60.
- Nếu con nói cậu cố ý làm con bị thương ... mẹ có tin không?
Mẹ Kim trước lời buộc tội em trai, có chút giật mình. Đứa con ngây ngô này, sao có thể nói ra lời sai trái như thế? DoCheon ngày trước đã thay bà chăm sóc nó, lo ăn lo uống từng chút một. Cực khổ thế nào chẳng lẽ thằng bé không nhớ? Hay ký ức đó cũng mất nốt rồi?
Xoa đầu Taehyung, bà cười hiền. Dặn dò cậu "người nhà với nhau, sẽ không ai làm tổn thương người nhà cả." Tuy nhiên, thay vì gục gật nghe lời như thường lệ thì cậu lại mỉm chi, tròn mắt.
- Vậy là mẹ không tin con.
- Có phải đứa bạn thân kia và Hoseok đã nói gì với con không? Phải, mẹ biết cậu ba đổ trà lên tay con, nhưng đó chỉ là vô tình. Cậu đã kể hết cho mẹ nghe rồi, còn rất muốn xin lỗi nhưng Hoseok lại kéo con đi nhanh quá.
"Thế chẳng lẽ, Hoseok phải từ tốn, lễ phép cúi đầu nhỏ nhẹ thưa gã trong khi tay con phồng lên như vầy sao?"
Trầm ngâm mãi một lúc, cậu Phó Chủ tịch mới cười hì đầy ấm ức. Cậu quay sang ngó đồng hồ rồi giục.
- Chà, mẹ ngồi với con nãy giờ cũng được 15 phút rồi nè! Chắc mọi người ở văn phòng sẽ nháo nhào lắm khi không có mẹ đó. Mẹ nhanh nhanh ... về đi.
Bà không nghe nhầm. Chính miệng đứa con bà thương yêu nhất nói rằng, nó muốn bà "nhanh nhanh ... về đi". Thoáng chốc, mẹ Kim thấy có chút chua xót nhưng chiều theo ý con, bà đành đứng dậy đi khỏi.
Taehyung biết mẹ buồn, biết mẹ khó xử ra sao nhưng bà không tin cậu. Nhưng người mà Phó Chủ tịch đủ tin tưởng chẳng còn bao nhiêu, và bây giờ người thân ruột thịt duy nhất có khả năng bảo vệ cậu và Hoseok cũng thế. Jimin bước vào nhìn bạn thiểu não mới an ủi.
- Vì bác gái không biết. Chưa ai nói cho bác ấy nghe, cả bác trai cũng thế. Vậy nên hình ảnh cậu em tội nghiệp, thấp cổ bé họng luôn nhận thiệt thòi về phần mình đã "hằn" vào tâm trí bác rồi. Cố lên, nhóc con, mày bây giờ mà rầu rĩ là toang đấy!
- Biết rồi, thằng nhóc! Mày làm như lớn hơn tao chục tuổi ấy.
- Xì, còn khịa tao được như thế thì biết mày vững tinh thần rồi! Thư đâu, lấy ra đọc tiếp đi. Tao đi mua cà phê.
Trong lúc Jimin tranh thủ xuống tầng, cậu tiếp tục xem thư. Trong đó vẫn quanh đi quẩn lại chuyện DoCheon bị sa thải. Cho đến 1991 khi Flamenco đã là một tập đoàn, lúc này mẹ Kim thấy thiếu nhân sự nên đã gọi em trai quay lại phụ giúp, làm Cố vấn Tài chính. Trước lời đề nghị của bà, bác chủ hiển nhiên không ý kiến, vậy nên Chủ tịch cũng nhắm mắt cho qua. Tuy nhiên, ông không loại trừ chuyện DoCheon lại "táy máy tay chân" đã cho người giám sát gã.
Mẹ Kim sau khi biết em trai bị đối xử như tù nhân đã cãi nhau một trận với Chủ tịch. Nhưng ông vì thương vợ nên lại bỏ qua, cứ thế suốt năm đầu trở về DoCheon khiến tất cả đứng ngồi không yên. Thời gian trôi qua, mọi người chẳng thấy gì bất thường cũng thôi chú ý tới gã nhưng "kẻ tiểu nhân thường vong ân phụ nghĩa". DoCheon chứng kiến sự kính trọng của các nhân viên với Chủ tịch thì cay cú lắm, lại tìm cách khiến ông xấu hổ mà giao chức cho gã.
