21.

- Tôi thề rằng ông sẽ gặp quả báo.

Trái với suy nghĩ của Taehyung, ba Kim trước lời thề độc đó vô cùng bình tĩnh. Ông chẳng có chút phản ứng tiêu cực nào, bên cạnh đó còn gật gù ra vẻ thách thức.

- Được. Ta chờ quả báo của con.

Cậu bỏ lên sảnh tìm người có điện thoại, xin mượn gọi một cuộc. Tới lui hồi lâu mới gặp bác quản gia, vừa hỏi thì bác liền đồng ý. Cậu vui mừng chộp điện thoại, quay số đến nhà Hoseok. Bên nọ bắt máy, Taehyung lập tức hỏi ngay chuyện cậu xem được từ thư mục trên laptop của ba.

- Sao không nói em biết!

- Hả? Nói gì cơ?

- Anh không phải vô cớ bị mất sách vở. Mà là tụi Giacomo cố ý trả thù riêng, đúng không!?

Anh cũng bất ngờ. Giờ đó rõ ràng là ra về và không một ai đến khu D, vậy sao Taehyung lại biết? Ai đã báo với cậu ấy? Dù Hoseok có tức giận nhưng vì thấy cậu ấm học hành ngày đêm đã đủ mệt, nên anh càng không muốn Taehyung biết. Anh có thể chịu được! Hết năm này thôi, Hoseok sẽ sang bậc Phổ thông và không bao giờ gặp lại bọn chúng nữa ...

- Taehyung à, tôi không cố ý giấu cậu nhưng~

- Anh có biết như vậy là nguy hiểm lắm không? Phải nói cho em ngay chứ!

- Tôi xin lỗi ... nhưng chỉ là chuyện trả thù vặt thôi mà! Cậu đừng lo. Hôm qua tôi đi tìm cô giáo gửi bài thuyết trình, nên mới lên tận đó rồi gặp Giacomo. Chứ bình thường tôi không đến mấy chỗ vắng vẻ vậy đâu.

Taehyung nổi cáu. Cậu tức giận vì Hoseok không hiểu được tính chất sự việc mỗi khi có Chủ tịch nhúng tay vào, và nó nguy hiểm ra sao. Cậu hít sâu, dặn lòng bình tĩnh, từ từ cảnh báo.

- Hoseok, nghe em nói này ... Đã có người xúi giục bọn Giacomo trả đũa anh, và người đó là ba của em! Vì vậy anh phải hết sức cẩn thận mỗi lúc không có em ở bên ...

Nghe đến Chủ tịch Kim, anh cũng phần nào lo lắng, cứ liên tục mím môi, hoàn toàn tập trung vào lời cảnh báo của Taehyung.

- ... Hoặc đi đâu cũng phải nói với em. Nếu không gặp được em, hãy liên lạc với vệ sĩ và tuyệt đối ... đừng tự thân một mình đi đâu cả!

Toàn bộ lời yêu thương kia đều lọt vào tai ba Kim. Ông từ tốn bước tới, dựa vào lan can sơn son thếp vàng, nhìn xuống con trai đang lo lắng cho người yêu rồi giở giọng mỉa mai.

- Đừng lo. Sẽ không một đứa nào dám đánh nó đâu. Dù gì thì thằng bé cũng góp phần nâng cao kiến thức của con, cũng khiến ta nở mày nở mặt. Vậy nên ... "cấm hành hung" trong trường hợp này cũng là một ân huệ lớn đấy. Hãy nhanh chấm dứt với nó đi ... trước khi ta ác độc hơn!

- Sao ba lại nhất quyết ép con rời bỏ những người con yêu thương nhất? Sao ba ép con rời bỏ mái nhà này?? Sao ba có thể ép con bỏ xứ đi đến một nơi xa lạ??? Con có thật là con của ba không?!

- Đừng than vãn nữa, ta nghe đủ rồi. Chính vì là con của ta, là niềm hy vọng duy nhất của ta, là tương lai của tập đoàn ... thì ta mới phải cố công mang con đi xa khỏi gia đình này. Hãy nhìn vào thất bại của ta ...

