Chương 26 (2)
Editor: Sa Hạ
Lần này đến lượt Lâm Tử Tê ngây người.
Mặc dù đúng thật là do trong lòng hắn đã có suy đoán, nhưng không ngờ cô gái trước mặt mình sẽ trực tiếp nói thẳng ra như vậy.
Nhìn thấy Lâm Tử Tê cam chịu, ngữ khí của Tô Đồng càng thêm lạnh lùng.
"Nếu như chỉ liên quan đến tôi thì tôi có thể không thèm giải thích —— tuy rằng Lâm tiên sinh nghĩ như thế nào thì cũng không liên quan gì đến tôi. Nhưng đêm nay Lâm tiên sinh nói những lời này rõ ràng là muốn sỉ nhục và gây khó xử không chỉ một mình tôi."
Âm thanh của Tô Đồng lạnh lẽo như gió đêm:
"Văn Cảnh là thám tử của tôi, xem như là quan hệ đồng nghiệp —— bản chất tôi thuê anh ấy để thu thập tin tức, tất cả trò cười tối nay của anh ấy cũng từ đây mà ra."
"Nếu điều này khiến cho Lâm tiên sinh hiểu lầm anh ấy thì đó là lỗi của anh ấy. Tuy nhiên, anh Lâm, tôi vốn dĩ cho rằng luật sư —— ít nhất là một luật sư như Lâm tiên sinh đây, đưa ra một phán đoán phải dựa trên bằng chứng hoặc sự thật, thay vì là suy đoán chủ quan."
Nói xong, Tô Đồng nở một nụ cười mê hoặc.
Nhưng đồng tử lại lạnh đến thấu tim ——
"Xem ra, là tôi đã sai rồi."
Sau đó Tô Đồng liếc mắt nhìn Lâm Tử Tê đang ngây ngẩn một cái, xoay người rời đi.
Bóng dáng tiêu sái không hề có một chút lưu luyến.
*
Văn Cảnh và Tô Đồng cùng nhau trở về.
Sau khi rời khỏi nhà hàng đi được 200m, Tô Đồng đang trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng.
"Chuyện thám tử, tôi cần phải suy xét thêm một chút."
Bước chân Văn Cảnh dừng lại, nhìn qua.
"Lúc trước tôi có nói qua, bất kì lúc nào tôi có thể dừng lại, đúng không?" Tô Đồng cũng quay đầu nhìn về phía Văn Cảnh, gió đêm lạnh toát thổi lướt qua mắt khiến cho cô phải cụp mắt, che lỗ tai lại: "Tôi cần thời gian để suy nghĩ, mấy ngày này anh tìm một khách sạn ở tạm đi."
Văn Cảnh: "........Bởi vì chuyện đêm nay?"
Tuy rằng lúc nãy anh đứng cách xa hai người họ, nhưng mỗi một lời nói anh đều nghe rõ mồn một.
Nghĩ đến nguyên nhân này, trong lòng anh bỗng dưng lên một cảm giác không tốt.
Anh kìm nén cảm xúc, cụp mắt nhìn xuống.
"Anh vừa mới cùng em quay về, em liền muốn vứt bỏ anh?"
"......."
Lật lọng quả thật không phải là hành vi gì tốt.
Tô Đồng có chút phiền loạn rối rắm, mím môi.
Cánh môi tái nhợt vì lạnh liền bắt đầu đỏ lên.
Vừa lúc Văn Cảnh ngước mắt nhìn lên thì bắt được động tác của cô gái, ánh mắt anh dừng tại nơi đó.
Sau đó anh dời ánh mắt sang một bên.
Ánh mắt tối lại.
........Muốn hôn.
Nhưng vẫn chưa được.
Vì vậy, khi Tô Đồng cố gắng tìm câu trả lời và ngẩng đầu lên lần nữa thì nhìn thấy người đàn ông này hiếm khi cau mày, vẻ mặt bực bội khó hiểu.
Tô Đồng có hơi chột dạ, cô lấy từ trong túi ra một tấm thẻ: "Anh ở khách sạn trước đi, chi phí ăn mặc, nhà ở, đi lại cứ theo như những gì chúng ta thỏa thuận lúc trước —— tôi sẽ phụ trách."
Văn Cảnh nhìn lướt qua tấm thẻ trong tay cô gái, ánh mắt lạnh lùng.
Giây sau anh liền cong môi cười, nhướn mi nhìn Tô Đồng, hỏi:
"Em thật sự định để anh ăn cơm mềm?"
"......."
Tô Đồng nhận ra được sự không vui của anh ẩn sâu trong nụ cười này.
Cô siết chặt tay, còn định nói thêm gì đó nhưng lại bị đối phương cắt ngang.
Văn Cảnh nhận lấy tấm thẻ từ tay cô gái rồi nhét vào trong túi mà không thèm nhìn lấy một lần.
Sau đó anh quay người và bước đi ——
"Anh đưa em về."
Tô Đồng ngẩn ngơ nhìn bóng dáng cao lớn kia.
Văn Cảnh dựng lỗ tai, nửa ngày cùng không nghe được động tĩnh đi theo. Anh đành phải dừng lại và xoay người.
"Anh chỉ đưa em về."
Từ 'chỉ' được nhấn mạnh.
