39.
- Còn không phải là bằng chứng?
Hoseok bị vu oan, tức đến đỏ mắt. Anh thân cô thế cô, có giải thích khản cổ vẫn chẳng ai nghe. Biết đám nhà giàu cố ý "gài" mình, anh quay lại, ghểnh cao cổ trừng mắt ngó Jimin, nghiến răng.
- Cậu "chơi" tôi? Được! ĐÚNG ĐẤY, CÂU GHI ÂM KIA LÀ TÔI NÓI. ĐƯỢC CHƯA! Cùng lắm là phạt tiền tội phỉ báng. Còn chuyện tôi đánh Taehyung ... CÁC NGƯỜI LÔI BẰNG CHỨNG RA XEM!!
Anh phẫn nộ gầm lên. Đòi cả bọn đem ra bằng chứng thì tất cả lại im lặng. Hoseok đợi thêm một lúc vẫn chẳng ai lên tiếng thì đắc ý, nhếch mép tỏ vẻ khinh thường.
- Sao hả! Không mang được bằng chứng ra à? Ban nãy mạnh miệng lắm mà, bây giờ đòi bằng chứng lại không có. Hừ, xin lỗi nhé, tôi khiến các người thất vọng rồi. Vì Hoseok tôi có rất nhiều chứng cứ ngoại phạm! Trước khi Taehyung gặp chuyện, tôi đang đi ăn trưa. Vậy nên sẽ tìm được khối người làm chứng cho tôi đấy! GIỎI THÌ KIỆN ĐI!! TÔI HẦU.
Quẳng lại một câu thách thức, anh quyết định rời đi dù rất muốn ở lại đợi tin của Taehyung. Nhưng nhìn tới đám người nọ thật chướng mắt, chạm mặt lâu thêm một chút thì bữa trưa vừa ăn xong có lẽ cũng nôn hết ra.
Anh lắc đầu không muốn nghĩ tới, nhìn lại đồng hồ đeo tay phát hiện còn cả 3 tiếng mấy mới hết giờ làm. Nên anh đánh tay lái, quành lại công ty định tiếp tục làm việc thì thấy bác bảo an Jim đang kéo cửa rào.
- Ơ, đã 5 giờ đâu. Sao bác đóng cổng sớm thế?
Hỏi một hồi mới biết chỉ thị đóng cửa công ty là của phó giám đốc Park. Anh nghe tới cái tên đó đột nhiên nổi giận đùng đùng, bỏ qua bảo an mà vào cổng.
- Ấy ấy, thư ký Jung! Chút nữa sẽ có cảnh sát tới điều tra vụ này, vậy nên phó giám đốc Park mới~
- Ít nhất cũng cho tôi lên lấy cặp táp chứ! Bao nhiêu giấy tờ, hồ s~
- Đã có người mang xuống dùm rồi. Của cậu đây.
Vừa đinh hỏi tới thì bác bảo an đã mang ra cặp đi làm màu đỏ đô, đưa anh. Lại kỳ quái! Có nhất thiết phải gấp thế này không? Chẳng lẽ họ âm mưu gì trong công ty mà không muốn nhân viên biết? Thuận miệng, Hoseok hỏi về sự việc ban nãy.
- Mà bác có biết~
- Không. Tôi có biết gì đâu.
Ông bác đang vui vẻ bỗng quay đi, trốn mất tăm trong buồng giám sát. Chẳng tạm biệt cũng không nói thêm gì, Hoseok trước tình huống này chỉ có thể im lặng về nhà. Đến chung cư, anh đỗ con xe KIA vào bãi rồi lên phòng thay quần áo, nấu cơm chiều. Quay cuồng một hồi cũng đã 5 giờ chiều, Hoseok lo lắng muốn biết tình hình sức khỏe Taehyung lắm, nhưng gọi cho ai cũng chẳng được.