Chủ tịch bỗng nghẹn ngào. Ông rít một hơi chỉ vào bảng gia phả phía sau, tay lướt qua một loạt những gương mặt từng là "điểm sáng" của tập đoàn Flamenco. Chính là những đứa con của ông ... Tiếp tục cười, ông cay đắng thu chặt tay thành quyền một lúc lâu rồi buông thỏng.

- Cứ ghét ta theo ý con. Nhưng ta buộc phải tự tay uốn nắn niềm hy vọng cuối cùng của gia tộc này, của tập đoàn này! Sau này con thành công ... sẽ hiểu nỗi khổ của ta. Bây giờ về phòng đi. Thu dọn, kết thúc với thằng bé càng sớm càng tốt ...

Gì vậy! Cách nói chuyện đó là sao? Đang cao hứng đe dọa, tự dưng đột ngột trầm lắng? Ông ta đang mỉa mai cậu à?

- ... "Hãy thành công trước khi muốn bảo vệ ai đó". Nhớ lấy câu nói này!

Và bây giờ lại quay ra khuyên bảo cậu. Ông ta hóa điên thật sao? Taehyung chẳng biết ba mình có ý gì nhưng trước mắt thì không thể không nghe theo. Thế là cậu ấm lại bắt đầu tìm cách ... chia tay nhẹ nhàng nhất.

Phát hiện Taehyung rầu rĩ ngồi ở sảnh từ tối tới khuya, ChunJa xót em nên bắt chuyện.

- Chưa ngủ sao?

- Chị năm? ... Dạ chưa. Chị, e~ em có ... à thôi, chị ngủ ngon.

- Chuyện gì? Ba vẫn giữ ý định đưa em sang Mỹ hả?

- Còn tệ hơn qua Mỹ nữa. Chị biết cách nào chia tay mà người ta ít đau lòng không?

ChunJa thở dài. Vài tuần trước em trai vừa háo hức kéo người ta đi khắp khuôn viên, giới thiệu với từng người trong dinh thự thì bây giờ ... lại bất đắc dĩ hỏi cô cách chia tay người kia.

- Chia tay bình thường không tốt hơn sao? Hoseok cũng hiểu chuyện mà.

- Nhưng em sợ bản thân bị tha hóa, em sợ mình sẽ thành bản sao của ba, sẽ đem lại đau khổ cho anh ấy. Vậy nên, em không muốn Hoseok mãi đau lòng về mình. Hãy để mình em nhớ anh ấy thôi!

Hôm sau, cậu ấm tới trường trước và vẫn cho xe đến nhà rước Hoseok. Anh nhìn không thấy người thương thân quen mới ái ngại, cất tiếng nhỏ nhẹ hỏi các vệ sĩ về Taehyung. Tuy nhiên, họ cũng kì lạ, chỉ hé môi mỗi một câu cộc lốc.

- Cậu chủ vào lớp rồi.

Nhận được câu trả lời hằn học, Hoseok chột dạ cũng chẳng buồn hỏi thêm. Anh im lặng đến tận lúc tới trường, vừa lên tầng liền qua lớp tìm Taehyung thì bất ngờ gặp cậu đang ngồi ăn sáng cùng một bạn gái. Trái tim non nớt hẫng một nhịp, Hoseok bất giác hít một hơi dài, cau mày. Dù anh sẵn sàng bỏ đi mỗi lúc Chủ tịch Kim làm khó Taehyung, nhưng đây lại là một trường hợp khác. Thật không thể chấp nhận được!

Hoseok đủ thông minh để nhận ra điểm bất thường trong hành động của Taehyung. Một người không thể nào thay đổi nhanh như thế trong vòng mười mấy tiếng được! Trong vài giây ngắn ngủi, anh đã tự mãn bởi sự thông tháo của mình nhưng chút ít kiêu ngạo đó chẳng thể tồn tại lâu hơn. Vì Hoseok đã nhớ ra thứ có thể khiển Taehyung.