Tô Đồng tỉnh táo lại, nhìn anh một cái đầy phức tạp, đuổi theo anh.
..............
Hai người bắt xe về tới dưới chung cư.
"Anh trực tiếp đến khách sạn đi."
Tô Đồng thanh toán tiền xe, nói với Văn Cảnh.
Văn Cảnh đẩy cửa xuống xe: "Anh đưa em lên phòng."
"Tự tôi có thể đi lên."
".......Em sợ anh làm gì với em sao?" Văn Cảnh nhướng mày.
Tô Đồng nhìn anh.
Văn Cảnh tối nay.........Làm cho cô cảm thấy có chút xa lạ.
Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông kia dường như bất đắc dĩ nở một nụ cười nhạo.
"Có phải em đã quên năm năm trước em vật anh qua vai ngã ở cửa chung cư như thế nào sao?"
Tô Đồng: "........"
"Thực xin lỗi."
Nhìn chằm chằm bộ dáng cô gái nhỏ ngoan ngoãn do chột dạ, Văn Cảnh liền ho nhẹ môt tiếng, lập tức dời tầm mắt.
.........Vậy cũng tốt.
Tốt hơn hết đừng để anh vào được cửa.
Sẽ an toàn.
"Đi thôi, anh đưa em lên."
Tô Đồng cũng không chống cự nữa, cùng Văn Cảnh đi lên tầng.
Căn hộ ở tầng 15, đi thang mấy lên cũng mất có mười mấy giây.
Văn Cảnh ra khỏi thang máy trước, dùng giác quan kiểm tra xung quanh tầng này, sau đó bước sang một bên.
Tô Đồng đi ra.
"Em vào nhà đi." Văn Cảnh mở miệng: "Anh đi đây."
Tô Đồng gật gật đầu: "Cảm ơn. —— tôi sẽ suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau anh có thể đến đây tìm tôi."
Văn Cảnh đồng ý.
Đợi Tô Đồng quay người bước vào hành lang dài, giây lát sau vang lên tiếng đóng cửa, Văn Cảnh mới thu lại ánh mắt.
Đôi môi anh vẽ lên một đường cong.
Anh đi về hướng cửa thoát hiểm, tránh đi các camera, sau đó lấy tai nghe đeo lên tai.
Một lát sau.
"Từ chiều đến tối có động tĩnh gì không?"
Âm thanh của Todd vang lên: "Không có, tất cả đều bình thường." Dừng hai giây, hắn lại hỏi: "Lão đại, tối nay tôi với Leo sẽ canh chừng, anh nghe lời Tô tiểu thư đến khách sạn đi —— "
"Thiết bị theo dõi trên người cô ấy không phải để cho mấy cậu nghe lén chuyện của tôi."
Ánh mắt Văn Cảnh trở nên lạnh lùng.
"......."
Todd khẽ thở dài, sau đó nhẹ 'Di' một tiếng.
"Làm sao vậy?" Văn Cảnh nhíu mày.
"Tô tiểu thư nhận cuộc gọi, hình như là từ bên phía đài truyền hình.........."
Cùng lúc đó, bên trong cánh cửa.
Một tay Tô Đồng cởi giày, một tay nhận điện thoại, biểu tình nghiêm túc: "Số máy nặc danh lại gọi đến nữa?"
".......Vẫn là từ cô nhi viện ở thành phố Q?"
Được đối diện hồi đáp, chân mày của Tô Đồng càng nhíu chặt: "Anh cứ gửi cho tôi số điện thoại đó, tôi sẽ đặt chuyến bay gần nhất."
"Bên phía sư phụ thì tự tôi sẽ gọi điện thoại giải thích........Ừ, cứ vậy đi, cúp trước."
Tắt điện thoại, Tô Đồng cũng không rảnh quan tâm, một lần nữa mang giày vào, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Cô vội vã bước đi, cánh cửa phía sau truyền tới âm thanh đóng lại thì cô đã đi tới khúc rẽ.
Do đi quá hấp tấp nên có người rẽ nơi đó cũng không thể tránh kịp, phịch một tiếng, lao vào trong lòng một người.
"Xin lỗi, xin lỗi —— "
Tô Đồng vội vàng nói, đứng vững người liền đi về phía thang máy.
Bỗng nhiên bị một người kéo lại.
Một giọng nói trầm thấp với cảm giác trêu chọc quen thuộc vang lên bên cạnh cô ——
"Đi vội như vậy, đuổi theo anh sao?"
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Văn Cảnh, Tô Đồng liền kinh hỉ: "Anh không đi? Thật tốt quá —— !"
Cô trở tay nắm lại tay Văn Cảnh, kéo người đi về phía thang máy, thậm chí cũng không để ý đến sự tiếp xúc giữa hai người.
"Có chuyện quan trọng cần phải điều tra, tôi cần anh hỗ trợ. Chúng ta đến sân bay trước, chuyện cụ thể thế nào thì trên đường nói tiếp."
"........Được."
Nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, Văn Cảnh đi phía sau khẽ cười.
Mười phút sau, chiếc xe chuyên dụng do đài truyền hình phái tới.
Văn Cảnh nheo mắt lại: "—— em muốn anh cải trang thành gì?"
Tô Đồng bất đắc dĩ lặp lại một lần nữa.
"Anh không nghe lầm, giả làm vợ chồng."
"—— loại không thể sinh con."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top