Chuông điện thoại cứ đỗ dài rồi tắt. Gọi từ trưởng phòng tới đồng nghiệp, bảo an tất cả đều không bắt máy. Hoseok điên đầu mắng chửi một mình, lần nữa tìm lại trong danh bạ cũng chỉ còn số điện thoại của Jimin là chưa động vào. Anh lưỡng lự muốn bấm vào mấy lần lại thôi, nhưng nghĩ tới tình trạng sức khỏe của Taehyung thì Hoseok hạ quyết tâm. Anh hít thở sâu, chờ tiếng chuông đổ dài bên tai một hồi mới nghe đầu dây bên nọ "alô".
- Taehyung thế nào rồi?
- Dĩ nhiên là tỉnh lại rồi. Anh mong cậu ta ngủm củ tỏi luôn để thoát tội chứ gì! Chờ hầu tòa đi.
Lời Jimin nhanh như gió bão vã cho Hoseok một phát không kịp hoàn hồn. Anh thở phào vì Taehyung đã ổn, nhưng thái dương vẫn giần giật vì tức tối trước kiểu nói chuyện chụp mũ người ta của Jimin. Ném điện thoại lên giường, anh mặc kệ.
- Con mẹ nó! Vu khống mình? Hừ, để xem oai phong được bao lâu. Kệ, ăn cơm trước đã!
c0Co tiếp tục đóng cửa thêm một ngày nhưng chẳng ai báo cho Hoseok. Vậy là báo hại anh sáng sớm lái xe hơn 10 cây số đi làm mà không vào được công ty. Quái đãng, 2 hôm nay anh cứ như bị thế giới cô lập và đến hôm sau, đi làm lại thì đúng là nhận được giấy mời từ tòa án.
Cầm phong bì có con dấu đỏ chét đó thật chẳng có gì tự hào. Anh mở ra đọc qua loa cho biết địa điểm, thời gian rồi vứt luôn lên kệ sách. Tuy nhiên, thay vì an yên ngồi tiếp tục công việc như bản thân dự tính thì anh lại chạy lung tung, tìm người làm chứng cho mình.
- ... Được! Ngày mai chị đi làm nhân chứng cho em. Hôm đó 2 chị em mình đi ăn với ai nữa nhỉ?
- Có đi với anh Jacob, chị Marlin cùng một người bạn của chị ấy. Em đã hỏi rồi, họ sẽ làm chứng cho em.
- Ừ ừ, vậy thì tốt. À, hay là đến tiệm đồ ăn nhanh đó nhờ làm nhân chứng cho em luôn?
- Để chút nghỉ trưa, em chạy qua họ hỏi thử. Em cảm ơn chị, lần này bọn nhà giàu muốn "gài" em thật không dễ rồi!
Anh thư ký tự tin ngút trời với những bằng chứng ngoại phạm mà mình có. Đến hôm hầu tòa mới mang theo một luật sư bào chữa, trước đó còn chẳng buồn luyện tập tiếng nói hay những cách từ chối câu hỏi từ bên khống. Không phải Hoseok xem thường đối phương, chỉ là anh luôn tâm niệm "cây ngay không sợ chết đứng". Tuy nhiên, anh dù thông minh vẫn phải chịu thua trước sự mưu mô từ nhà họ Kim kia.
- Thưa quý tòa, vì nguyên đơn, tức thân chủ của chúng tôi vừa trải qua phẫu thuật, vẫn còn hôn mê nằm phòng hồi sức nên không thể có mặt tại tòa. Kính mong quý tòa cùng bồi thẩm đoàn thông cảm và cho phép tôi, luật sư Marco Velo bắt đầu vụ kiện.
Trước mặt chánh án, Hoseok không rõ bản thân đã mất bình tĩnh bao nhiêu lần. Tất cả nhân chứng bên anh đưa ra đều bất ngờ trở thành nhân chứng chống đối. Họ nói rằng ngay thời điểm xảy ra sự việc hoàn toàn không gặp Hoseok, cả quán ăn mà chị trưởng phòng đề cập đến cũng nói ngược.
- Vâng, tôi là bồi bàn ở quán. Hôm đó tôi chỉ nhớ có 4 người này đến ăn, còn anh họ Jung kia tôi chưa từng gặp.
