Chương 30 (1)

Editor: Sa Hạ

Ngoại ô thành phố Q, tại một khu biệt thự nghỉ dưỡng.

"Hả? Nó lại về rồi?"

Văn lão gia nằm trên ghế mở bừng mắt nhìn về phía người đang báo cáo.

Lão quản gia cười tủm tỉm châm thêm trà.

"Cũng không phải. Buổi sáng ngồi máy bay tới thành phố Q, buổi trưa liền vội vàng chạy vào nội thành."

Lão gia tử nằm trên ghế cân nhắc: "Tính cách tiểu tử này không có lật lọng như vậy. lúc này sao lại thế này? Còn tới hai lần...."

"Tuy không dám đảm bảo, nhưng có thể đoán được đại khái."

Lão gia tử trừng mắt nhìn quản gia một cái: "Ông đang giở trò úp mở với ta đúng không?"

Lão quản gia mỉn cười hiền từ.

"Không phải tôi sợ mình nói ra ngài sẽ lại không tin sao?"

".......Lại?" Lão gia tử nhướn mày, suy nghĩ hai giây liền hiểu ra: "Ặc....ông lại muốn nói nó vì một cô gái?"

Lão quản gia còn chưa kịp giải thích thì ông liền xua tay: "Ông lại nói nhảm rồi, càng già càng kém."

Lão quản gia cũng không hề khó chịu, gương mặt đầy nếp nhăn vẫn mỉn cười như cũ.

Trầm mặc một hồi Văn lão gia liền mở mắt ra nhìn quản gia đầy nghi ngờ.

"Chẳng lẽ thật sự có một cô gái câu dẫn nó chạy về đây?"

Lão quản gia cũng không trực tiếp đưa ra kết luận, chỉ kể lại quá trình.

"Dựa theo những tin tức được báo cáo về thì cô gái cùng tiểu thiếu gia về nước, lần này đúng lúc đi cùng chuyến bay đến thành phố Q."

"Ra vậy."

Lão quản gia vỗ đầu, giống như có phép thuật lấy ra hai bức ảnh ——

"Cái này trưa nay mới gửi về, còn nóng hổi, ngài muốn xem không?"

Văn lão gia không thèm để ý tới lời trêu ghẹo của quản gia, hừ một tiếng nhưng vẫn duỗi tay cầm lấy tấm ảnh.

Tấm ảnh đầu tiên là chụp chiếc xe taxi đang ngừng bên ven đường.

Trên ghế lái và ghế phụ kế bên không có người ngồi, hàng ghế phía sau thì có hai người.

Chính xác mà nói là có một cô gái đang dựa vào người đàn ông.

Đầu cô gái nằm trên ngực người đàn ông ngủ rất yên bình.

Có lẽ lúc ấy nắng hơi gắt nên người đàn ông trong bức ảnh đang giơ tay che chắn cho cô gái.

Người khác không thể nhìn rõ, nhưng từ góc độ của tấm ảnh chụp nhanh này, đôi mắt người đàn ông nhìn cô gái rất dịu dàng và bình tĩnh.

—— Đó là sự bình yên mà Văn Tung chưa bao giờ nhìn thấy ở đứa con trai nhỏ của mình, đứa trẻ có bản chất bạo lực.

Nó quá lạnh lùng.

Đến nỗi thậm chí ông còn cảm thấy người trong ảnh khả năng rất lớn không phải là Văn Cảnh.

Lông mi Văn Tung khẽ rung rung, ông chuyển sang tấm ảnh tiếp theo.

Vẫn là góc độ đó, chỉ khác là người đàn ông trong xe đã ngước mắt lên.

——

Anh nhìn thẳng về hướng máy ảnh, đôi mắt lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén có thể xé rách mọi thứ, như anh đang nhìn thẳng vào Văn Tung từ bên ngoài bức ảnh.

Nhìn tấm ảnh này, Văn lão gia thở dài.

Đúng là con trai nhỏ của ông, không sai.

".......Thật không biết cố gắng."

Ông ném bức ảnh lên chiếc bàn mây tre bên cạnh.

Qua một lát, Văn Tung lại hỏi: "Sao hắn không lấy camera đi?"

Lão quản gia nở nụ cười.

