86.
- Cậu bình tĩnh đã, Jimin. Tất cả chỗ này ... đều là do tôi tự làm.
Không tin vào tai mình, cậu trợn mắt kéo anh sát hơn rồi nhìn một lượt mấy đốm máu li ti xung quanh các vết thương lớn. Rốt cuộc thì Hoseok đã phải gan dạ thế nào khi phải tự tay gây ra chỗ thương tích này?
Thấy anh đã chịu đau rồi cũng không nở mắng thêm. Jimin hắt ra, mặt lộ rõ vẻ cáu bẳn nhưng giọng nói thì có phần dịu đi.
- Chực, anh không có móng tay. Mấy dấu cào này là thế nào?
- Tôi lấy mảnh sành vỡ~
- Điên à! Ai lại tự cắt mình như thế hả! Đâu? Tháo miếng băng đó cho tôi xem.
Sau khi xem vết cắt ở gò má Hoseok, Jimin bỗng càng nổi giận. Cậu cho rằng bản thân quá chậm trễ khiến anh phải tự thân đi tìm chiến lược khác. Càng nghĩ càng tức mình, cậu nhịn không được thì bươn tới gốc sồi đấm mạnh một cái.
- Jimin, tôi xin lỗi. Tôi biết tự hành động là nguy hiểm nhưng tôi không thể cứ dựa vào Park gia như thế! Gia đình cậu giúp tôi và Taehyung nhiều quá mà tôi ngày này qua tuần nọ chỉ biết tới lui bấy nhiêu thông tin vớ vẩn ... Nên tôi đã cân nhắc chuyện vịn vào Giacomo moi thêm chứng cứ, biết đâu sẽ~
- Tôi không giận anh. Tôi chỉ giận mình. Giận Taehyung. Chúng tôi chậm trễ, làm khổ anh.
Hoseok xua tay, ái ngại cảm ơn cậu em lần nữa nhưng chỉ càng làm dấy lên sự lo lắng.
- Anh đang mạo hiểm với mạng sống của mình đấy! Hay anh quên mất DoCheon là người như thế nào? Người nhà ruột thịt của gã còn không toàn mạng thì anh nghĩ bản thân là ai? ... Bây giờ chưa có gì mà anh đã phải mang bản thân, mang gương mặt ra đánh đổi thế này rồi!
- Giacomo rất yêu tôi. Hắn sẽ không để tôi có chuyện. Những gì tôi nói hắn đều tin, không cần đối chất.
- Chính vì hoàn toàn tin tưởng như thế, mà một khi hắn biết anh chỉ lợi dụng hắn để tiếp cận DoCheon ... thì Hoseok anh dù có là đai đen Taekwondo cũng không thể toàn thây mà về bên chồng.
Trước mấy lời cảnh báo của Jimin, anh bắt đầu lo lắng nhưng vẫn cố tự trấn an bằng mấy câu ... tích cực.
- Ừm, thì cùng lắm là giết tôi.
- Ngây thơ như anh thì sao có thể sống sót giữa đám sói hoang đó hả! Hừm, chết đi là may mắn. Chỉ sợ rằng sống dở chết dở làm trò tiêu khiển cho bọn nó, hoặc rơi vào tay bọn tội phạm thì chỉ còn chờ ngày hóa điên. Nói sơ vậy chắc anh cũng hiểu nhỉ!
- Tôi ... tôi cũng là đ~àn ông thôi. Hắn có thể làm gì ... tôi?
Jimin im lặng, cậu lặng lẽ dùng tài khoản riêng tư để tìm đến một trang chợ đen bất hợp pháp. Nơi ngầm buôn bán, trao đổi những thứ hàng ... "độc" theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cậu lại gõ thêm gì đó, đi sâu hơn vào một danh sách kì lạ, kéo đến hình một người trông khá sáng sủa thì đưa Hoseok xem, đồng thời đánh giá.
- Đây là hàng "ngon" của tháng này. Nhưng nếu anh cứ giữ vẻ vô tư, không cảnh giác đó mà ở bên Giacomo, tôi nghĩ anh sẽ sớm có mặt ở mục hàng "cực phẩm".
Hoseok bất ngờ kinh sợ khi nhận ra trang web nọ chính là một nơi để buôn hàng trái phép, bao gồm cả buôn người. Á khẩu, anh không còn lời nào để nói, và Jimin tận dụng thời cơ, tiếp tục dọa Hoseok để anh biết khó mà rút lui.
Tuy nhiên, anh cứng rắn hơn cậu nghĩ. Dù sợ nhưng vẫn quyết tâm tiếp cận Giacomo. Hết cách, cậu chỉ còn có thể cố giữ an toàn từ xa cho anh. Lại gỡ đi đồng hồ thông minh, Jimin dặn.
- Còn nhớ đồng hồ này chứ? Gõ 3 lần ... sập nguồn ... và không cảm nhận được nhịp đập quá 30 giây. Nhớ đấy.
- Tôi nhớ rồi. Cảm ơn cậu lắm.
Giacomo đến đón anh thì Jimin đã về từ lâu. Hoseok tận dụng cơ hội, tiếp tục làm thân với hắn. Cả 2 ngồi uống cà phê tới tối muộn mới về. Khuya hôm đó, anh xui xẻo phát sốt vì chỗ vết thương lại chảy máu làm độc khiến anh mê man 2 hôm liền.
