Chap 8
Về nhà, cô nằm trên giường, trằn trọc mãi. Nigi nghĩ mãi về cái tên biến thái đã cưỡng hiếp cô, sao lại có thể là một người cùng trường cô, lại còn là một trong những anh chàng có vẻ ngoài ưng nhìn của trường. Cô đâu có xinh đẹp gì trong trường, tại sao hắn ta cứ nhắm đến cô mà không phải cô nàng nào khác quyến rũ hơn. Rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Vào đúng một tuần sau, trên tàu điện, cô không bắt gặp hắn. Cô cũng không đến thư viện nên cũng chả biết liệu hắn có tìm cô hay không. Cô trờ về nhà sau một ngày cứ mãi hồi hộp lo lắng. Nigi thở dài, thả người trên chiếc ghế sofa êm ấm, nghĩ “Thật may biết bao. Xem ra hắn chán mình rồi. Cũng đúng thôi, bị mình phát hiện rồi mà, làm gì mà còn mặt mũi dám tìm mình nữa!” Vừa dứt dòng suy nghĩ, cô nghe có tiếng “Cạch” Ngổm đầu dậy nhìn ra cửa, bỗng cửa nhà cô tự nhiên mà mở ra, một người con trai bước vào. Cô quá đỗi ngạc nhiên không thốt lên được gì khi nhận dạng được kẻ biến thái mà cô vừa suy nghĩ tới đang đứng trước cửa cô. “Chuyện gì thế này? Sao hắn ta có thể vào nhà mình? Rõ là lúc nào mình cũng khóa cửa rồi mà?” Như đọc được suy nghĩ của cô qua trạng thái, hắn cười nhếch mép, bước lại gần cô.
Này! Đây là nhà tôi! Sao anh bước vào đây được?” “Thế sao tôi không vào đây được?” “Rõ là tôi đã khóa cửa rồi mà!” Thấy sự hốt hoảng trên mặt cô gái, anh chàng ta càng thấy phấn khích hơn. Đối với cậu ta mà nói, chuyện phá khóa vào nhà một người là vô cùng đơn giản. Sau mấy tuần theo dõi cô, anh biết rằng cô không sống cùng gia đình, thế nên mới dám cả gan bước vào. Nigi lùi dần, rút chân đang trải dài trên chiếc sofa lại. Còn cậu ta, tiến gần hơn, lên tiếng đầy ranh mãnh “Em đợi anh sáng giờ rồi đúng không? Anh chỉ muốn tạo cho em sự bất ngờ thôi!” Nói rồi, Fuu nhào vào chộp lấy cơ thể đang run lẩy bẩy của Nigi, cưỡng hiếp cô.
Sao mà đường đột mà bất ngờ quá, Nigi còn chưa kịp hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Tuy không phải lần đầu nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy rất ngượng ngập mỗi khi Fuu chạm vào. Lần này, cậu nhẹ nhàng hơn, không quá cố gắng thật mạnh mẽ, vì có lẽ, trong khuôn nhà này chỉ có hai người, không sợ ai chen ngang hay cản trở.Những ngón tay tinh nghịch ấy không ngừng làm Nigi đỏ ửng mặt. Cậu cứ quấn lấy cơ thể mềm mại đó trong khi cô liên tục cố gắng dùng tay đẩy Fuu ra. Cô rên lên, đau, nhưng chẳng thể dừng được tên biến thái kia, đành nhắm tịt mắt trong khi cậu kết thúc một ngày của cô.
Những ngày sau, Nigi hay mời bạn về nhà chơi vì lo sợ rằng tên biến thái kia sẽ đến. Quả thật, cậu có đến, nhưng chỉ đứng ở ngoài. Fuu thừa sức để trói một cô và chơi đùa một cô, nên cậu không vào không phải vì sợ, mà vì cậu cũng là người có ăn có học, không phải là người không biết phép tắc lịch sự, nên cậu không muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ của hai người con gái ấy.
Nigi thấy Fuu không tới, cô vẫn không khỏi lo lắng.Cô nghĩ là có lẽ hắn chỉ đến theo định kỳ, nên lần này, để cho an toàn hơn, cô mời bạn trai của mình về nhà chơi. Có lẽ đây cũng là một cơ hội cho cậu bạn trai ấy, cũng đã lâu không được đi chơi cùng nhau, cậu kéo tay ngồi xuống chiếc ghế sofa, đặt lên môi cô một nụ hôn, rồi dần dần nhẹ nhàng, đặt cô nằm xuống, gỡ từng cúc áo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top