Barb Waltz kể rằng DoCheon tự tìm đến nhóm bạn của ông, xin lỗi vì số nợ và hứa tìm cách trả đủ. Cho rằng gã hối cãi, trời sụp tối, họ liền nhẹ dạ theo tới một bến tàu thì gặp cậu cả và cậu hai đã đợi sẵn từ trước. Họ chính vì thấy có cả các cậu chủ lại càng an tâm, nghĩ DoCheon sẽ không dám làm bậy. Nào ngờ, thứ hàng mà họ đợi không phải là lô đá gì đó. Tất cả đều là hàng cấm.
Gã rắn độc thành công lôi kéo thêm 3 người nữa nhập hội. Barb Waltz sau khi biết mình vừa phạm thêm một tội có khả năng tử hình thì rất sợ. Trong nhóm 3 người, ông là nhát gan nhất nên luôn cố gắng bỏ qua mấy lời đề nghị chia lợi nhuận ...
- KHÔNG! CHIA THÊM LÀM GÌ, NGƯỜI TA LÀ XÃ HỘI ĐEN. ĐỪNG ĐƯỢC NƯỚC LÀM TỚI KẺO RƯỚC HỌA VÀO THÂN!
- Cút! Thỏ đế. Cái mẹ gì cũng "thôi", nghe theo mày "thôi" mãi chắc 3 phần lời còn đéo có. Thằng ngu, làm ăn như mày thảo nào mãi không trả hết được nợ! Chẳng biết tại sao tao lại lôi theo cục thịt ngu này nữa. Vướng tay chân.
Anh cả DongHyeon vốn có năng lực, lại thừa hưởng sự khéo léo từ Chủ tịch nên nhìn cậu ba thô lỗ sỉ nhục người khác thì có phần khó chịu. Vì gã cậu này trước giờ toàn giỏi nói. Bảo là theo gã "làm ăn lớn" nhưng DongHyeon và U-ji toàn phải tự đứng ra nói chuyện với bọn xã hội đen, hoặc thương lượng mọi thứ trong lúc gã vô dụng trốn mất dạng sau lưng người khác. Đợi đến khi có lời hay chỉ trích ai mới bắt đầu ló dạng.
- Cậu ba, cậu nói hơi nhiều đấy. Chẳng phải cậu là kẻ một hai lôi kéo người ta "đi làm ăn lớn" với cậu sao? Bây giờ lại lớn tiếng như thế, chực, cậu phủi trách nhiệm bao lần rồi vẫn chưa rút được kinh nghiệm?
- Anh hai, cậu cũng chỉ muốn chúng ta có nhiều tiền hơn thôi.
- Vớ vẩn. Chúng ta là ai? Tay không đu theo bọn xã hội đen mà có được duy nhất một phần lời thôi đã là quá ngon. Bây giờ có hẳn 3 phần, họ "nhường" chúng ta lắm rồi! Nếu không phải vì cậu ba khóc lóc, ca thán hoài chuyện mãi chưa có đủ tiền trả nợ cho Flamenco. Và tập đoàn đang thiếu vốn đầu tư, ba phải cực khổ đi kêu gọi thì anh cũng không tự bêu đầu mình vì vài đồng lẻ như thế!
U-ji nghe anh giải thích vẫn chưa thỏa đáng thì tiếp tục bênh cậu ba.
- Nhưng mình cũng góp sức mà. Đâu p~
- Nói vậy, em thử kể xem! Chúng ta ngoài việc đón hàng, đưa vào kho rồi đợi vận chuyển đến đưa vào thành phố thì còn làm gì nữa? ... "Phóng lao phải theo lao", nhưng nhắc cho em nhớ! U-ji, chúng ta không phải xã hội đen. Họ trong tối, chúng ta ngoài sáng! Có chịu thiệt, cũng là chúng ta chịu. Tỉnh táo đi! Sau khi góp đủ số vốn ba cần, và trả hết số tiền cậu ba thiếu Flamenco thì dù có muốn hay không, anh cũng chắc chắn phải lôi em ra khỏi vụ này!
