Chương 73 (3)

Editor: Sa Hạ

Trong chớp mắt, Văn Cảnh đã ở lại Văn gia đến mười lăm tuổi.

Hơn hai năm qua, cơ thể của thiếu niên đã nhanh chóng cao lên. Bây giờ nếu nhìn phía sau —— đã gần 1m8 và bởi vì huấn liền nên thân hình thon dài, cơ thể rắn chắc —— đại khái không ai nhìn ra được đây là một thiếu niên gầy gò hai năm trước.

Khi lớn lên, dòng máu lai cũng làm cho ngũ quan của cậu càng trở nên sâu sắc đa chiều hơn. Nếu người ngoài nhìn thấy, còn cho rằng cậu là người trưởng thành.

Một đêm trước sinh nhật mười sáu tuổi của Văn Cảnh, nhìn con trai nhỏ đã trưởng thành, Văn lão gia tử đã đưa ra một quyết định.

"Tiệc sinh nhật?!"

Nghe được tin tức này, mọi người trong Văn gia đều chấn động.

Ai cũng biết rõ, tiệc sinh nhật 16 tuổi của Văn Cảnh sẽ không chỉ tổ chức một buổi tiệc đơn giản như vậy.

Văn Tung muốn mở tiệc chiêu đãi vô số thể giao với Văn gia, đem con trai nhỏ của mình giới thiệu cho bọn họ biết.

Hắn muốn để Văn Cảnh danh chính ngôn thuận, nhận tổ quy tông.

Vấn đề nhị phòng tam phòng lo lắng hai năm rốt cuộc vẫn xảy ra.

"Cha.......Có phải còn quá sớm hay không?"

Văn Thiếu Lĩnh căng da đầu hỏi.

Ngay cả Văn Thiếu Phong luôn đối đầu với Văn Thiếu Lĩnh cũng phụ họa theo.

Văn Tung làm sao không biết hai đứa con trai của ông ta nghĩ gì.

Chỉ là ông không so đo với hai đứa không có tiền đồ này, chỉ xua tay: "Ta đã quyết định, việc này giao cho đại ca các cậu đi làm, còn hai cậu....."

Văn Tung ngẩng đầu lên nhìn hai người bằng ánh mắt vô cảm.

"Mấy năm nay đừng tưởng tôi không biết hai cậu ở bên ngoài nói ra nói vào, gây ra chuyện gì. Ta chỉ không truy cứu hai cậu. —— lần này là tiệc sinh nhật của Văn Cảnh, hai người nếu ai dám gây ra chuyện xấu gì, ta nhất định sẽ đuổi người đó ra khỏi Văn gia."

Ngữ khí của Văn lão gia tử vẫn bình tĩnh, thậm chí còn ôn hòa hơn so với bình thường.

Nhưng cũng chính vì sự 'ôn hòa' này, hai anh em sợ đến mức chỉ nhìn nhau, không ai dám hó hé.

Tiệc sinh nhật của Văn Cảnh cũng tới.

6 giời rưỡi sáng, Văn Cảnh rèn luyện trở về tắm rửa, liền nghe thấy phòng mình vang lên tiếng gõ cửa.

Nghe thấy tiết tấu với lực đạo gõ cửa đặc biệt, hắn là quản gia.

Văn Cảnh lau mái tóc ướt đẫm đi qua mở cửa.

Quả nhiên là quản gia đứng bên ngoài nở một nụ cười hiền lành. Trong tay của ông còn cầm mấy bộ quần áo mới tinh và đã được ủi phẳng.

Văn Cảnh nhìn chằm chằm, sau đó liền nhíu mày.

"Lại có chuyện phiền phức gì nữa?"

Quản gia cười cười, coi như không nghe thấy, vòng qua Văn Cảnh đi vào trong: "Chào buổi sáng, tiểu thiếu gia."

Ông cúi người đặt quần áo lên giường của Văn Cảnh, sau đó tự nhiên đi qua kéo bức màn cửa.

——

Văn Cảnh đã ở Văn gia gần ba năm, từ đầu tới cuối người dọn dẹp phòng của cậu đều là quản gia.

Nếu là người khác, đừng mong có thể vào được.

Văn Cảnh vắt khăn lông lên cổ, cau mày đi qua, xách quần áo trên giường lên.

Tây trang.

Cậu bĩu môi.

Ghét nhất chính là loại quần áo gò bó người, thậm chí không thể thoải mái cử động chân.

