58.
"Mẹ kiếp! Gã khốn này cứ làm khó mình. Muốn gì chứ!!"
Hoseok trước mặt các Cổ đông thật sự khó xử, bèn nhìn sang mẹ Kim cầu cứu. Nhưng bà chỉ đơn thuần gấp gọn sổ sách, sau đó đi thẳng ra cửa, không nhìn tới 2 đứa con của mình lấy một lần.
DoCheon biết Hoseok nghĩ gì nên trong lòng hả hê lắm. Tuy vậy, gã vẫn chưa thể gỡ lớp mặt nạ đạo mạo kia xuống vì còn quá nhiều người nhìn gã. Quay sang các chú bác, gã thị uy.
- Còn không mau về làm việc? Các người làm biếng hay muốn lấn vào chuyện gia đình Chủ tịch?
Tất cả chột dạ, liền bỏ ra ngoài mà không thèm chào. DoCheon lộng quyền.
- Chưa gì đã muốn tạo phản nhỉ! Chủ tịch Kim có vẻ không biết cách giáo dục nhân viên của ông ta rồi.
Họ lùi bước, cúi chào cho có rồi nhanh chóng ra khỏi phòng họp. Đợi đến khi chỉ còn lại gã, vài vệ sĩ cùng Taehyung và Hoseok ... DoCheon lúc này mới moi trong túi áo hộp thuốc quản gia đã đưa hồi sáng.
Anh nhanh mắt kiểm tra lại chỗ thuốc, sợ cậu ba giở trò đánh tráo hại người. Nhưng tất cả vẫn là thuốc cũ, không có bất kì loại nào khác lạ so với đơn thuốc bác sĩ đã soạn ...
Ở phía đối diện nhìn từng cử chỉ của Hoseok, gã vô cùng thỏa mãn.
Sợ! DoCheon rất thích chứng kiến người khác sợ hãi, và trông anh thư ký nhỏ liên tục tỏ ra bồn chồn như thế, gã rất vui. Trong phút chốc, không kiềm chế được lại đưa tay xoa mái tóc mềm, đùa.
- "Cháu dâu" của cậu, con căng thẳng quá. Ô, ở đây không có bình nước mà cậu lại vừa về đây, chẳng biết nhiều về tòa nhà ... vậy phải phiền con ra ngoài lấy nước rồi.
Gã cúi sát, miệng liên tục thủ thỉ nhưng ánh mắt lại đánh ra sau quan sát đứa cháu trai đang ê a với chiếc điện thoại.
- Taehyung không ở một mình được. Cậu ấy sẽ rất hoảng sợ nếu không thấy con. Nên con sẽ đưa~
- Ôi nào, chỉ là đi chừng vài phút thôi mà. Cậu nghĩ, Taehyung sẽ không để ý đâu, chi bằng con đi nhanh về nhanh một chút ... Hay là con không tin tưởng cậu?
Vậy là Hoseok bị 2 tên vệ sĩ kéo ra ngoài, kè kè phía sau theo anh rót nước. Tại phòng họp chỉ còn lại 2 cậu cháu, gã lúc này bắt đầu lộ ra lốt sói gian xảo. Nói với vệ sĩ mang tới ấm trà nóng, gã mở nắp đảo trà bên trong, hỏi Taehyung.
- Lúc còn tỉnh táo, con thường khen trà cậu pha rất vừa, không gắt mà đậm vị. Mỗi ngày còn muốn cậu pha cho một ấm mà nhấm nháp nữa. Những tháng ngày đó thật vui, cho đến khi ba con trở nên gắt gỏng với cậu và mẹ. Sau đó còn lộng quyền đến mức muốn chiếm luôn tập đoàn này làm của riêng.
Dứt câu, DoCheon tạt cả ấm trà vào tay Taehyung làm cậu nhảy dựng vì đau rát. Vết phỏng lan rộng châm chích khiến cậu xém chút nhào tới vác gã lên ném thẳng khỏi cửa sổ. Nhưng nhớ đến mục đích quan trọng, cậu rất nhanh chững lại, nuốt xuống cơn tức và chỉ có ôm tay khóc ầm lên.
Cậu ba muốn "thử" Taehyung. Xem đứa cháu này có thật là bị khùng không!
Dù cậu đã diễn đến thế nhưng gã này vẫn thấy có điểm bất thường. Định đùa thêm một chút nhưng tiếng gào của Taehyung vừa nãy đã lọt vào tai Hoseok. Anh chạy ù về, mặc kệ sự ngăn cản của 2 tên vệ sĩ, nhào tới hô hoán đập cửa. Còn cố ý thu hút sự hiếu kỳ của những nhân viên khác, tăng độ an toàn cho bản thân và chồng.
Nghe bên ngoài ầm ĩ, DoCheon mất hứng. Dù chưa hoàn toàn tin cậu nhưng gã vẫn bắt lấy cằm Taehyung, đe dọa vài câu. Sau đó mới bảo đám vệ sĩ mở cửa, và gã lại sắm vai "người cậu hiền lành".
- Con rất yêu vợ nhỏ của con nhỉ? Và con không muốn nó cũng bị thương đúng chứ? Vậy thì ... là ai làm con phỏng tay nào?
- Ư là ... là con không cẩ~ thận, t~ự làm ...
- Ngoan lắm ... Tụi mày, mở cửa đi.