Đại diện cho Hoseok, Giacomo đứng ra xin phép giúp anh nghỉ ngơi vài ngày trong lúc hắn vẫn đi làm đều đặn. Còn về phía họ Park tiếp tục phát lệnh cho vệ sĩ tìm tên Chấn Bửu hay những ai có liên quan. Taehyung thì nỗ lực lấy lại vị thế ở tập đoàn với sự hỗ trợ của mẹ Kim ...
- Dạo này con có gặp Hoseok không?
- Không ạ. Em ấy có gửi đơn xin nghỉ phép, còn nguyên nhân thì chỉ nói rằng có vấn đề về sức khỏe. Con đã tìm lại tất cả đồng nghiệp của Hoseok, hỏi xem em ấy đang ở nhờ với ai nhưng chẳng ai biết cả.
Dứt lời, bóng dáng kẻ si tình liền lướt ngang. Miệng cười đầu cúi ngô nghê nhìn túi bánh quy vừa mua có vẻ rất hạnh phúc. Mẹ Kim dòm bộ dạng kia liền hiểu ra, bà húych vào tay con trai, chắc nịch.
- Ta biết phải tìm Hoseok ở đâu rồi.
Taehyung mau mắn tìm hồ sơ lý lịch của Giacomo Greek, rất nhanh đã biết địa chỉ và mẹ Kim nhận ra ngay, đây chính là ngôi nhà mà Kim gia dành riêng cho khách quý tới chơi. Cậu và mẹ không cần biết ai làm việc như thế nào liền tranh thủ rời công ty, nhanh lái tới ngọn đồi sau dinh thự, tìm tới nơi Hoseok ở. Taehyung vui mừng, không ngờ người thương lại gần trong tầm tay như thế!
Mẹ Kim gõ cửa một lúc thì có người mở cửa. Nhưng người trong nhà vừa nhìn thấy 2 mẹ con liền muốn dập cửa đuổi đi, song cơn choáng ập tới, kéo anh ngồi phệt xuống sàn. Taehyung lo lắng bế vợ quay lại giường, vừa ôm người lên liền xuýt xoa vì da thịt ấm nóng khác lạ, cơ thể còn run lập cập yếu ớt đến mức muốn vùng khỏi tay cậu cũng khó.
- Mẹ ơi, em ấy nóng lắm! Phải đi bệnh viện thôi.
Sau mấy mươi phút kiểm tra, làm xét nghiệm và chẩn đoán sơ bộ thì bác sĩ có kết luận ...
- Bệnh nhân có dấu hiệu bị ngược đãi, cơ thể có nhiều vết thương lớn và một trong số đó đã bị nhiễm trùng, vì chăm sóc không đúng cách.
Ngày trước khi Hoseok còn là thư ký ở công ty GGreek, phải chịu bị Giacomo đánh mỗi ngày nên cậu Phó Chủ tịch lập tức tìm ra đối tượng tình nghi hàng đầu. Nhưng cậu không nóng vội mà quay về công ty tìm hắn, vì người thương của cậu còn nằm đây, sao có thể bỏ đi được! Chi bằng gọi Giacomo tới đây tính sổ luôn một lượt sẽ gọn hơn.
Chừng nửa tiếng sau, tên người Ý nọ mới hớt hãi hỏi nhân viên ý tế thông tin rồi lên tầng tìm Hoseok. Taehyung đứng đợi sẵn ở hành lang, vừa chạm mặt liền vung tay đấm một cú đau thốn. Giacomo ngã ngửa chưa kịp phản ứng thì tiếp tục nhận thêm cái đạp đầy giận dữ từ cậu.
Hắn bị đau liền nóng máu, không chịu thua bật dậy tung đòn móc tay, thoi vào bụng Taehyung nhưng cậu không để điều đó xảy ra khi liên tục lui xa khỏi tầm với của hắn. Đợi đến lúc đối thủ thấm mệt, cậu mới trờ lên túm chặt tay cùng vai hắn quật xuống. Bao nhiêu sức của 27 năm sống trên đời đều dồn vào cú quật này, nhưng chưa hả giận. Cậu lại vòng đôi chân quanh cổ hắn như gọng kìm mà siết khiến Giacomo mặt mày tím tái. Cả lưng và đầu cổ đều buốt điếng, còn choáng váng như sắp chết đến nơi.
Mọi người vây quanh xem đánh nhau mà phát hoảng vì đinh ninh sẽ có án mạng xảy ra. Đòn nào Taehyung ra đều mang sức sát thương khủng nhưng cậu Phó Chủ tịch bây giờ đã biết cân nhắc. Dù cậu dùng những ngón đòn chí tử nhưng chưa từng có ý muốn lấy mạng tên đớn hèn này.
Ngay khi Giacomo nấc lên tiếng đầu tiên, cậu liền nới lỏng chân. Hắn ngồi lên ho húng hắng, hơi thở gấp gáp như thể sắp quy tiên thật.
- Vừa đến nơi đã náo loạn bệnh viện như thế không phải là quá mất mặt họ Kim à?
- Mặt mũi của tôi, không đến phiên ông quan tâm đâu, DoCheon.
______________________________
Hehe, quà tới nữa đâyyyyy 🤗💜
Mai còn món cuối nha mọi người ơiii
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top