Chương 69 (2)
Editor: Sa Hạ
Đây là sự thật, hơn nữa anh chán ghét sự thật này.
".......Nói vô nghĩa thì không bàn nữa, ông ta rốt cuộc nói cái gì."
"Thật ra cũng không có gì ghê gớm." Văn Dục Phong nói: "Ông chỉ nói nếu không tổ chức tiệc cưới ở Văn gia, thì ông sẽ không cho phép bất kì ai ở Văn gia đến tham dự."
Văn Cảnh liền cười khinh thường: "Chỉ vì cái này? Cháu thật sự muốn cho những người đó tham dự?"
Văn Dục Phong thở dài, cười khổ.
"Tất nhiên là cháu không sao cả, tới hay không cũng không có liên quan......Nhưng Điềm Điềm thì không được."
"Lễ cưới mà một bên không có người nhà đến.......Cháu không muốn nghe thấy những lời đồn đãi không tốt, càng không muốn cô ấy vì cháu mà chịu thiệt."
"Chú thì không tính sao?"
Văn Cảnh trừng mắt nhìn Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong buồn cười: "Chú nhỏ, bản thân chú còn chưa có lập gia đình đâu."
Văn Cảnh: "..........."
Đột nhiên bị chọc vào vết sẹo không kịp đề phòng, ý cười trong mắt Văn Cảnh giảm xuống.
"Hơn nữa, Điềm Điềm mềm lòng, ông với cha ở bên kia cũng nhìn thấu được điểm này —— cô ấy kẹp giữa cháu và Văn gia cũng rất khó xử, cháu không muốn khiến cho cô ấy không thoải mái."
Văn Cảnh nghe vậy liền cười nhạo không chút lưu tình: "Cháu có thể giống thê nô hơn một chút không?"
Văn Dục Phong nhìn anh bằng ánh mắt kỳ dị, lắc đầu.
"So với chú nhỏ, ở phương diện này cháu còn kém xa."
Văn Cảnh không dao động: "Chú sẽ không vì Đồng Đồng mà về Văn gia, cô ấy cũng sẽ không yêu cầu chú phải làm."
"Chuyện này không phải vấn đề ở yêu cầu......"
Văn Dục Phong muốn giải thích, nhưng cảm thấy phiền phức, cuối cùng cũng nói một câu qua loa lấy lệ: "Chờ tới ngày chú nhỏ muốn kết hôn với thím, lúc đối mặt với cha mẹ của thím, chú sẽ hiểu cái cảm giác này."
Văn Cảnh đi vào trong phòng không thèm quay đầu lại, thanh âm vẫn vang lên: "Đừng nghĩ chú vô dụng giống như cháu."
Văn Dục Phong vẫn vô cảm đứng ở sân thượng: "Cho nên chú có tham dự lễ ở Văn gia hay không?"
"Không đi."
"........"
*
Một buổi chiều trước một ngày diễn ra lễ cưới của Văn Dục Phong, Văn Cảnh đã bị Tô Đồng lái xe tới cửa lớn Văn gia.
Ngồi trên ghế lái, Tô Đồng nhẫn nại tính tình 'dùng lời ngọt khuyên nhủ' ——
"Cho dù anh không thích những người khác, đây là hôn lễ của Dục Phong với Tiểu Tình, anh là chú nhỏ, làm sao mà vắng mặt được."
"Bọn họ sẽ không để ý."
".......Họ không để ý không phải là chuyện của họ, nhưng anh là chú nhỏ thì ít nhất anh cũng phải để tâm chứ?"
"Anh không có ý đó."
"......"Tô Đồng lạnh mặt: "Anh có vào hay không?"
"Không vào."
"Được, vậy anh tự về đi."
Tô Đồng hết kiên nhẫn ném chìa khóa trong tay sang ghế phụ, đẩy cửa xuống xe.
Chỉ là có người còn nhanh chóng hơn cả cô ——
Một giây trước Văn Cảnh đã nhìn thấu được ý tứ của Tô Đồng, nhanh chóng nghiêng người tới, nhân lúc Tô Đồng mới đẩy cửa anh liền nắm lấy đóng chặt lại.