Cửa vừa hé ra đã bị Hoseok giựt mạnh, mất kiên nhẫn xông vào. Thấy DoCheon ngồi cạnh Taehyung với chậu nước đá, anh khó hiểu vừa kéo cậu về hướng mình, vừa hỏi.
- Làm sao hả? Cậu sao vậy? Tay làm gì lại đỏ au thế này??
Taehyung nhìn vợ lo sợ đến mức tái xanh thật sự xót xa. Nhưng chuyện lớn còn chưa được giải quyết, cậu đành mếu máo giải thích rằng mình lỡ trượt tay làm đổ trà nên mới phỏng thế này. DoCheon chầm chậm lên tiếng, bảo anh không phải lo lắng vì đã kịp ngâm nước lạnh nhưng phản ứng của Hoseok lúc này khiến tất cả rùng mình ...
- Ngâm nước cái gì!! Cậu bị điên à?! Phỏng nặng thế này lại không đưa Taehyung đến bệnh viện? Đã nhận trách nhiệm thì cậu lại khiến cậu ấy thành ra thế này!
Hoseok tự mình mở đường, gạt hết tất cả sang một bên rồi kéo Taehyung lách qua đám người về lại văn phòng. Lấy được chìa khóa, anh tiếp tục đưa cậu xuống tầng hầm rồi tự tay lái xe, trực tiếp đưa chồng đến bệnh viện. Sau đó còn mang toàn bộ câu chuyện kể cho mẹ Kim, nhưng trái với kì vọng của anh ... bà chẳng có chút nghi ngờ với gã em! Ngược lại, còn cho rằng Hoseok theo Chủ tịch chưa được bao lâu đã bị tiêm nhiễm, có thành kiến nặng nề với cậu ba.
Bị vu oan, anh tức giận cúp ngang điện thoại. Đây là điều mà từ trước đến giờ dù có nóng tính thế nào, anh cũng chưa từng làm và cho rằng đó là vô phép, bất lịch sự. Vậy mà nay vì sự an toàn của Taehyung, anh tự phá bỏ đi quy tắc của mình. Nhưng Hoseok bây giờ đơn độc quá, trong phút chốc anh chẳng còn ai đáng tin để chia sẻ nữa. Bỗng nhớ tới Jimin, anh liền gọi thông báo tình hình hiện tại của Taehyung. Quả nhiên không tìm sai người, chừng 15 phút sau cậu ta đã có mặt tại bệnh viện.
- Chuyện gì! Ban nãy gấp gáp, tôi chẳng nghe được gì cả. Bây giờ bình tĩnh nói từ từ thôi.
- ... DoCheon bây giờ được mẹ chống lưng, lại không có Chủ tịch thì càng lộng hành! Hai người họ ép tôi làm thư ký cho gã, dường như cố ý tách tôi khỏi Taehyung! Không cho tôi có bất kì cơ hội nào chăm sóc cậu ấy. Và tôi vừa quay đi thì sao!? Taehyung liền bị phỏng thế kia, dù cậu ba có thề thốt thế nào thì tôi vẫn chắc chắn ... chính gã đã đổ trà vào tay Taehyung! Nhưng, tôi mang chuyện này hỏi mẹ thì bà ấy lại bảo tôi bè lũ, theo phe Chủ tịch. Thật tức quá mà!!!
Jimin biết Hoseok hiện rất khổ sở khi lần nữa rơi vào tình trạng "cô đơn cùng cực", nhưng xung quanh DoCheon không còn ai thì gã mới chủ quan, thoải mái tung hoành. Tuy nhiên, kế hoạch lần này của cậu và Taehyung có hơi trục trặc khi Chủ tịch đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim, hôn mê và để lại một mình Hoseok chống chọi với bầy sói dữ. Nhưng biết sao được, đã lỡ "phóng lao thì phải theo lao" thôi.
"Xin lỗi Hoseok. Cố chịu thêm nhé! Mọi chuyện sắp tỏ tường rồi."
- Sao anh biết là gã cố ý?
- Sao lại không! Từ lúc về với Taehyung đến nay, tôi chưa từng thấy cậu ấy làm rơi đồ. Có thể cậu ta ngô nghê nhưng không hề vụng về, cả tách cà phê nóng hổi còn cầm rất cẩn thận thì nói chi ấm trà bé xíu kia!?
Bất ngờ với sự tinh tường của Hoseok. Jimin cười, thầm chúc mừng bạn thân.
"Anh tinh tế đến vậy, nhưng không thể nhìn ra chồng mình đang giả vờ ... Là cậu ta diễn giỏi, hay anh yêu quá nên chuyện gì cũng nhất nhất tin tưởng!"
- À, còn một chuyện tôi không hiểu. Tôi biết Chủ tịch bị cao huyết áp nhưng chưa từng tái phát dù chỉ một lần. Cả bác sĩ cũng từng nói bệnh tình của ngài tiến triển rất tốt, vậy mà nay lại tái phát một cách kỳ lạ? Còn nặng đến mức hôn mê. Jimin, có thể tôi đa nghi nhưng cậu nghĩ xem ...
Cậu ta nhớ lại những chi tiết mà Hoseok đề cập. Đúng là quen biết Taehyung bấy lâu, qua nhà chơi cả trăm lần nhưng chẳng bao giờ thấy bác trai gặp vấn đề về sức khỏe nói chung, và bệnh tim nói riêng.
"Lại là âm mưu của Kim DoCheon?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top