Chương 46 (1)

Editor: Sa Hạ

Trước cuộc họp thường niên, Tô Đồng đã hoàn thành xuất sắc báo cáo công việc, cuối cùng cũng được nghỉ một ngày.

Sáng sớm tinh mơ, mẹ Tô đã gọi điện thoại tới ——

"Đồng Đồng, mẹ nghe nói hôm nay con được nghỉ một ngày?"

"......Mẹ." Tô Đồng bất lực cười khổ: "Mẹ cứ luôn thông đồng với sư phụ của con, không phải như vậy là phạm quy sao?"

"Cái gì mà phạm quy, không phải bởi vì mẹ nhớ mong con nên mới hỏi hay sao?"

Mẹ Tô ủy khuất nhỏ giọng nói một câu.

Tô Đồng hết cách, xin tha: "Được được, ngài nói gì cũng đúng........ Vậy hôm nay mẹ có chuyện gì phân phó?"

Mẹ Tô vừa nghe liền vui vẻ ra mặt.

"Hôm nay chú Tống của con không ở nhà, con không tới thăm mẹ sao?"

Tô Đồng sửng sốt: "Không phải tuần sau sẽ gặp mẹ ——"

"Còn tới tận một tuần." Mẹ Tô liền lập tức ủy khuất: "Lâu như vậy không gặp, con không có nhớ mẹ sao?"

Tô Đồng dở khóc dở cười.

"Được, buổi sáng con dọn dẹp một chút, sau đó liền đến thăm mẹ, như vậy được không?"

"Có thể có thể." Mẹ Tô liền đồng ý, thanh âm mang theo ý cười: "Có muốn mẹ nói tài xế chạy qua đón con hay không?"

"Không cần."

Tô Đồng nói: "Con thu thập một chút đồ vật, bắt xe chạy qua là được."

"Cũng tốt, vậy mẹ ở nhà đợi con."

"Vâng."

Nửa tiếng sau, Tô Đồng chuẩn bị xuất phát liền gặp phải khó khăn trước cửa.

Đối mặt với dãy số mới được thêm vào trong danh bạ, Tô Đồng vài lần muốn chạm vào nhưng lại dời đi.

Tuy nói trước đó Văn Cảnh đã nói rõ muốn về nhà cùng với mình, nhưng tùy tiện mời như vậy khiến cho Tô Đồng cảm thấy đột ngột và không khỏe.

Tô Đồng chần chừ cất điện thoại, bước về phía thang máy.

Trong sự hoảng hốt, Tô Đồng nhớ tới lời nói của Văn Cảnh trước khi rời khỏi Văn gia.

...... "Không phải anh còn có em sao?"........

...... "Em sẽ là sự bảo vệ và là nơi dựa dẫm duy nhất của anh, không được sao?"........

Ánh mắt Tô Đồng buồn bã.

Khi cửa thang máy mở ra, cuối cùng cô cũng lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.

"..........Văn Cảnh."

Khi cuộc gọi vừa chuyển, không hiểu sao vành tai của Tô Đồng đỏ ửng lên.

Ở đầu bên đây, ánh mắt của cô hơi dao động, nhưng giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh ——

"Lát nữa tôi muốn đến chỗ của mẹ tôi."

"Anh......có muốn đi cùng không?"

*

Dựa theo ước định với Văn Cảnh, Tô Đồng đứng đợi một lúc ở dưới chung cư.

Lúc đó, một chiếc SUV màu xám bạc chạy tới bên dưới lầu.

Dừng lại cách đó mấy chục mét.

Ánh mắt của Tô Đồng vô tình nhìn qua.

Khi nhìn thấy một bóng người mơ hồ mặc quần jean dài và áo sơ mi sọc xanh đen từ ghế lái đi xuống, Tô Đồng không nghĩ nhiều liền thu hồi tầm mắt.

Cô chưa bao giờ nhìn người lạ quá năm giây mà không có lý do.

—— mặc dù bóng dáng người đó có hơi quen quen......

Đợi đến khi Tô Đồng phát hiện có điểm không đúng, kinh ngạc ngước mắt nhìn lại một lần nữa thì người đàn ông đó đã đi tới trước mặt cô.

Trước đó cô không nhìn nhầm.

——

Quần jean xanh thẫm, áo kẻ sọc xanh đen đơn giản, cùng cặp kính đen gọng dày làm tôn lên sóng mũi trắng nõn cao thẳng.

Tô Đồng bất giác há miệng ra.

Qua vài giây cô mới đè xuống sự khiếp sợ, lên tiếng: "..............Văn Cảnh?!"

Đợi đến khi người đàn ông đứng lại, tầm mắt tự giác bỏ qua trang phục phối với mắt kính thì khuôn mặt rõ ràng và sâu sắc không thể phục chế hiển nhiên chỉ thuộc về người nào đó.

Nhìn thấy phản ứng của Tô Đồng, Văn Cảnh cong khóe môi.

Bầu không khí nhẹ nhàng và trang nhã khi anh bước tới liền bị phá hủy bởi nụ cười có mấy phần phóng túng ——

"Như vậy liền không nhận ra sao? Thật khiến anh thương tâm."

"............."

Một hồi lâu Tô Đồng mới tìm thấy giọng nói của mình: "Anh, sao anh lại ăn mặc như vậy?"

Cô dở khóc dở cười: "Thiếu chút nữa tôi còn cho rằng mình nhận sai người —— hoặc anh còn có anh em sinh đôi nào đó thất lạc ở bên ngoài."

Ánh mắt của Văn Cảnh chợt lóe: "Dì không thích như vậy sao?"

"—— ha??"

"Anh cho rằng dì thích 'cảm giác an toàn'."

Văn Cảnh nhấn mạnh chữ 'cảm giác an toàn', sau đó nâng tay lên.

Từng khớp xương ngón tay thon dài lộ ra từ cổ áo kẻ sọc hướng lên trên túm túm.

Anh nhướn mày, khóe môi cong lên.

"Có đủ cảm giác an toàn không?"

Tô Đồng: "........"

"Cho nên, ngày đó anh nghe mẹ tôi nói về anh sao?"

"Ừm." Văn Cảnh nói: "Anh là người biết sửa sai."

"Xét theo cấp bậc tiêu chuẩn cảm giác an toàn của dì, anh đủ tư cách không?"

"Bộ quần áo này quả nhiên đủ an toàn."

Tô Đồng có chút buồn cười.

Cùng lúc đó, một chút cảm giác ôn nhu mềm mại dần dần chiếm lấy trái tim của cô.

........Chỉ vì lúc trước mẹ Tô vô tâm nói một câu như vậy anh liền ghi nhớ, chắc chắn anh rất coi trọng lần gặp mặt này đi?

Nghĩ vậy, Tô Đồng cong mắt cười: "Chúng ta đi thôi."

Văn Cảnh: "Anh đưa em đi."

Tô Đồng gật đầu, đi một nửa đường liền đột nhiên nhớ tới: "Xe này ——"

Văn Cảnh không nói chuyện, đưa mắt nhìn sang.

Tô Đồng nhớ tới những gì mình thấy ở Văn gia lúc đó, đoán rằng việc Văn gia cấp cho tiểu thiếu gia của bọn họ một chiếc xe là điều quá dễ dàng.

Nhưng biểu hiện của Văn Cảnh lúc ấy, anh sẽ nhận sao.......

"—— không có gì."

Tô Đồng cười cười, thu lại nghi hoặc dưới đáy lòng, ngồi lên ghế phụ.

Ngoài xe, ánh mắt của Văn Cảnh lóe lên nhưng không nói gì, mở cửa xe ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top