Sau khi bật máy lọc và điều hòa, quản gia quay lại cười tủm tỉm.

"Tiểu thiếu gia, chiều nay trong nhà bắt đầu tổ chức tiệc, ngài nhớ mặc nó để xuất hiện."

Văn Cảnh ghét bỏ vứt quần áo qua một bên.

"Không cần. Không đi."

Quản gia cũng không giận: "Tôi nhớ tiểu thiếu gia còn chưa học xong khóa xạ kích? Mấy năm nay hình như lão gia tử càng ngày càng không thích cậu học thêm nữa, tiểu thiếu gia đừng cho ông ấy lý do bắt cậu nghỉ học."

Động tác lau tóc của Văn Cảnh dừng lại.

Dưới lớp khăn lông, đôi mắt màu xanh xinh đẹp nheo lại, giống như một con mèo nguy hiểm.

"—— ông uy hiếp tôi?"

"Không." Quản gia hơi mỉn cười: "Cái này gọi là nhắc nhở thiện ý, tiểu thiếu gia."

Văn Cảnh: "........."

"Mấy giờ?"

"Tiệc tối chính thức bắt đầu 6 giờ."

"Khi đó tôi còn chưa học xong."

"Cho nên tôi mới tới nhắc riêng với cậu —— trước tiên xin nghỉ, ngàn vạn đừng đến trễ."

"............"

Sau một lúc lâu, Văn Cảnh đứng tại chỗ 'Ồ' một tiếng.

"Tôi sẽ tới đó."

Hiển nhiên là không cam tâm tình nguyện.

Lão quản gia vừa lòng cười cười.

Nhưng chờ tới buổi tối, quản gia liền biết mình cao hứng quá sớm.

Mắt thấy đồng hồ đã tới 6 giờ 15, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Văn Cảnh.

Sắc mặt của Văn lão gia tử không quá đẹp, hỏi quản gia: "Nó thật sự đã đồng ý?"

Quản gia cười khổ: "Đương nhiên."

"Vậy sao còn không xuất hiện?"

"Chắc là có việc trì hoãn." Quản gia nói: "Nhưng tính cách của tiểu thiếu gia thế nào ngài cũng biết, nếu đã đồng ý thì sẽ làm."

Văn lão gia tử nhíu mày, hỏi người đứng bên cạnh là đội trưởng vệ sĩ chịu trách nhiệm về mọi an ninh trong nhà.

"Còn chưa tìm được người sao?"

"Không có."

"......"

Văn Cảnh không xuất hiện, người vui nhất chính là Văn Thiếu Phong và Văn Thiếu Lĩnh.

Đặc biệt là người sau, trong lòng vui đến nở hoa.

Bỏ lỡ màn giới thiệu, muốn tìm cơ hội danh chính ngôn thuận có thể rất khó khăn.

Nghĩ tới đây, hắn điều chỉnh lại vẻ mặt, thấp giọng nói: "Cha, thời gian không còn sớm, các vị khách chờ đợi cũng nóng lòng, không bằng chúng ta khai tiệc trước?"

Văn Tung không vui nhìn hắn một cái, cũng hết cách.

Ông chỉ đành gật đầu, phất tay với con trưởng.

"Vẫn giữ nguyên lời giới thiệu, cứ nói nó có việc nên chút nữa sẽ xuất hiện."

Con trưởng gật đầu.

Sắc mặt của Văn Thiếu Lĩnh lại biến đổi.

—— đây là nói rõ, cho dù Văn Cảnh hôm nay không đến, thì danh nghĩa con út Văn gia vẫn được ấn định.

Nhìn ý định của lão gia tử đã quyết, Văn Thiếu Lĩnh đành phải rút lui với vẻ mặt thối hoắc.

Vì thế vài phút sau, các vị khách cảm thấy kỳ lạ sao Văn gia vẫn chậm chạp chưa khai tiệc, thì nghe được tin tức từ con trưởng của Văn Tung về quyết định mang con út là Văn Cảnh nhận tổ quy tông.

Hai năm nay không ít người bên dưới nghe nói Văn gia nhận một đứa con trai, nhưng đều im lặng quay về chủ trạch của Văn gia.

Ngoại trừ một số bạn bè thân thiết nhận được tin tức, không ai nghĩ tới Văn Tung thật sự định ra danh phận chính thức cho con trai nhỏ.