Anh hai cứng họng, đành im lặng lùi ra sau để DongHyeon quyết định. Barb Waltz trước sự quả quyết của cậu cả thì an tâm hẳn.
Suốt 2 năm, mấy vụ buôn hàng của cậu cháu nhà này cùng nhóm nhân công 3 người đều trót lọt. Đến 2005, anh cả bỗng nhận được lời đề nghị của đám xã hội đen về món hời khá lớn từ lô hàng mới. Anh đa nghi, sợ là âm mưu gì đó nên dặn U-ji ở nhà, chỉ có anh và cậu ba đón hàng. Barb Waltz cũng vì vậy mà lo sợ, sau cùng đã đổ bệnh nên dù tới lượt ông theo "hộ tống" cả 2, nhưng DongHyeon trấn an không vấn đề gì.
Đúng với lo lắng của Barb. Sau tối đó, chỉ mỗi DoCheon trở về. Gã sợ hãi nói rằng đám xã hội đen vì chuyện thương lượng phần lời của DongHyeon đã không nhịn được mà giết người. Ông Barb nghe xong liền nhận ra điểm bất thường nhưng U-ji chỉ biết nóng tính đòi đi trả thù cho anh.
- MẸ NÓ!! CON PHẢI BÁO CẢNH SÁT. CON PHẢI CHO BỌN CHÚNG VÀO TÙ, LŨ KHỐN ĐÓ. CẬU BA, HẸN CẢ BỌN ĐẾN KHO. NGÀY MAI, ĐÍCH THÂN CON ĐI GIAO HÀNG!
Biết vợ chồng Chủ tịch đã đi du lịch, nhưng Barb lo sợ U-ji gặp nguy hiểm nên tìm đến Kim gia báo tin. Nói với quản gia và người làm thì họ lại cho rằng ông nói năng lung tung. Hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo.
Đêm hôm đó, Barb Waltz lại báo bệnh. Ông sốt cao vật vờ, ngủ li bì mãi tới mức trễ giờ hẹn mới lái xe đến kho thì nghe được âm thanh kinh hoàng. Tiếng súng nổ ra vang vọng cả núi rừng khiến ông tỉnh cả ngủ. Con xe chầm chậm lên dốc, Barb phân vân không biết nên tiếp tục tới kho hay quay về thì một tiếng ầm khác rơi ngay trên đầu.
Cho rằng núi lở, ông cúi thấp và ôm đầu chẳng dám nhìn nhưng âm thanh lớn đó chỉ xảy ra đúng một lần. Ngóc dậy kiểm tra thì vừa đúng lúc thứ nằng nặng trên nóc xe lăn xuống, đập ngay vào mắt ông là cái thây vặn vẹo đầy máu của đồng nghiệp. Barb kinh hoàng rú lên, tông cửa chạy theo hướng ngược lại thì vụng về vấp ngã, lăn xuống bụi cây bên sườn. Nhờ vậy mà ông thoát khỏi tai mắt của xã hội đen.
Chừng 20 phút sau, có đôi ba chiếc xe chạy từ hướng kho hàng xuống, đỗ ngay cạnh xe của Barb. Ngồi trong bụi cây nhìn đám mọi rợ nọ cứ lòng vòng mãi làm ông sợ muốn đứng tim.
- Xe này tính thế nào, đại ca? Thằng lái xe bị cục thịt này rơi trúng, có lẽ là sợ quá "bỏ của chạy lấy người" rồi.
- Cũng bọn mày vô dụng! Tao đã nói mạnh tay chút, quẳng nó xa hơn thì đã không vướng cái xác lại đây rồi.
Barb còn lo hơi thở của mình kinh động tới chúng, bèn lấy tay bịt cả miệng và mũi. Một hồi lâu thì nhớ ra còn thiếu cậu hai U-ji, ông bạn Felix và gã DoCheon. Barb tiếp tục quan sát, cố nhìn kỹ từng tên nhưng chẳng thấy 3 người họ nên càng kinh hãi.
"Bọn điên này. Không lẽ đã giết luôn ..."
- Kệ đi. Thằng nào lái cái xe này chắc chắn sẽ gọi cảnh sát. Bây giờ có dọn dẹp cũng bằng thừa! Rút nhanh còn kịp.
- Dạ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top