Chương 39 (1)
Editor: Sa Hạ
Todd tắt mic trên tai nghe lại, thở dài, quay sang Leo.
"Mỗi lần nhìn thấy lão đại trước mặt Tô tiểu thư, điều đó luôn khiến cho tôi cảm thấy hoài nghi nhân sinh."
Leo cười không ngừng: "Nhìn nhiều liền quen —— quen là tốt rồi."
Todd liếc mắt nhìn hắn một cái: "Thật ra năng lực thích ứng của anh thật sự rất mạnh. Cậu không cảm thấy ngạc nhiên trước sự khác biệt của King sao?"
"Có chứ, sao không ngạc nhiên được, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài."
Leo ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt vẫn luôn cười.
"Vậy mà cậu còn cười được sao?"
"......."Leo nhìn Todd đầy bất lực, anh đặt một cánh tay lên lan can, nhích lại gần về phía đối phương: "Cậu còn nhớ rõ vào tháng trước, trước khi Tô tiểu thư nhập cảnh, lúc chúng ta ở Kingdom, lão đại lúc đó thế nào không?"
Todd híp mắt nhớ lại.
"Ừ, không phải đó là trạng thái bình thường trong năm nay sao? Nó mang hiệu ứng làm mát rất hiệu quả."
"Đúng vậy, khi đó cô gái mà chúng ta coi trọng đều dán mắt lên người lão đại, nhưng anh ấy còn không thèm nhìn tới." Leo vừa nói vừa nhìn không được mà cười ra tiếng: "Hiện tại thì không giống nhau —— nhìn anh ấy trước mặt Tô tiểu thư vừa lừa lại gạt còn bộ dáng không ăn được, tôi cảm thấy cực kỳ sảng khoái."
"Không nghĩ tới cậu lại đen tối như vậy."
"—— cậu không đen tối, cậu không đen tối thì đừng có mà cười!"
"Tôi không cười, tôi khổ sở thay lão đại."
"Miệng cười kéo tới tận mang tai, còn nói là không cười?"
"........"
Nếu nói Leo và Todd chỉ có kinh ngạc, thì cằm của Văn Thiếu Lĩnh đều sắp kéo tới bàn chân.
——
Biết Văn Cảnh mười mấy năm, hắn không dám nói bản thân mình hiểu rõ người em cùng cha khác mẹ này như lòng bàn tay, nhưng người này có cái tính nết gì —— từ lúc đối phương tiến vào Văn gia, trong vòng vài ngày thì bọn họ đều đã biết.
Văn Thiếu Lĩnh chưa từng thấy ai so với người em này hung ác, thù địch hơn.
Nhưng mà hiện tại ở trước mặt hắn, chính mắt hắn nhìn thấy Văn Cảnh ôm lấy một cô gái vào trong ngực mà dỗ dành —— ánh mắt và động tác vừa ôn nhu vừa cẩn thận.
Nếu như không phải tối nay nghe nói người em này tới cửa sớm, một giọt rượu còn chưa động tới, giờ phút này Văn Thiếu Lĩnh nghi ngờ chính mình say rượu mà sinh ra ảo giác.
Cảm giác kinh hãi tới quá đột ngột, từ đầu tới cuối Văn Thiếu Lĩnh vẫn chưa có phản ứng lại, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cho tới khi Văn Cảnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía sau Văn Thiếu Lĩnh.
Tên giám đốc tối nay luôn đi theo phía sau bọn họ không xa không gần vừa nhìn thấy dấu hiệu, hiểu ý, vội vàng bước nhanh tới.
Đoán chừng sắp tỉnh rượu, Văn Cảnh lại nhìn cô gái đã ngủ say, mắt không thèm nâng liền lên tiếng.
"Lấy xe đợi trước cửa."
Nghe thấy lời nói của thiếu gia, mặc dù chỉ là phân phó, giám đốc cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Ông đáp ứng, hỏi lại: "Tiểu thiếu gia, ngài còn yêu cầu nào khác không?"