"Cái này so với lần trước may mắn hơn nhiều, không có chuyện gì xảy ra —— ngài không thấy sao, thời gian chụp bức ảnh thứ nhất và bức ảnh thứ hai cách nhau nửa tiếng, tư thế của tiểu thiếu gia cũng chưa từng thay đổi dù chỉ một chút."

Lão gia tử dường như vẫn có chút không thể tiếp nhận được sự thật, ông nhịn một hồi hỏi lại ——

"Chỉ vì cô bé ở trong ảnh, không có ẩn tình khác?"

Lão quản gia vui vẻ.

"Ngài thấy với tính cách kia của tiểu thiếu gia, nếu có bí mật gì có thể làm cho thiếu gia yên tĩnh làm 'ghế dựa' và 'ô che nắng' không?"

Văn lão gia tức đến mức quay mặt sang chỗ khác, không nói chuyện.

"Như vậy không tốt sao, ngài cũng đỡ phải lo lắng tiểu thiếu gia cô đơn cả đời." Lão quản gia nhướn mày: "Hay là ngài không hài lòng về cô gái đó?"

"Không hài lòng? Ta dám sao?"

Lão gia tử tức giận đến cả chân mày đều nhíu chặt: "Tiểu tử kia của lão đại vì chuyện của cha mẹ hắn mà đến bây giờ vẫn không chịu gọi ta là ông nội —— chuyện đó coi như xong, nếu hôm nay ta nhúng tay vào, tên tiểu tử hỗn đãn kia dám cầm súng xông vào đại viện của ta đấy!"

"Vậy tại sao ngài lại tức giận như vậy?"

"........"

Lão quản gia không nhịn được liền cười trêu ghẹo: "Tôi biết chính là ngài ghen tị với cô gái nhỏ đó đúng không? Ngài chưa từng nhìn thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn như vậy trước mặt ngài? —— tôi nói ngài nghe, tôi cũng từng quan sát hiện trường, so với tiểu thiếu gia thường ngày hoàn toàn không giống nhau."

".........Có phải ông cũng muốn làm ta tức chết hay không!"

Lão gia tử ngồi trên ghế trừng mắt nhìn quản gia.

Quản gia cũng biết nghe lời: "Được, vậy tôi không nói nữa, về chuyện của cô gái kia có lẽ ngài cũng không muốn nghe, vậy tôi đi xuống pha cho ngài một ấm trà thôi."

"......Ông điều tra cô gái kia?" Lão gia từ bất chấp mặt mũi, vẫy tay: "Lại đây nói cho ta nghe một chút."

Lão quản gia vốn cũng không có ý định rời đi, thấy Văn lão cũng không nhịn được nữa liền không úp úp mở mở.

"Trước khi tiểu thiếu gia mua vé về nước tôi liền bắt đầu điều tra, đúng thật là tra được không ít. —— địa vị của cô gái đó cũng không tính là nhỏ."

"Nói như thế nào?"

"Người cha trên danh nghĩa có hai người, hai người này.......Ngài hẳn đều biết."

".......Hả?" Văn Tung có chút hứng thú nhìn về phía quản gia.

Lão quản gia nói: "Cô gái ấy tên là Tô Đồng, cha ruột chính là Tô Triệu Trình."

Văn Tung suy tư hai giây: : "Tổng giám đốc của tập đoàn 信定(Tín Định) kia?"

"Đúng vậy." Vẻ mặt quản gia có chút kỳ quái.

Văn Tung ngạc nhiên nói: "Không nghe thấy hắn có vợ và con gái, giấu cũng rất kỹ a?"

"Không phải." Quản gia giải thích: "Cha mẹ ruột của Tô Đồng ly hôn được mười mấy năm. Hơn nữa.......Cái này tôi cũng chỉ nghe nói —— Tô Triệu Trình bị phán quyết tước quyền thăm hỏi con gái."

"Hừ." Ngữ khí lão gia tử vui đùa, ánh mắt lại lạnh xuống: "Tước quyền thăm hỏi, ta nhờ trừ phi có bệnh truyền nhiễm hoặc có hành vi bạo lực."

"Từ lâu đã nghe tin đồn rằng Tô Triệu Trình vì tán gia bại sản nên năm đó rất nghèo túng, vợ con ly tán......Hiện tại xem ra hơn phân nửa là sự thật."

"Nếu thật sự bị tước quyền thăm hỏi, hắn cũng xứng đáng."

"......."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top