Chương 67 (3)
Editor: Sa Hạ
Tô Đồng bị lời nói này làm cho giật mình nửa ngày không có phản ứng, cho tới khi cô khôi phục lại, cô vừa tức vừa thấy bất đắc dĩ.
"Anh là biến thái sao."
"Trước kia anh không có như vậy, Văn Cảnh."
"Anh trước kia chính là như vậy, tại em không phát hiện mà thôi."
Người đàn ông vẫn nhỏ giọng bên tai, tiếng cười khàn khàn gợi cảm ——
"Lần đó ở bệnh viện, em vừa tỉnh liền khóc lóc tới tìm anh, khi đó anh đã nói với em."
Thanh âm của anh càng đè thấp, giống như là đang dán vào màng nhĩ hoặc trái tim để nói ra, mang theo tiếng lòng rung động ——
"Anh thích em vì anh mà khóc.........Em cho rằng anh lừa em sao?"
Anh vừa nói vừa hôn từ vành tai chuyển xuống cổ.
Âm thanh mê hoặc nguy hiểm gần trong gang tấc, ý thức của Tô Đồng cũng mơ màng ——
"Ngàn vạn lần đừng nghĩ anh là người vô hại, Đồng Đồng.......Anh đã nói cho em."
"——!"
Đôi mắt của Tô Đồng bỗng nhiên mở to, cô dùng lực đẩy Văn Cảnh, né tránh nụ hôn của anh.
"......."
Đôi mắt xanh của anh càng sâu, gần như nhuốm màu đen.
Cảm xúc được che giấu sâu trong đôi mắt kia khiến cho cô cảm thấy bất an.
"Anh thật lợi hại, dễ dàng di chuyển sự chú ý của em như vậy......"
Tô Đồng đón nhận ánh mắt của anh.
"Em muốn xem vết thương trên người anh."
Không lùi không tránh làm cho người ta phải đau đầu.
Ánh mắt của Văn Cảnh lóe lên, sau đó anh liền rũ mắt xuống.
"Không phải anh thích em đau lòng vì anh hay sao?"
Tô Đồng ngồi dậy nhìn anh từ trên cao xuống bằng vẻ mặt nghiêm túc ——
"Anh cho em xem những vết thương đó trên người của anh, em cũng sẽ cho anh thấy em vì anh mà đau lòng như thế nào —— vì anh mà em phải khóc bao lâu, một buổi trưa có đủ hay không?"
"........"
Dù cố gắng ra vẻ kiên cường, nhưng khi nhìn thấy anh cởi áo trên ra, lộ ra những vết sẹo mới cũ chồng lên nhau trên eo, lưng và vai, Tô Đồng cắn môi đến trắng bệch, nhịn không được đôi mắt của cô đỏ lên.
Nhìn trên vùng eo có hai ba vết thương chí mạng nằm đó.
Còn chưa kể tới vết thương mới do súng bắn vào ngực, nếu không cẩn thận có thể mất mạng.
Tô Đồng duỗi tay sờ lên những vết sẹo và vết khâu nổi lên, đầu ngón tay của cô lạnh run.
Chỉ có một vài lần cách vết thương chưa tới nửa tấc, bàn tay của cô không có cách nào di chuyển tới.
Giống như không cẩn thận nếu chạm vào sẽ chọc vết sẹo đã lâu ấy một lần nữa chảy máu ra.
Cô buông tay xuống nắm chặt lại thành quyền, chậm rãi hít một hơi thật sâu.
Ngay cả tiếng thở ra cũng nghe thấy được sự run rẩy trong đó.
Sau khi liên tục hít thở ba lần, ngực càng lúc càng phập phồng, cảm xúc kiềm nén không được sắp nổ tung trong lồng ngực cô.
Vì vậy, cuối cùng Tô Đồng cũng không thể nhịn được nữa.
Cô nắm chặt tay khắc chế cơn tức giận muốn vòng tay ôm lấy cơ thể người đàn ông, nghiêng đầu cắn lên cổ của anh.