Văn Cảnh nghe vậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn Văn Thiếu Lĩnh một cái.
"Làm hắn ta cút xa một chút."
".......Ai, cái này........"
Ông giám đốc nghe vậy liền toát hết mồ hôi, ấp úng không biết nên nói như thế nào.
——
Hắn phụ trách quán bar này, bề ngoài được xem là giám đốc, những vẫn làm việc dưới trướng Văn Thiếu Lĩnh.
Văn Cảnh không nói nữa, đem áo khoác của mình khoác lên người Tô Đồng, cài chặt lại xong mới ôm người đứng lên.
Anh không thèm nhìn Văn Thiếu Lĩnh, bước chân đi xuống bên dưới.
*
Đến ngày hôm sau, Tô Đồng mới tỉnh rượu, đầu cô đau như búa bổ.
Quan trọng nhất chính là cô không nhớ gì hết.
—— ngồi trên giường ngây người vài phút, Tô Đồng không thể nhớ ra tối hôm qua mình về như thế nào, làm sao rời khỏi quán bar kia, làm sao lại về được khách sạn.
Cô chỉ ấn tượng duy nhất là trước khi mình say.........gương mặt của Văn Cảnh rất gần.
Tô Đồng: ".........."
Chắc là mình không có làm chuyện gì không nên làm đâu nhỉ.
Tô Đồng cảm thấy đau đầu liền xoa xoa huyệt thái dương.
Cô đứng dậy lấy quần áo đi vào trong phòng tắm để tắm rửa.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Tô Đồng lau tóc đi ra, điện thoại của cô để trên giường liền rung lên.
Tô Đồng cũng không chậm trễ, vội vàng đi tới cầm điện thoại lên.
Trên mà hình hiển thị 'sư phụ'.
Ánh mắt của Tô Đồng khẽ biến.
Ngừng hai giây, cô mới nhận điện thoại: ".........Sư phụ?"
Đầu bên kia, Tôn Nhân không giữ được ngữ khí nghiêm túc, trong lời nói còn mang theo một chút mỏi mệt.
"Tài liệu video, thầy đã nhận được...........Em thật quá lớn mật, Tiểu Tô."
"—— a?" Tô Đồng liền phát ngốc, qua vài giây sau mới phản ứng lại: "Video nào?"
Đầu bên kia liền trầm mặc một lát.
"Sáng nay có người bí ẩn gửi đến đài truyền hình........Đoạn ghi hình cuộc đối thoại giữa em và viện trưởng cô nhi viện, nó không phải là do em gửi sao?"
"Em và viện trưởng cô nhi viện?"
Tô Đồng mới nãy còn ngồi ở mép giường bỗng nhiên đứng lên.
"Sư phụ gửi qua email —— con xem một chút!"
Âm thanh của cô có chút hưng phấn.
—— trước cửa văn phòng viện trưởng có người khám xét, cô chỉ có thể đứng nghe ông ta luyên thuyên bậy bạ, ra ngoài lại không có chứng cứ.
Nếu có thể lấy được đoạn ghi hình này.......
Tôn Nhân đoán được suy nghĩ của cô.
Ông thở dài, cũng xác định đoạn video kia thật sự không phải do Tô Đồng gửi tới.
"Cho em? Thầy còn ngại phiền phức chưa đủ lớn sao?" Ông tức giận nói: "Thầy nghe nói chuyện này đã giao cho tổng biên —— tổng biên nổi giận, em sẽ đắc tội với bộ phận biên tập, để tôi xem em lăn lộn thế nào trong tương lai."
Tô Đồng vừa nghe vừa thấy vui vẻ.
"Nháo lớn?"
"Nháo lớn càng tối, lần này ban biên tập không có lý do gì để đánh rớt bản thảo của em —— vậy em sẽ không nói với thầy nữa, em sẽ đi chuẩn bị thêm một phần bản thảo, nhất định sẽ cho Tiêu Tiêu chụp ảnh, cắt ngay phần phù hợp, quyết không để bên biên tập tìm ra được nhược điểm."
"......."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top