Chap 31

Fuu không kìm chế được bản thân, bế Gin lên chiếc nệm ấm êm của mình, đè cô xuống. Gin đắc ý, ôm chầm Fuu hôn anh thật sâu. Tay cô tinh nghịch lướt trên vùng ngực anh, rồi vén áo anh lên dần, để lộ cơ thể trần săn chắc mạnh mẽ. Để thêm quyến rũ Fuu, Gin tỏ vẻ mặt ngây ngô, đôi mắt ánh lên long lanh. Cô cởi thêm cúc áo thứ hai và thứ ba, khoe rõ từng đường cong quyến rũ của mình. Fuu đưa lưỡi chạm vào bờ vai cô, rồi lướt dần xuống vùng ngực. Chợt, anh thấy có gì lạ lạ, rồi Fuu giật phắt mình dậy khi phát hiện ra, không mãi là hương thơm của Nigi. Anh lấy lại bình tĩnh khi nhận thức ra được rằng, người trước mắt anh hiện giờ, là Gin, là người bạn thân của anh, không phải là Nigi, không phải là người anh yêu. Anh chặn những hành động sờ soạng của Gin lại, bảo cô mặc đồ vào cho đàng hoàng đi, rồi bước sang góc khác ngồi. Gin hậm hực tức, cô tưởng mình đang trên đà thành công rồi, tự dưng Fuu lại... Hai người trong cùng một căn phòng, nhưng, mỗi người một góc, lặng thinh.

Trong lúc đó, Nigi đang được băng lại vết chó cắn vừa nãy. Cô ríu rít cảm ơn Ayman. "À hôm nay, em có bận việc gì không?", Ayman hỏi. "À Dạ không! Sao ạ?" "Thế thì bữa nay ở lại chơi với anh đi!" "Nhưng mà... thế thì phiền anh lắm!" "Phiền gì em gái à. Anh ở nhà có một mình, chán chết, em ở lại cùng anh nấu ăn! Rồi tối anh dẫn em đi Bar!" "Cảm ơn anh! Nhưng mà đi Bar thì..." "Hay em có việc làm chưa? Vào đó làm với anh đi!" "Đi làm ah...Em vẫn chưa đủ..." Hiểu được ý của Nigi, anh liền cười "Em lo gì, anh bảo kê cho! Làm đi, chứ ở nhà ngồi không rồi lại thêm buồn." Nigi cảm thấy, Ayman quả là một người tốt mà, may là cô gặp được người anh tốt như vậy, nếu không, bây giờ chắc cô đã nằm thui thủi một góc u tối rồi. Ayman nhiệt tình như thế, cô đành nhận lời thôi. Cả buổi sáng hôm ấy, hai người vui vẻ cùng nhau nấu bữa trưa rồi thưởng thức cùng nhau.

Tối đến, Ayman chở Nigi đến quán Bar hôm trước bằng chính chiếc xe hơi nhà anh do bác quản gia chở. "Em có thể đi bộ mà!" "Không được! Lỡ có chuyện gì với em thì sao!" Nigi và Ayman ngồi cười đùa với nhau ở trên khoang ngồi phía sau xe. Tới nơi, cô theo bước anh, khoác lên mình bộ áo phục vụ, cùng anh chào đón khách tới thưởng thức những món rượu do anh pha chế. Nigi đảm nhận phần chào khách, bồi bàn, còn Ayman, tất nhiên là vẫn chuyên tâm với việc lắc và shake những loại rượu yêu thích của mình. "Cho vài ba ly Volka đi!" "Vâng có ngay ạ!" Nigi cảm thấy cuộc sống xung quanh mình nhộn nhịp và sôi động như giai điệu của các bài hát được phát lên trong không gian quán Bar này. Nhìn Nigi tất bật mà quên đi chuyện buồn phiền, bản thân Ayman cũng cảm thấy vui vẻ theo. Dáng vẻ ấy, sao mà đáng yêu quá vậy. Cơ mà, Fuu đâu phải là người vô tình, đâu tới mức là hạng đàn ông loại bét như thế. Trong lớp, Fuu cũng rất tốt với bạn bè và thầy cô, còn với Gin, hầu hết mọi hành động, chỉ đều xem cô ta như bạn, một người bạn mà thôi. Chính Gin mới là người quyến rũ lấy Fuu trước. Có điều gì đó, lạ lạ đằng sau chuyện này. Trí thông minh và nhạy bén của Ayman cảm nhận được điều ấy. Dù rằng bên cạnh anh, Nigi vẫn luôn nở nụ cười tươi, nhưng đằng sau ấy, che giấu một nỗi buồn không đáy. Đang suy nghĩ đắn đo thì Nigi hiện ngay trước mặt anh, cất giọng "Ayman à! Một Blue!". Giọng nói thánh thót ấy phá tan bầu không khí ảm đạm xung quanh anh. "À ừ!" Ngắm nhìn Nigi chăm chỉ làm việc, ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo ấy chào đón nhiệt tình với khách, anh cảm thấy cô ngày càng đáng yêu hơn. Một cô gái như thế, Fuu mà không biết giữ thì anh sẽ nắm bắt.

"Quay về thôi Fuu à... Cậu chờ gần cả ngày rồi mà có thấy cô ta quay về đâu..." Gin cứ than thở lảng vảng bên tai Fuu mãi trông khi anh kiên quyết đứng chờ Nigi về ở trước nhà cô. "Fuu à Fuu à, khuya rồi đấy!" Mặc kệ cho Gin cứ mãi lên tiếng oai oải, anh vẫn chờ, lòng anh dấy lên một nỗi lo sợ thom thóp. Tại sao tới giờ này còn chưa về chứ? Rốt cuộc là Nigi đã đi đâu và làm gì, một cuộc điện thoại cũng không gọi được? Liệu Nigi có chuyện gì không...Nếu Nigi mà xảy ra chuyện gì, chắc... Fuu gục người vào tường, vẻ thất vọng não nề. Anh chỉ hy vọng, hy vọng là cô vẫn ổn, chỉ cần cô vẫn khỏe mạnh mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top