Sau đó anh cũng không ngồi lại, trực tiếp áp lên người Tô Đồng.
Đồng thời một tay khác của anh giơ lên, trực tiếp chống lên ghế lái.
Nên khi Tô Đồng hoàn hồn thì đã bị Văn Cảnh đè dưới thân.
Cô cũng không hoảng hốt, chỉ bình tĩnh nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời: "Còn có việc?"
Ánh mắt của anh tối lại.
"Em biết anh không muốn vào đó."
"Đúng vậy, cho nên em không có cưỡng ép anh."
"Vậy em không thể dỗ anh thêm một chút hay sao?"
"——??"
Tô Đồng thật sự nghi ngờ mình gặp ảo giác.
Không khí trong xe yên tĩnh chốc lát, hiểu được ánh mắt ấy nghiêm túc không phải đùa, Tô Đồng có chút dở khóc dở cười:
"Anh là Văn Cảnh đúng không? Là người khác giả mạo hả? Tên thật của anh có phải gọi là Văn ba tuổi không?"
"....."
Nghe thấy ba tuổi, đôi mắt của anh càng tối hơn, liền trầm mặc biểu đạt sự kháng nghị của bản thân.
Tô Đồng cũng hết cách với anh.
"Được, nghe anh, anh nói đi, em phải dỗ làm sao để Văn nhỏ hơn ba tuổi nhà chúng ta vui vẻ?"
Nghe cô thuần phục nói câu 'nhỏ hơn ba tuổi nhà chúng ta', khí thế trong mắt anh bỗng xoẹt qua cảm xúc xấu hổ.
Anh càng thêm ảo não nhìn chằm chằm cô gái dưới thân.
Hiếm khi Tô Đồng nhìn thấy Văn Cảnh như vậy, cô càng nhịn không được tâm tư muốn trêu đùa.
"Anh nói đi, Văn ba tuổi? Muốn tỷ tỷ dỗ thế nào?"
".............."
Vẻ mặt người đàn ông càng thêm ảo não, đôi mắt xanh lóe lên cảm xúc nguy hiểm.
Trong lòng của Tô Đồng liền hốt hoảng.
——
Cần phải đúng mực khi trêu chọc hung thú bị nhốt trong lồng sắt, không cẩn thận sẽ bị vồ lấy như hổ đói đầy bất ngờ.
Chỉ tiếc, sự cảnh giác này đã quá trễ.
Văn Cảnh đã trở thành hung thú bị trêu đùa đến mức muốn phá vỡ lồng sắt.
Trong lòng Tô Đồng thầm oán tự làm bậy không thể sống, vẻ mặt liền nghiêm túc đứng đắn:
"Mới vừa nãy chỉ giỡn với anh thôi, hiện tại chúng ta còn ở bên ngoài Văn gia."
"......"
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô đầy nguy hiểm.
Nếu không phải do thời gian địa điểm không thích hợp.......
Cảm xúc trong đôi mắt xanh giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn bị Văn Cảnh đè xuống.
Dường như anh nghe thấy được Thao Thiết trong lòng mình đang bất mãn gào rống.
Còn Tô Đồng thì thở phào nhẹ nhõm.
——
Trêu chọc con 'mèo lớn' trong nhà không biết điểm dừng, thiếu chút nữa gây họa.
Phải vấp ngã một lần mới khôn hơn được một chút.
Nghĩ như vậy, Tô Đồng thấp giọng 'trấn an': "Anh đứng dậy, để em xuống xe ——"
"Không dậy nổi."
"——?"
"Em còn chưa có dỗ anh."
Tô Đồng: "???"
Cô thở dài, nhận mệnh: "Anh nói đi, muốn em phải dỗ thế nào."
"........"
Người đàn ông ở phía trên liền cúi đầu vùi vào cổ cô.
Lát sau, tiếng cười khàn khàn truyền tời từ phía sau gáy ——
"Văn ba tuổi muốn hôn hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top