Ở nơi người khác không nhìn thấy, nước mắt cũng không cần phải nén vào nữa.
Nhắm mắt lại đều thấy những vết thương đó khắc sâu vào trong đầu làm cho lòng của cô nảy sinh ác độc, ngoài miệng lại không dám dùng sức. Tô Đồng chỉ có thể véo đùi của mình một cái thật đau ——
"Anh không phải là 'King' sao? Đây.......Đây là sao chứ......"
Văn Cảnh thở dài, ý cười nhàn nhạt trên mặt cũng rút đi.
Anh không vội giải thích, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, anh vươn tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô kéo lại gần, không cho phép cô cự tuyệt đem từng ngón tay của cô mở ra.
"Cho dù đau lòng vì anh thì cũng không thể tự làm đau bản thân mình. Thân thể của em sau này chính là của anh, em phải vì anh mà bảo vệ tốt bản thân mình."
Anh duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng: "Tương tự, về sau thân thể của anh cũng chính là của em.......Sẽ không có lần sau, anh cũng sẽ bảo vệ mình thật tốt."
"......."
Tô Đồng không lên tiếng, chỉ dùng sức gật đầu.
"Vậy đừng khóc nữa được không?"
"......."
Cô vẫn không lên tiếng.
Nhưng lúc này đổi thành một cái lắc đầu không hề do dự.
Văn Cảnh thở dài trong lòng.
Tự làm bậy không thể sống, King đành phải ôm lấy cô gái của mình, một bên kể từng câu chuyện về vết sẹo, một bên dỗ dành cả nửa buổi chiều.
——
Hiếm khi có lúc Đồng Đồng của anh ngoan ngoãn như vậy, dỗ cười dỗ khóc một hồi cũng đã mệt mỏi, cô gái nằm trong lòng anh liền đi vào giấc ngủ, khẽ thở phào.
Chỉ tiếc sáng hôm sau thức dậy, anh nhìn tờ giấy ghi chú trên tủ đầu giường và một số vật dụng trong nhà biến mất, Văn Cảnh biết bản thân mình cao hứng quá sớm.
Anh cầm tờ giấy lên nhìn, chỉ thấy trên đó viết: "Bút ghi âm ở trên bàn, nghe xong lại đi."
Văn Cảnh có một dự cảm mơ hồ không tốt.
Anh buông tờ giấy xuống, đưa tay cầm lấy cây bút ghi âm ấn vào.
Giọng nói của cô gái truyền ra, ngữ khí thập phần nghiêm túc:
"Hai, ba năm trước, ở quán bar Kingdom thành phố G, nước A, có một người nói với em một câu rất chân thành."
"Em vừa mới nhớ tới —— anh tốt nhất là cũng nhớ rõ."
Văn Cảnh cảm thấy đau đầu mà xoa xoa mày.
Anh tất nhiên nhớ rõ.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô gái trước mặt mình đỏ mắt, anh nhất thời bị ma xui quỷ ám không nhịn được liền để Todd đi tắt đèn, cách một lớp khẩu trang mà hôn cô.
Lúc ấy anh tưởng chỉ cần hôn một cái sẽ trấn an được hung thú trong lòng sẽ xong chuyện, sau này không cần phải liên quan đến cô gái có thể ảnh hưởng đến lý trí của bản thân.......Không ngờ rằng hung thú trong lòng lại là cái động không đáy.
Anh nhớ lúc ấy cô đã tức giận nói ——
"Đây có phải là điều kiện bổ sung mà anh muốn?"
"Không, điều kiện của tôi là......."
"Xin em đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa."
"......." Nhớ lại xong, Văn Cảnh cảm thấy đầu của mình càng đau hơn.
Mà trong máy ghi âm, cô gái còn nói thêm một câu cuối, trong đó có chút ý cười ——
"Dù sao cũng đáp ứng điều kiện của người kia rồi, không thực hiện dường như sẽ không thích hợp, đúng không........King?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top