Bước chân đều đặn bỗng chững lại ở những nhịp cuối. Cậu đã nhìn thấy anh, nhưng chỉ có vậy, vẫn tiếp tục câu chuyện với cô gái nọ. Anh muốn tiến lên thêm để gạt cô bạn kia ra khỏi người Taehyung, nhưng ... anh không thể. Nếu anh làm vậy, có phải cậu sẽ khó xử? Chủ tịch Kim đã nói gì với cậu ta? Sao người thương của anh bỗng lạnh nhạt như thế?

Hoseok lo lắng. Bây giờ anh to gan làm lớn chuyện, có phải Taehyung sẽ đau lòng lắm không? Anh rối bời, đôi đồng tử dao động nhanh không điểm dừng, còn tay chân lộng cộng chẳng biết nên ở hay đi ... Trông anh lúng túng đến run rẩy khiến Taehyung như ngồi trên đống lửa. Vuốt sống mũi cay xè, cậu bấm bụng liều mạng đứng dậy, vờ như vừa mới thấy anh.

- Ơ Hoseok? Anh tìm em à?

- T~ ... tôi làm phiền cậu sao?

- Không! Có gì mà phiền. Sao thế? Bài tập em làm có vấn đề gì hả?

Taehyung không chờ Hoseok trả lời mà nói lấp vào, nhanh nhảu giới thiệu anh với cô bạn kia.

- Gia sư của anh nè! Ảnh giỏi lắm đó, gì cũng giỏi luôn. Sau này anh đi du học, em có gì không hiểu thì cứ qua hỏi nhé.

Cô gái nọ lịch sự, chìa tay ra trước chào đàn anh. Dù nhã nhặn như thế vẫn không vừa mắt Hoseok, anh vì lý do nào đó lại rất không thích cô ta. Bắt lấy bàn tay mềm mại, anh cười.

- Tiếc rằng ... tôi là gia sư của Taehyung, và tôi chỉ~

- Anh ấy hơi nghiêm túc nhưng em đừng ngại! Cứ hỏi anh ta thoải mái, anh trả tiền đầy đủ hết rồi.

- Taehyung, cậu đi du học thì tôi cũng không rảnh mà dạy người khác đâu. Cậu biết năm nhất của Trung học phổ thông là bắt buộc mà! Năm sau tôi còn phải chọn ngành, có thời gian đâu mà~

- À à, thì thêm chút thời gian của anh thôi. Linh hoạt xíu đi mà," bạn gái" tôi hiếm khi chịu hỏi người khác lắm ...

"Cái gì! Cậu nói gì?! Cô ta là gì!!!"

Hoseok lửa giận ngùn ngụt. Hôm nay Kim Taehyung gan tày trời! Đem tiền bạc ra bắt ép anh đã đành còn thuận mồm suôn miệng gọi "bạn gái" trước mặt anh???! Được! Không cần biết cậu ta vì cái gì, hay vì ai mà trở nên như thế. Nhưng cậu từng hứa rằng, nhất nhất không được khiến anh tổn thương!

"CẬU ĐÃ HỨA RỒI MÀ! SAO CẬU LÀM VẬY?"

- ... vậy nên, tăng lương cho anh nhé! Thôi nào, đừng làm giá nữa. Số này đủ cho tôi thuê vài chục người đấy, nhưng vì là chỗ quen biết nên~

Môi lưỡi chưa kịp nhả hết chữ đã nhận ngay cú tát trời giáng từ anh. Cô gái kia bất ngờ một thì Taehyung lại mất hồn mười. Việc này nằm ngoài dự định của cậu nhóc vì không nghĩ rằng Hoseok đủ can đảm đánh mình. Chính vì vậy mà cậu nổi đóa, ôm bên má đau nhức đứng dậy, chỉ vào anh mà mắng.

- ĐỒ ĐIÊN NÀY! ANH~

Cơn giận lên đỉnh điểm. Hoseok không ngại vung tay thêm lần nữa và cậu tiếp tục chổng vó. Lực đánh mạnh mẽ đến mức Taehyung không ngờ tới, vậy nên mới hưởng trọn 2 tát liên tiếp. Cậu ấm lồm cồm bò dậy, cái miệng vẫn oang oang thì lại nhận tiếp một đạp.

- Câm đi. Đồ tồi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top