàng một cái thật nhẹ nhàng.
Không nói gì cả, bởi vì đã có câu trả lời tốt nhất rồi.
Trong thoáng chốc, toàn bộ kho hàng sáng lên, ngọn đèn thình lình sáng lên khiến Đới Manh không mở mắt ra được, đợi khi nhìn thấy xung quanh thì tất cả người đứng ở hành lang lầu hai đều chỉ súng vào hai người.
Đới Manh đứng đó cùng Mạc Hàn nằm trong lòng ngực có thể nghe rõ tiếng súng lên đạn.
Chạy không thoát, cũng trốn không nổi
Mạc Hàn nhìn quanh kho hàng, cuối cùng dừng ánh mắt nhìn con mắt của kẻ đần đang ôm mình, vẫn trong suốt như thế, trong đó xen lẫn một chút ưu thương, có lẽ đây là nguyên nhân thu hút mình trong lần đầu gặp gỡ.
Mỉm cười, ôm cổ của nàng.
"Sợ à?"
Đới Manh lắc đầu.
Mình vốn mang theo giác ngộ này mà tới đây.
"Thế nhưng, không thể cứu được em, tôi có hơi không cam lòng." Đới Manh buông nhẹ Mạc Hàn xuống, để nàng đứng cạnh mình.
"Em biết không, lớn từng này rồi, có rất ít chuyện mà tôi không làm được." Đới Manh cười nói.
Mạc Hàn gật nhẹ đầu, tiếp lời của Đới Manh : "Ngươi rất kiên cường, em biết cả."
Đới Manh dùi mạnh đầu của Mạc Hàn vào lòng.
"Khi tôi ra khỏi viện mồ côi. Tôi đã nói với bản thân: 'Đới Manh , mày phải học cách tự nuôi sống bản thân mình' vì để gánh vác tiền sinh hoạt cùng tiền học mấy năm qua. Tôi tự nói với bản thân: 'Đới Manh , mày phải học đại học y, vì giấc mơ trong lòng của mày' để tôi có thể thi được vào đại học y khoa quốc lập nổi tiếng, có tỉ lệ đào thải rất cao.... Trong hai mươi năm, tôi tự nói với mình rất nhiều chuyện, gần như mỗi một chuyện, bất kể quá trình đau khổ bao nhiêu, cuối cùng tôi đều thành công... Mọi người đều cho rằng tôi rất kiên cường, rất dũng cảm, nhưng chỉ có mình tôi biết, thực ra, Đới Manh chẳng qua chỉ là một người nhát gan, làm nhiều chuyện như vậy kỳ thực chỉ muốn mọi người đừng quên tôi, quên một Đới Manh cô đơn..."
Nước mắt lăn trên hai má Đới Manh , rơi lên khuôn mặt của Mạc Hàn , lành lạnh...
"Ngươi sợ?"
Mạc Hàn ghé sát vào khuôn mặt đang khóc của Đới Manh , hỏi lại.
"Nói thật."
Vì thế nước mắt của Đới Manh lần nữa ứ lên, gật đầu, vẻ mặt này hoàn toàn không phải vẻ thành thục kiên cường ban nãy, vẻ mặt như một đứa nhỏ đáng thương.
"Sợ điều gì?"
Mạc Hàn nhìn Đới Manh trong lòng nói khẽ, bình tĩnh như nàng công chúa xinh đẹp trong truyện cổ tích, mà người ôm mình không chịu buông tay chính là "vương tử" yêu mình tha thiết.
"Mất em."
Câu trả lời rất ngắn gọn, ngắn gọn tới mức giây phút đó có người hoài nghi điều mình nghe là ảo giác, thế nhưng Mạc Hàn biết đó là thực, bởi vì câu trả lời đó cũng quanh quẩn trong lòng nàng vô số lần.
"Ta yêu ngươi."
Đới Manh thất thần, đứng ngây ra đó, quên mọi thứ, quên hết tất cả, mãi tới khi một tiếng súng vang lên, Đới Manh chỉ nhớ mình đẩy nàng ra, đột nhiên ngã xuống.
sorry mấy đứa sói kiếm không ra Hình phù hợp đành cho Manh đội ngã kiểu sang chảnh này
╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top