Trong phòng tiệc lớn nhất thời lặng ngắt như tờ.

Trưởng tử Văn gia phụ trách mở màn vẫn bình tĩnh, vừa muốn lên tiếng giảng hòa liền nghe thấy tiếng động ở cửa.

Trong một đám đông mặc tây trang lễ phục, thiếu niên với dáng người thon dài đi vào, trên người mặc một bộ trang phục huấn luyện, thắt lưng ngang eo, đôi mắt xanh hiện lên sự bén nhọn.

Cậu đứng đối diện với anh cả còn đang sửng sốt, cười lạnh, nghiêng người dựa vào cửa.

"Nhận tổ quy tông?.......Khi nào mà tôi đồng ý điều kiện chó má này?"

Thiếu niên nói năng lỗ mãng khiến cho khách khứa ở đây sợ ngây người.

Sát khí trong đôi mắt kia lộ ra, người Văn gia nhất thời quên mở miệng hoặc tiến lên ngăn cản.

Văn Tung có chút tức giận.

Nhưng đối với con trai út giống ông nhất này, ông luôn có sự kiên nhẫn và bao dung không ai có thể so sánh được.

"Văn Cảnh, hôm nay là sinh nhật con, mặc như vậy thành cái giống gì?"

Văn Tung nghiêng đầu nhìn về phía quản gia: "Dẫn nó đi lên thay quần áo."

Thiếu niên đứng ở cửa nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng.

"Dựa vào cái gì tôi phải nghe ông?"

"Chỉ vì ta là cha của con!"

" 'Cha'?" Như là nghe thấy điều gì buồn cười, thiếu niên cười điên cuồng khinh miệt.

Cậu vừa cười vừa bước vào trong, một đường đi thẳng tới chỗ Văn Tung.

Khi đi qua, các vị khách theo bản năng nhường đường né tránh sát khí mà thiếu niên lộ ra.

Vì thế cậu đi thẳng tới trước mặt Văn Tung mới dừng lại ——

"Văn...Tung.."

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Văn Cảnh gọi thẳng tên họ Văn lão gia tử.

Đồng thời cậu cong môi lên, nở một nụ cười khiến cho người ta sợ hãi.

"Nếu ông có một chút thẹn với lòng, có lẽ ông sẽ không cảm thấy mình xứng làm cha của tôi đâu."

Lời vừa nói ra liền long trời lở đất.

Một đám khách nhân cùng với người Văn gia không biết nên phản ứng như thế nào.

Văn Tung tức giận đến mức gân xanh trên trán đều nổi hết lên, mà con trai nhỏ đứng đối diện nhìn ông không hề né tránh, nụ cười càng thêm ngang ngược.

Hệt như con sói đơn độc.

Ngủ đông ở Văn gia gần ba năm, con sói lần đầu tiên lộ ra móng vuốt sắc nhọn với người đứng đầu Văn gia.

Văn Tung càng tức giận thì càng không chịu buông tha cho đứa con trai nhỏ tâm khí kiêu ngạo của mình.

Ông nghiến răng nghiến lợi nhìn đối phương.

"Con biết về Văn gia nhận tổ quy tông chính là phúc khí mà bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ hay không?"

" 'Văn gia'?"

Thiếu niên cười đến khinh thường.

Cậu liếc mắt nhìn về phía Văn Thiếu Lĩnh với Văn Thiếu Phong bằng ánh mắt trào phúng: "Đối với phế vật thì Văn gia là nơi bảo vệ bọn họ.....Mà tôi không cần."

Văn Cảnh quay đầu lại.

"Tôi biết rõ dựa vào chính mình có thể đi được bao xa —— sở dĩ tôi còn ở lại đây là bởi vì đồng ý với một người mà thôi."

"......."

"Loại chuyện nhận tổ quy tông này, ai cực kỳ hâm mộ thì tới mà làm."

Văn Cảnh nhấc chân, trực tiếp đi qua Văn Tung đang có sắc mặt xanh mét, rời đi về phía sau phòng tiệc.

Hội trường liền yên tĩnh.

Trước hôm nay, bọn họ chưa từng thấy ai dám nói chuyện với Văn Tung như vậy.

Mà sau hôm nay, cái tên Văn Cảnh trở nên quen thuộc trong giới thượng lưu.

——

Chuyện Văn gia nuôi một con sói, trong một đêm, mọi người đều biết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top