- CẬU NÓI CÁI GÌ!!! CHÍNH TÔI LÀ NGƯỜI ĐÃ GỬI THÊM TIỀN TIP CHO CẬU MÀ. XẢO TRÁ!
Chánh án liên tục nhắc Hoseok bình tĩnh, còn luật sư của anh trước những lời khai ngầm buộc tội thân chủ kia đã dần cứng họng, không biết nên phản biện từ đâu. Thế là Hoseok lại lần nữa tự lực cánh sinh, anh bào chữa cho mình.
- Được, được! Đây này, với sự lộn xộn đó thì kẻ thủ ác chắc chắn cần nhiều thời gian để làm rối tung căn phòng, ngoài ra còn phải giằng co với giám đốc. Vậy nên khoảng thời gian 15 phút tôi lên đó cũng chưa chắc đủ để gây án nữa ... Quay lại với chuyện bọn họ nói, cứ cho là đúng đi, rằng tôi không hề đi với họ nhưng phòng của giám đốc có máy quay an ninh mà. Quý tòa chỉ cần xem lại trước đó vài chục phút thì biết ngay danh tính kẻ đánh giám đốc nhập viện thôi!
- À, anh Jung rất sáng suốt. Thưa chánh án, tôi cùng thân nhân của thân chủ tôi cũng có chung ý kiến với bị đơn. Sau khi được hỏi tới thì bảo an của công ty rất mau mắn, gửi ngay đoạn ghi hình được trích từ máy quay an ninh trong phòng giám đốc. Mời quý tòa xem qua!
Hoseok khinh khỉnh ngồi đó, nhưng sự tự cao của anh mất dần khi thấy trên màn hình xuất hiện một người dù không thấy mặt nhưng có dáng dấp từa tựa mình. Người đó bước vào đặt xấp hồ sơ lên bàn Taehyung, cậu ta xem sơ qua rồi hất tay, nói thêm gì đó. Người kia cũng nói lại và dường như họ ngày càng to tiếng với nhau. Kẻ giấu mặt kia cứ cúi ghìm, chẳng chịu ngước lên như thể biết được máy quay đang ghi hình mình.
Được một lúc thì ẩu đả xảy ra, mọi thứ trong phòng liên tục bị lùa xuống sàn và giám đốc vật lộn với kẻ lạ mặt. Dù hỗn loạn nhưng kẻ thủ ác vẫn chưa một lần ngóc thẳng đầu để máy quay bắt được.
Xem đến đây, Hoseok vỡ lẽ. Anh nhận ra mình lại bị "gài" vào một chiếc bẫy khác tinh vi và có phần hoàn hảo hơn.
"Taehyung cùng một duộc với đám người này!! LŨ KHỐN CÁC NGƯỜI "GÀI" TÔI!!! TÔI ĐÃ LÀM GÌ CHỨ?"
Đoạn phim tiếp tục chạy, kẻ giả mạo anh bị Taehyung ném ra xa dường như giận dữ. Gã chụp lấy kỉ niệm chương xông tới quất liền 3, 4 cái vào đầu cậu ta rồi rời khỏi hiện trường. Kết thúc ở đó, Hoseok căm tức bật dậy chỉ vào luật sư Marco, lớn tiếng mắng.
- CUỘN BĂNG ĐÓ LÀ GIẢ MẠO!! HỌ VU KHỐNG TÔI, CỐ Ý CHO NGƯỜI GIÀN CẢNH NGỤY TẠO CHỨNG CỨ. TÔI KHÔNG PHỤC!
- Anh Jung, anh không nhất thiết phải phục, vì ở tòa án chúng tôi nói chuyện với nhau bằng chứng cứ. Ai có nhiều vật chứng, nhân chứng có giá trị thì sẽ được công nhận thôi ạ.
Sau đó, luật sư Marco còn mang lên tang chứng được cho là gây thương tích cho giám đốc Kim. Còn có cả giấy giám định vân tay, xác nhận vân tay trên đó là của Hoseok.
"Mình đã lỡ tay cầm kỉ niệm chương đó khi vào phòng Taehyung. Mẹ nó, sơ suất!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top