Chap 53
“Khốn nạn...” Mấy tên hung hãn nãy giờ bị bao vây bởi một rừng cảnh sát ở hai bên. Hai tên trợ giúp bị còng tay, đến lúc tên hung thủ thì bỗng dưng hắn chạy ra ôm chặt lấy cổ mẹ Nigi. Tay hắn kề dao sát lấy cổ bà, hậm hực đe dọa “Bỏ vũ khí xuống, không đừng trách tao!” Lo cho an nguy của người vô tội, cảnh sát bối rối dừng tay theo lời yêu cầu của hắn trước đã.
Fuu đứng quay lưng về phía cảnh sát, tay đặt ra phía sau, ngoắc ngoắc ngón tay, khẽ ra hiệu “Đưa súng cho cháu” Cảnh sát tin tưởng cậu thanh niên đã giúp họ bao vây lấy tên hung thủ này, lén đưa cậu khẩu súng. Bước lại gần, Fuu bất thình lình giơ súng, chĩa thẳng nòng về phía tên sát nhân. “Mày... Mày thử bắn đi! Rồi đi toi cái mạng của bà này luôn!” Nigi và ba cô để bị bất ngờ bởi hành động của Fuu. Anh đang làm gì thế, sao cảnh sát không ngăn anh lại. Lỡ anh trượt tay, có khi viên đạn lại găm trúng bà mẹ, thế thì chết mất.
Fuu vẫn hiên ngang giữ vững tư thế với cây súng đó trước sự hồi hộp và lo lắng của những người xung quanh. “Thằng khốn! Mày dừng lại...” Ba Nigi hét to vì lo cho sự sống còn của vợ mình. “Bác yên tâm” Giọng nói Fuu một lần nữa lại vang lên dõng dạc. Ai ai cũng dõi mắt nhìn Fuu và tên hung thủ, từng cử chỉ, dù chỉ là một cái nhúc nhích nhẹ.
Chợt, Fuu nạp đạn “Cạch cạch”, anh ngắm thật kĩ, rồi, bóp còi “Đoàng!” Một viên đạn bay thẳng về hướng tên hung thủ. Kì lạ thay, không biết là do cố tình nhắm trúng hay là vô ý may mắn mà viên đạn sát khí ấy lại chệch ngang qua chân của bà. “Á!” Mẹ Nigi ngã khuỵa xuống khiến tên hung thủ loay hoay mà quên đề phòng. Cảnh sát xung quanh lập tức lao vào khống chế tên tội phạm. Thế là cùng một lúc, bắt được hung thủ và cũng giải thoát được con tin.
Bốn người họ, Nigi, Fuu, ba mẹ cô đều được đưa vào bệnh viện để kiểm tra, và tốt rằng mọi người đều không sao hết ngoài vết thương ngoài da không nặng. Lúc vào đồn cảnh sát lấy lời khai và được hỏi tại sao lúc đó Fuu lại nổ súng, thì câu trả lời của anh khiến cảnh sát ở đó như học hỏi thêm một điều. Lí do anh làm thế, là để gây thương tích cho con tin. Con tin mà không đứng vững thì sẽ trở thành gánh nặng cho tên tội phạm. Từ đó sẽ có cơ hội cứu con tin và dễ dàng bắt hắn hơn.
Trong bữa cơm ấm cúng đêm đó của gia đình Nigi cũng có sự góp mặt của anh hùng Fuu như một lời cảm ơn đến anh. Chiếc bàn vuông sáu người, Fuu ngồi đối diện Nigi, kế bên là ba cô đối mặt với vợ ông. Fuu lễ phép mời học ăn cũng như gắp đồ ăn cho ba mẹ của người mình yêu. “Fuu này!” Nigi gằn giọng hỏi “Anh dùng em làm cái bẫy đúng không? Cố tình để em đi một mình để hắn xuất hiện, rồi anh ở phía sau theo dõi chứ gì! Sao lại không báo em một tiếng trước chứ!” Fuu chỉ thản nhiên đáp lại thắc mắc của cô gái mình “Nếu biết trước thì em sẽ đỡ lo lắng hơn. Mà chính điều đó cũng sẽ đem lại cho hắn cảm giác không an toàn, từ đó có thể hắn sẽ không ra tay.” “Thế thì cũng đâu cần dụ em đi một khoảng xa như vậy!” Lúc này, mẹ cô mới xen vào “Vì lúc đó ba mẹ lo cho con nên đã đứng sẵn ở sân ga đón con về chung. Rồi bị cậu Fuu này phát hiện, thế là dụ con đi một khoảng nữa để tránh gặp bố mẹ rồi lén điện thoại về để nói kế hoạch của mình ra” Cả nhà nói chuyện xôm tụ, chỉ có ba Nigi, ông ngồi im lặng và ăn thôi. Trông ông có vẻ suy tư lắm.
Bốn người họ, lại cùng nhau ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách. Lần này, không khí không còn nặng nề như trước nữa, mà thay vào đó là sự an tâm ấm cúng vì mọi người hầu hết đều an toàn. Nhìn ba người Nigi, Fuu và vợ mình nói chuyện xôm xả vui vẻ, người ba vẫn im lặng không nói gì cho đến khi bà mẹ hỏi “Này, sao ông im ru vậy?” Mọi ánh mắt đều hướng về phía ông. Thở dài, ông bảo “ Tôi đang suy nghĩ” “Nghĩ gì nữa cơ?” “Về chuyện đứa con gái bà với cậu bạn trai nó chứ sao?” Nghĩ ngợi gì mà đăm chiêu thế nhỉ, bà mẹ cười “Tôi thấy tụi nó được mà. Con mình nó cũng lớn rồi ông à” Ông đưa mắt nhìn Fuu cũng đang hướng mắt về mình. Họ cứ nhìn nhau như thế, chẳng có cảm xúc gì khiến hai mẹ con muốn cười mà không dám bật ra.
Uống một ngụm nước, ông lên tiếng “Được rồi. Ta đồng ý, cho hai con quen nhau” Mắt Nigi sáng rỡ lên khi nhận được tin tán thành “Thật chứ ạ!?” “Hay muốn ba nói giỡn?” “Dạ thôi!” Nigi lè lưỡi cười hè hè. Fuu tất nhiên cũng cảm thấy vui lắm, vui vì mình đã được sự cho phép cũng như là tin tưởng của ba mẹ vợ rồi, từ từ dần mà chinh phục họ thôi. “Nhưng, với điều kiện. Nigi mà bị tụt lùi trong học tập, là tôi chém cậu trước, sau đó chôn sống con luôn” Ông vừa nói, đôi mắt hóa thành hình viên đạn đâm thẳng vào mặt Fuu và Nigi. “Ba yên tâm! Gì chứ chuyện này dễ ẹt!” Nigi tự hào về điểm học tập của mình vì về khoảng này, cô không hề dở tệ chút nào. “Vâng, bác cứ giao cho cháu ạ!” Fuu cũng dõng dạc không kém. “Mà hai đứa...” Ông tiếp tục dò hỏi “ ...đã làm chuyện ấy chưa?” Hai cô cậu im phăng phắc, mặt mày đỏ bừng lên chả dám trả lời. “Sao hả? Nhìn bộ dạng này chắc...” “Ông này! Ông hỏi cho lắm vào!” May thay, bà mẹ một lần nữa ra tay giúp hai đứa con bé bỏng “Tụi nó ngần tuổi này rồi, sống chung nhà chắc khó lòng kìm chế được, ông phải thông cảm cho chứ, phải không con?” Bà cười, cười tươi nhìn hai khuôn mặt đang khó xử, bối rối không biết nên làm thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top